Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án

Chương 44: Ngoại truyện 2: Kabe…don!




*Là kiểu tư thế đàn ông sẽ dồn phụ nữ vào tường để tỏ tình.

Hôm nay là ngày sinh nhật tròn ba tuổi của Quý Mộ Thư, con của nhà họ Quý, trong phòng riêng tại Tụ Giai Trai, đồ ăn còn chưa lên đã có khách khứa nườm nượp đi vào.

Trên sofa cạnh tường, bố Quý ôm cháu trai, tám chuyện với cậu mợ bên cạnh.

Cậu nhìn đôi mắt long lanh, khuôn mặt tròn xoe, dáng vẻ đáng yêu của Quý Mộ Thư thì vô cùng thích thú, đưa tay định bế cháu.

Bố Quý vội nghiêng chân sang một bên, cười nói: “Ông thông gia, đứa bé này dính tôi lắm, để tôi bế thêm lúc nữa đi.”

Mặt cậu xị xuống, nào có phải đứa bé dính ông, rõ ràng là ông dính đứa bé. Cậu tự an ủi mình: “Bỏ đi, bỏ đi, tôi không so đo với ông già ông nữa. Sau này cháu ngoại ông cũng phải theo họ Long nhà tôi, phải gọi tôi là ông nội, gọi ông là ông ngoại thôi. Nghĩ vậy trong lòng cậu cũng thoải mái hơn nhiều.

Khi Quý Phạm Thạc và Thư Trừng mang bánh kém đi vào, Quý Mộ Thư lập tức nhảy xuống đùi ông nội, chạy về phía bố mẹ.

“Bố, mẹ.”

Quý Phạm Thạc xoa đầu con trai, lắc bánh kem trước mặt cậu bé: “Bánh con thích nhất này, vui không?”

Con trai gật đầu, thò đầu nhìn phía sau bố mẹ.

“Con nhìn gì thế?” Thư Trừng hỏi.

Quý Mộ Thư nói: “Chú Tôn và cô Trần đâu ạ?”

Quý Phạm Thạc và Thư Trừng nhìn nhau, lập tức biết con trai mình đang nghĩ gì.

Quý Phạm Thạc chuẩn bị lên tiếng thì cửa phòng bị đẩy ra, giọng nói líu lo của bé gái vang lên: “Anh Mộ Thư, em tới rồi.”

Mọi người nhìn qua, Tôn Hoàn đưa theo vợ là Trần Khiết và con gái hai tuổi rưỡi Tôn Tiểu Nha đi vào.

Mắt Quý Mộ Thư sáng lên, cậu bé chạy ra sau Quý Phạm Thạc, kéo tay cô bé: “Tiểu Nha, cuối cùng em cũng tới rồi.”

Tôn Tiểu Nha sờ túi có hình quả táo của mình, sau đó nắm tay lại, đưa tới trước mặt Quý Mộ Thư.

“Đây là gì?” Quý Mộ Thư vò đầu bứt tai, hỏi.

Tôn Tiểu Nha chớp mắt: “Đây là quà sinh nhật của anh.” Nói xong, cô bé xòe tay ra, một chiếc nhẫn màu hồng nhạt hiện lên.

“Anh Mộ Thư, anh thích không?”

Quý Mộ Thư cầm chiếc nhẫn lên, liếc nhìn hai tay Quý Phạm Thạc, lại liếc nhìn hai tay Tôn Hoàn, cuối cùng cậu bé đeo nhẫn vào ngón áp ít của mình, thích thú nói: “Thích lắm.”

Bốn phụ huynh nhìn nhau, dường như đầu đang đầy dấu hỏi chấm, hai đứa bé này định đính hôn hả?

Quý Phạm Thạc và Thư Trừng đưa Tôn Hoàn, Trần Khiết vào chỗ ngồi, chẳng mấy chốc cửa phòng lại được mở ra.

Quý Cần một tay xách túi, một tay khoác tay An Khả, vui vẻ đi vào.

Quý Cẩn đưa túi cho Quý Mộ Thư: “Mộ Thư, sinh nhật vui vẻ nhé.”

Quý Mộ Thư bạch bạch chạy tới nhận quà, ngọt ngào nói: “Cảm ơn cô ạ.”

Còn chưa dứt lời, An Khả đứng bên đã nói: “Không đúng, phải gọi mợ.”

Quý Mộ Thư gãi đầu: “Nhưng thầy cháu nói em gái của bố thì gọi là cô.”

“Đó là trước đây, bây giờ phải gọi là mợ. Mộ Thư, ngoan, gọi mợ đi.”

“Không đúng, gọi là cô.”

“Mợ.”

“Cô.”

“Mợ.”

“Stop.” Quý Phạm Thạc phải nói lớn, cuộc chiến cô với mợ này mới kết thúc: “Dù sao em gái tôi cũng là người nhà anh, em gái anh lại là người nhà tôi, gọi gì chẳng như nhau, đừng làm khó trẻ con.”

Thư Trừng đi lên trước, cười nói: “Đừng tưởng bọn em không hiểu cách rắc cơm chó của hai người, còn thích khoe nữa là em đuổi đấy.”

