Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án

Chương 14: Chương 14: Xác chết




Vừa lên xe, Thư Trừng còn chưa hỏi gì, Quý Phạm Thạc đã nói: “Có một xác chết nữ ở hạ lưu sông Thanh, vừa nãy chú Trần đã lấy danh nghĩa cục Công an mời văn phòng thám tử tới giải quyết, vậy nên giờ phải tới hiện trường ngay.”

Quả nhiên, ngoại trừ công việc ra boss còn có thể tìm cô vì chuyện gì khác được cơ chứ! 

Nhưng hôm nay là Thất tịch, một cô gái đi xem xác chết vào nửa đêm, nghe thôi cũng thấy tai quái. Cũng may Thư Trừng vẫn là kẻ độc thân, nếu như có bạn trai chắc anh ấy sẽ tức điên lên mất.

Quý Phạm Thạc nói: “Có lẽ tối nay phải tăng ca.” Anh nhìn chằm chằm biểu cảm gương mặt của Thư Trừng qua kính chiếu hậu.

Cô vẫn rất bình thản đáp: “Không sao.”

Khi Quý Phạm Thạc và Thư Trừng tới hạ lưu sông Thanh, trên bờ sông đã giăng kín dây cảnh báo. Vì là Thất tịch nên hôm nay có rất nhiều cặp đôi tới bờ sông bắn pháo hoa, lúc này ngoại trừ hơn mười cảnh sát ra, ở hiện trường còn có một nhóm người vây xem.

Vừa xuống xe, Thư Trừng đã ngửi thấy mùi thối rữa nồng nặc. Cô nhìn đám người phía trước, hầu hết ai cũng bịt mũi che miệng, cảnh sát đều đeo khẩu trang.

Trần Hàn thấy hai người tới vội vén dây cảnh báo lên: “Phạm Thạc, chú thật sự không muốn làm phiền cháu hẹn hò đâu, nào ngờ lại xảy ra chuyện này.” Trần Hàn vừa nói vừa đưa cho Thư Trừng và Quý Phạm Thạc mỗi người một cái khẩu trang.

Thấy vụ án cái là Quý Phạm Thạc lập tức vào trạng thái chiến đấu: “Thi thể được phát hiện thế nào?”

Trần Hàn đưa hai người đi tới chỗ bờ sông: “Một đôi tình nhân đang bắn pháo hoa thì phát hiện ra. Ban đầu họ chỉ ngửi thấy mùi hôi thối, còn tưởng là lợn chết hay chó chết gì đó, về sau họ càng nhìn càng thấy giống người nên đã báo cảnh sát.”

Khi tới gần thi thể, Trần Hàn dặn trước một câu: “Thi thể trông thảm lắm, hai đứa phải chuẩn bị tâm lý đấy.”

Đương nhiên Quý Phạm Thạc không có vấn đề gì, anh quay đầu nhìn về phía Thư Trừng. 

Lúc này, Thư Trừng đang đeo khẩu trang vào tai, cô lấy thuốc an thần từ trong túi rồi nuốt xuống, sau đó lấy một hộp kính to bằng bàn tay ra, đeo găng tay y tế vào, cuối cùng nhìn anh: “Có thể cầm túi cho tôi không?”

Quý Phạm Thạc nhận lấy túi: “Được.”

Thư Trừng đeo khẩu trang lên, đi theo Trần Hàn tới chỗ thi thể. 

Quý Phạm Thạc đi sóng vai với cô, anh thấp giọng hỏi: “Vừa nãy cô uống gì thế?”

“Thuốc an thần.”

Quý Phạm Thạc kinh ngạc.

Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể, cả anh và Thư Trừng đều nhíu mày. Giống như những gì Trần Hàn nói, đây thật sự là xác chết rất thảm.

