Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án

Chương 12: Chương 12: Thất tịch




“Cục cưng của anh, cuối cùng em đã về rồi.” Thư Trừng vừa bật đèn đã thấy An Khả mặc đồ ngủ ngồi bên giường, đầu tóc rối bù như vừa tắm xong.

Thư Trừng liếc anh ấy một cái, sau đó đặt túi lên ghế: “Không phải anh cũng vừa mới về sao?”

“Không phải vì anh đợi em sao?”

“Không phải anh vừa đặt phòng xong sao?” Thư Trừng nói rồi mở tủ quần áo ra, lấy một bộ đồ ngủ.

“Xem em nói kìa, anh em đói khát thế hả?”

Thư Trừng quay người nói với An Khả: “Chẳng muốn đôi co với anh nữa, em đi tắm đây.”

Lúc này An Khả mới để ý ở cổ Thư Trừng có dán băng gạc: “Đợi đã, vết thương này là sao?” Anh đứng dậy, nhìn áo Thư Trừng: “Quần áo của em đâu? Em mặc đồ của ai đây? Nói thật cho anh biết đi, hôm nay em gặp chuyện gì hả? Sao lại về muộn thế? Còn nữa, chiếc Hummer vừa nãy đưa em về là của ai?”

Thư Trừng thở dài: “Đúng là cha nào con nấy.” Cô sờ vết thương, nói: “Vì hôm nay làm cảnh sát nghiệp dư nên bị thương chút, quần áo em bị bẩn, phải đi mượn của người khác. Về muộn như vậy là vì giờ mới vừa bắt được tội phạm, người vừa nãy đưa em về là Quý Phạm Thạc.”

Quả nhiên hôm nay cô đã nói quá nhiều.

An Khả bất giác nói: “Đúng là phải tìm người đàn ông quản lý em rồi.”

Thư Trừng nhìn anh: “Anh không phải đàn ông sao?”

“Sớm muộn gì anh cũng phải quản lý người phụ nữ khác thôi.”

“Tốt lắm, vậy em tự do rồi.”

“Nằm mơ đi.”

Thư Trừng mở cửa ra, chuẩn bị đi tắm: “Phải rồi, khi nào anh rảnh? Đi mua cái áo y như cái này với em, em phải trả cho người ta.”

An Khả nghĩ một lúc: “Ngày kia là Thất tịch, lúc đó anh rảnh.”

Thư Trừng không nghĩ gì, cứ thế đáp: “Vậy ngày kia.”

Khi cô tắm xong, An Khả đã rời đi. Thư Trừng lấy áo dính máu trong túi ra, bỏ vào túi bóng đen rồi vứt vào thùng rác, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Có lẽ vì quá mệt nên chẳng mấy chốc Thư Trừng đã chìm vào giấc ngủ, đêm đó cô không mơ thấy gì cả, khi tỉnh lại đã tới giờ cơm trưa.

Thư Trừng thay quần áo rồi đi xuống tầng, chỉ có mình mợ đang bận bịu trong nhà bếp, có lẽ An Khả và cậu đã đi làm rồi.

Nghe thấy tiếng bước chân, mợ vừa nấu cơm vừa nói: “Trừng dậy rồi hả con.”

Thư Trừng đi vào nhà bếp: “Vâng.”

“An Khả nói tối qua con viết luận văn tới hai giờ nên sáng nay mợ không gọi con dậy ăn sáng, giờ đói chưa? Con đợi lát rồi ăn cơm trưa nhé.”

“Vâng ạ.”

Thư Trừng ngồi xuống sofa, cô cầm một quyển tạp chí lên đọc, lúc này điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.



Cô lấy ra nhìn, là tin nhắn Quý Phạm Thạc gửi, quả nhiên người đàn ông này biết số điện thoại của cô.

“Cô dậy chưa? Vết thương đỡ hơn chưa?”

Thư Trừng đánh chữ “rồi”, khi chuẩn bị gửi đi, cô do dự một lúc, sau đó lại xóa tin nhắn đi, nhắn lại: “Tôi không sao, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Từ khi Thư Trừng có điện thoại, số người khác giới gửi tin nhắn cho cô không quá mười người, trong đó bao gồm An Khả, cậu và thầy giáo. Số người khác giới cô chủ động trả lời cũng không quá năm người, bao gồm ba người trước đó và những người theo đuổi, bám lấy cô bị từ chối.