An Khả: “Ấy, Thư Trừng, em nói vậy là không phải rồi, em chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân lành thắp đèn hả? Không phải em và Phạm Thạc liên tục rắc cơm chó còn gì.”

Quý Phạm Thạc nói đỡ thay vợ: “Bọn tôi không gọi là rắc cơm chó mà là tình cảm mặn nồng.”

Trong lúc hai bên trêu chọc, Trần Hàn mang hai chai rượu đi vào, lớn tiếng nói: “Trí Huy, hôm nay tôi mang quà theo đấy.”

___

Trên bàn ăn, Trần Hàn rót đầy chén rượu cho ba ông trưởng bối, nâng ly nói: “Ba người chúng ta kệ bọn trẻ đi, hôm nay chúng ta không say không về.”

Bố Quý đáp: “Được thôi.” Sau đó ông nhìn sang cậu: “Ông thông gia, tửu lượng của ông thế nào?”

Cậu vỗ ngực: “Yên tâm, khi còn trẻ tôi được mệnh danh là Long ngàn chén đấy.”

Ăn được một nửa, Quý Mộ Thư lén lút kéo Tôn Tiểu Nha ra khỏi phòng.

Hai đứa bé đứng ngoài cửa phòng, Tôn Tiểu Nha khó hiểu: “Anh Mộ Thư, anh gọi em ra đây làm gì?”

Mộ Thư nghĩ một lúc rồi lấy hết dũng khí dồn Tôn Tiểu Nha vào tường, cánh tay nhỏ bé vây kín cô bé giữa mình và bức tường, dáng vẻ như lưu manh ngoài đường, trông chẳng khác nào bản sao năm đó của bố cậu bé.

Tôn Tiểu Nha vẫn không hiểu cậu đang muốn làm gì: “Anh Mộ Thư, anh đang làm gì thế?”

Quý Mộ Thư chớp mắt, chân thành nói: “Bố anh nói đây là kabe don, là hành động chỉ có thể làm với người mình thích. Tiểu Nha, vừa nãy em đã tặng quà cho anh, nhưng anh không nghĩ ra nên tặng lại gì cho em, vậy nên tạm thời anh sẽ tặng em cái kabe don này, nó có nghĩa là anh thích em.”

Tôn Tiểu Nha cười hi hi: “Vậy đợi tới sinh nhật em, anh Mộ Thư tặng em nhẫn là được rồi.”

Quý Mộ Thư nghĩ một lúc cũng thấy có lý, cậu gật đầu: “Được thôi.”

Hai đứa bé đi vào trong phòng, lúc này Tôn Hoa đứng sau bồn hoa mới bước ra.

Lúc quay về chỗ ngồi, Tôn Hoàn nói với Quý Phạm Thạc bên cạnh: “Anh đoán xem vừa tôi đi vệ sinh, khi đi ra đã thấy gì?”

Quý Phạm Thạc nhìn anh ấy một cái: “Người yêu cũ?”

Tôn Hoàn lắc đầu: “Còn giật gân hơn cái này cơ.”

“Cái gì?”

“Con trai anh ép tường con gái tôi.”

“Thằng bé này được đấy.”

“Trước đây anh cướp bạn gái tôi nhắm trúng, giờ con trai anh lại tới cướp con gái tôi.”

“Việc tôi làm không gọi là cướp mà là cạnh tranh công bằng, thắng làm vua thôi. Còn về con gái anh và con trai tôi, đó gọi là thanh mai trúc mã, vô tư hồn nhiên.”

“Không được, tôi phải bảo con gái tôi liệt con trai anh vào danh sách nguy hiểm mới được.”

Quý Phạm Thạc nhìn về phía hai đứa bé: “Chỉ sợ muộn rồi thôi.”

Tôn Hoàn nhìn theo ánh mắt anh, Quý Mộ Thư hơi rướn người dậy, dùng thìa múc một lát bách hợp* trên đĩa vào bát Tôn Tiểu Nha.”

*Mình có tìm hiểu thì không biết nó là gì ở Việt Nam nữa, nói chung là một loại sấy/chiên lên, trông khá giống cánh hoa ly, ngụ ý ở đây có thể là trăm năm hòa hợp, ước định một đời.

“Anh Mộ Thư, đây là gì?” Tôn Tiểu Nha hỏi.

Quý Mộ Thư nói: “Là bách hợp, bố anh thường nấu cho mẹ anh ăn, ăn vào tốt cho sức khỏe lắm.”

Tôn Tiểu Nha nhìn bàn ăn, cuối cùng nhìn vào đĩa tỏi tây xào trước mặt, cô bé gắp một cọng tỏi tây vào bát Quý Mộ Thư: “Anh Mộ Thư, anh ăn cái này đi, mẹ em thường bắt bố em ăn cái này, ăn nhiều sẽ khỏe hơn.”

Đứa bé này đúng là khiến Trần Khiết đỏ bừng mặt.

Mọi người thấy cảnh này đều cười vỡ bụng. Chỉ có Tôn Hoàn bày ra dáng vẻ đau đớn, con gái còn chưa lớn đã bị con trai nhà người ta cuỗm đi rồi, đúng là nghiệt duyên mà!

- Hết-