Có thể thấy thi thể bị nước sông đẩy vào bờ, khắp người toàn là bùn đất, không một mảnh vải che thân. Vì đã ngâm trong nước quá lâu nên thi thể đã sưng phù lên, từ đầu tới chân đều bị biến dạng, xung quanh thi thể là vô số ruồi nhặng bay tới bay lui. Nếu không phải ở đỉnh đầu thi thể còn có mấy sợi tóc, có lẽ rất khó để phân biệt đây là nam hay nữ.

Cảnh sát duy trì hiện trường vụ án nghiêng đầu không dám nhìn thẳng, có một vài người từ lúc tới đây vẫn liên tục nôn khan, giờ vẫn chưa đỡ hơn.

Thư Trừng nhíu mày đi về phía thi thể, cô ngồi xổm xuống quan sát xác chết một lượt. Những cảnh sát kia thấy vậy đều kinh ngạc, bội phục. 

Một lát sau, Thư Trừng đứng dậy nói với Trần Hàn: “Dựa vào độ phù nề của thi thể có thể thấy thi thể bị ngâm trong nước ít nhất một tuần, cộng thêm thời tiết dạo gần đây oi bức, vậy nên tốc độ thối rữa khá nhanh, muốn điều tra ra nguyên nhân cái chết vẫn cần đưa thi thể về phòng khám nghiệm tử thi để tiến hành hóa nghiệm.”

Nghe tới việc phải chuyển thi thể về, mấy cảnh sát trẻ mới vào đội đương nhiên sẽ run sợ. Họ vừa nhậm chức không lâu, số lần thấy thi thể ít tới đáng thương, thi thể thối rữa như này càng ít hơn. Một vài cảnh sát lão luyện đã quá quen với những xác chết thảm khốc như vậy nên có tố chất tâm lý và kinh nghiệm xử lý tốt, họ nghiễm nhiên trở thành người phụ trách việc di chuyển xác chết.

Bảy, tám cảnh sát mất rất nhiều thời gian mới có thể đặt người vào túi thi thể. Mọi người hợp lực khiêng thi thể lên xe, Trần Hàn lệnh cho cấp dưới kiểm tra kỹ lại hiện trường phát hiện nạn nhân. Sau khi xác định không bỏ sót bất cứ manh mối nào, bốn xe cảnh sát cộng thêm xe Hummer của Quý Phạm Thạc mới lần lượt về cục.

___

Tối nay phòng khám nghiệm tử thi phải tăng ca. Nói là tăng ca nhưng thật ra chỉ có mỗi Thư Trừng và một pháp y thực tập tên Lưu Hiểu Đống ở đây.

Bởi vì vẫn còn là thực tập sinh nên kinh nghiệm làm việc của Lưu Hiểu Đống vẫn còn hạn chế, cậu ấy cũng chưa tiếp xúc với nhiều xác chết. Khi cảnh sát đặt thi thể lên bàn khám nghiệm, kéo túi đựng thi thể ra, cảnh tượng đập vào mắt cùng mùi hôi thối bao trùm khắp căn phòng khiến Lưu Hiểu Đống nôn thốc nôn tháo.

Lần trước khi Thư Trừng tới khám nghiệm, chính Lưu Hiểu Đống đã làm trợ lý cho cô, vậy nên hai người vẫn khá thoải mái. Thư Trừng nhìn cậu ấy: “Hiểu Đống, nếu như không thoải mái thì cậu ra ngoài đợi trước đi.”

Lưu Hiểu Đống xua tay: “Không sao, lát nữa là ổn mà.” Cậu ấy nghĩ mình và Thư Trừng cũng sàn tuổi nhau, khi đối diện với một xác chết, sao đàn ông có thể không cả bằng phụ nữ được!

Thư Trừng không nói nhiều. Khi cảnh sát tháo túi đựng thi thể rời đi, Lưu Hiểu Đống đã lặng lẽ chuẩn bị dụng cụ giải phẫu.

Thư Trừng thay đồ phẫu thuật vào, cả người được đồ màu trắng bọc kín, chỉ để lộ ra đôi mắt lấp lánh. Cô nhìn thi thể, thở dài ngao ngán.

Thư Trừng cầm dao giải phẫu lên, cô dồn toàn bộ sự chú ý vào miệng thi thể, sau khi kiểm tra kỹ một lượt, cô nhìn vào lỗ mũi của người phụ nữ. Một lúc sau, cô đưa tay phải về phía Lưu Hiểu Đống: “Dao giải phẫu.”

Lưu Hiểu Đống rất phối hợp, nhanh chóng đưa một con dao giải phẫu ra.

Khoảng hai mươi phút sau, giọng nói bình tĩnh của Thư Trừng lại vang lên: “Dao giải phẫu ruột.”

Nửa tiếng sau, Thư Trừng nói tiếp: “Dao giải phẫu xương sườn.”

Ngoại trừ tiếng hít thở của hai người ra, trong phòng khám nghiệm tĩnh lặng chỉ vang lên tiếng lạch cạch của dao.

Khi phòng khám nghiệm đang tiến hành giải phẫu, bên phía đội hình sự cũng không rảnh rỗi gì.

Quý Phạm Thạc nói: “Tiểu Đặng, cậu đưa người tới nơi phát hiện thi thể đo vận tốc dòng chảy.”

Tiểu Đặng lập tức đáp: “Ok.”

Cát Vân đi lên: “Tiểu Đặng, cậu biết đo vận tốc dòng chảy kiểu gì không?”

Tiểu Đặng tự tin vỗ ngực: “Nếu tôi nói không biết thì trong đội chúng ta không ai dám nói biết.”

Trần Hàn đi lên vỗ vai Cát Vân: “Cậu không biết rồi, Tiểu Đặng tốt nghiệp khoa Vật lý đấy, đo vận tốc dòng chảy chỉ là chuyện nhỏ với cậu ấy thôi.”

Tiểu Đặng được khen lại càng đắc ý hơn: “Đương nhiên, đúng là chỉ có đội trưởng Trần hiểu tôi. Vậy tôi đi trước nhé.”

Tiểu Đặng vừa đi, văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Lần này tốc độ thối rữa của thi thể rất nhanh, cộng thêm bị nước sông đẩy xuống hạ lưu sông Thanh, manh mối nhìn được bằng mắt thường quá ít, thứ duy nhất họ có được chỉ là thi thể.

Mọi người đều đang chờ đợi, đợi kết quả giải phẫu của Thư Trừng, đợi kết quả đo lường của Tiểu Đặng.

Từng giây từng phút trôi qua, tới gần bốn giờ sáng, cuối cùng Thư Trừng đã làm xong giải phẫu, chuẩn bị khâu thi thể lại, khôi phục nguyên dạng cho nạn nhân.

Lưu Hiểu Đống giúp cô cởi đồ phẫu thuật ra, cô đi ra khỏi phòng khám nghiệm, ngồi bệt xuống sofa bên ngoài.

Thư Trừng có thói quen, túi, điện thoại đều có thể bỏ lại, duy chỉ có thuốc an thần và găng tay cô Jennifer Watts tặng là luôn mang theo bên người. 

Lúc này Thư Trừng ngẩng đầu lấy hai viên thuốc ra, ăn như ăn kẹo.

Lưu Hiểu Đống dọn dẹp phòng khám nghiệm xong bèn đi ra ngoài ngồi cạnh cô. Nằm được một lúc, cậu ấy nhắm mắt hỏi: “Pháp y Trừng, cô có cần tôi làm báo cáo khám nghiệm giúp không?”

Giọng Thư Trừng vốn đã nhỏ, đứng liên tục năm, sáu tiếng đồng hồ khiến cô thở không ra hơi, cô bất lực đáp: “Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi chút rồi đi viết.”

Thư Trừng ngây ngốc nhìn trần nhà, mệt tới nỗi đầu óc trống rỗng. Một lúc lâu sau, cô đột nhiên nghĩ tới một điều: Không biết lần này Quý Phạm Thạc có tìm được manh mối nào trước cô không?

Sau khi nghỉ ngơi giây lát, Thư Trừng vừa đứng dậy đã thấy một văn phòng trống bên cạnh phòng khám nghiệm. Mấy ngày trước cô tới hình như căn phòng đó cũng để trống, nhưng trên bàn đặt rất nhiều tài liệu, không giống phòng bỏ hoang lắm. Cô không nhịn được hỏi: “Hiểu Đống, căn phòng đó là của ai vậy?”

Lưu Hiểu Đống nhấc mí mắt nặng nề lên nhìn một cái, sau đó lại gục xuống sofa: “À, đó là phòng làm việc của pháp y Tôn, một nhân viên của phòng khám nghiệm. Trước đó anh ấy nghỉ phép năm nên không tới đây, hình như mấy ngày nữa sẽ đi làm lại.”

“Ồ.” Thư Trừng đáp, cô không khỏi nghĩ ngợi: Chắc cũng phải lớn tuổi lắm rồi.

Cô không hỏi nhiều, mượn máy tính của Lưu Hiểu Đống để viết báo cáo.

___

Trong phòng làm việc của đội hình sự, sau sáu, bảy tiếng dài miên man, cuối cùng mọi người đã đợi được kết quả đầu tiên, đó là báo cáo khám nghiệm tử thi của Thư Trừng.

Hơn mười người đều nhìn chằm chằm vào Thư Trừng đứng trước bảng trắng.

Mặc dù từ nhỏ Thư Trừng đã có trở ngại giao tiếp, nhưng cô cũng từng thuyết trình báo cáo khám nghiệm trước mọi người khi làm cho FBI. Khi đó còn có nhiều người nhìn cô hơn, ai cũng là người nước ngoài với đôi mắt màu xanh, so với những người đó, những gương mặt quen thuộc này khiến cô yên tâm hơn nhiều.

Thư Trừng đứng trước bảng trắng, giọng nói dịu dàng cao lên mấy phần: “Tôi đã tìm được thông tin về nạn nhân theo DNA được cung cấp. Nạn nhân tên Bằng Bình Hoa, nữ, năm nay 25 tuổi, người thành phố C, là thư ký của một công ty game, con một trong nhà, bố mẹ vẫn còn khỏe mạnh. Mặc dù nạn nhân bị nước sông đẩy vào bờ, nhưng sau khi giải phẫu tôi phát hiện ngoại trừ lỗ mũi và khoang miệng có một lượng nhỏ bùn đất ra, lỗ tai, thực quản, dạ dày đều không có bùn, chứng tỏ nạn nhân bị giế.t chết trước, sau đó mới bị vứt xuống sông. Nguyên nhân chết là vì bị người ta tiêm thuốc trừ sâu nồng độ cao vào tĩnh mạch.”

Hơn mười cảnh sát ngồi trong phòng không ngờ một thi thể sắp hóa thành nước lại được cô gái gầy gò, yếu ớt này giải phẫu chỉ trong mấy tiếng đồng hồ.

Trước khi Thư Trừng giải phẫu, ngay cả Trần Hàn cũng hoài nghi liệu cô gái này làm nổi không? Nhưng vì là người của Quý Phạm Thạc nên ông cũng không tiện nói thẳng. Giờ xem ra cô gái này thật sự khiến người ta có cái nhìn khác, thái độ nghiêm túc, kính nghiệp như thế không khỏi khiến người ta bội phục.

Quý Phạm Thạc cũng nhìn Thư Trừng, nhưng ánh mắt anh không có sự kinh ngạc như những người khác, so với nụ cười hờ hững trên gương mặt, hàm ý khó hiểu trong mắt anh càng đậm hơn trước đó.