Đương nhiên Thư Trừng biết rất rõ mình nên coi Quý Phạm Thạc là gì, vậy nên cô lưu số điện thoại anh với biệt danh Boss mới.

Tới lúc ăn cơm, mợ hỏi vết thương của cô, Thư Trừng nói dối lúc đi tắm không cẩn thận để móng tay cào vào, cũng may mợ đã tin.

___

Hôm nay là Thất tịch, tối qua Thư Trừng đã ước lượng kích cỡ và xem hãng của chiếc áo kia, hôm nay An Khả lái xe đưa cô tới cửa hàng quần áo nữ của thương hiệu này.


Vì hôm nay là ngày đặc biệt nên cứ là một nam một nữ ra ngoài sẽ bị hiểu nhầm thành người yêu của nhau. Bình thường khi thấy An Khả và Thư Trừng đi cạnh nhau, mọi người đều biết ngay họ là anh em, ấy vậy mà hôm nay ai cũng coi họ thành người yêu.

Hai người vừa vào cửa hàng, nhân viên đã nhiệt tình nói: “Chào anh, anh tới chọn quà cho bạn gái sao? Gần đây cửa hàng chúng tôi vừa nhập một mẫu đồ đôi mới, hai người có thể xem qua xem sao.”

Thư Trừng nói: “Không cần đâu, chúng tôi tự xem được rồi.”

Thấy vậy nhân viên nói mấy câu rồi rời đi.

Thư Trừng liếc mắt nhìn An Khả: “Sao anh không giải thích? Trước đây bị người ta hiểu nhầm, anh toàn trách em cản đường vận đào hoa của anh mà.”

“Giải thích gì? Giải thích hai anh em đi đón Thất tịch? Nghe mà bi đát, rõ ràng số phụ nữ muốn đón Thất tịch cùng anh có thể xếp đầy cả cửa hàng này đấy.”

Thư Trừng lườm anh một cái, sau đó đi về phía trước: “Nhưng chị dâu của em thì chỉ có một.”

Sau khi xem qua nửa cửa hàng, Thư Trừng đã tìm được chiếc áo T-shirt như cái của Quý Phạm Thạc, khi cô và An Khả đi tới quầy thanh toán, một giọng nữ chợt vang lên: “Chị, là chị sao?”

Thư Trừng sững sờ, giọng nói này hiển nhiên đang nói cho cô nghe, cô quay đầu lại liền thấy một cô gái ngọt ngào đang mỉm cười đi về phía cô, người đi sau cô gái này còn là Quý Phạm Thạc.

Cô ấy là bạn gái của anh sao? Vậy áo T-shirt cũng là của cô ấy?

An Khả quan sát cô gái trước mắt rồi hỏi Thư Trừng: “Hai người quen nhau hả?”

Thư Trừng lắc đầu: “Có gặp mặt một lần trên máy bay.”

“Chị, trí nhớ chị tốt thật đấy.” Cô gái quay đầu nhìn Quý Phạm Thạc: “Anh, đây chính là chị gái đã cứu cô Caday trên máy bay mà em nói đấy. Ahh không biết đâu, khi đó cô Caday nguy lắm rồi, chị ấy lại rất điềm tĩnh, cho người khiêng cô Caday xuống đất, sau đó rút ra mấy cây kim, đâm vào người cô Caday, cô Caday lập tức có chuyển biến tốt. Trời ơi lúc đó dáng vẻ của chị ấy ngầu bá cháy luôn.”

Ánh mắt Quý Phạm Thạc đong đầy ý cười, anh nhìn chằm chằm Thư Trừng.

An Khả không biết còn có vụ này, anh ấy cảm thán: “Thư Trừng, em được đấy. Người khác không mang nổi một cây kim thêu hoa lên máy bay, em còn chơi cả bộ kim. Kiểm tra an ninh bên Mỹ chắc còn nghiêm hơn cả nước mình đúng không, lẽ nào đây là đặc quyền của FBI hả?”

Thư Trừng cười không nói gì. Cô đột nhiên nghĩ tới chiếc áo trong tay, ban đầu cô tưởng cô gái này là bạn gái của Quý Phạm Thạc nên không tiện trả ngay tại chỗ, tránh ảnh hưởng tới tình cảm của người ta, bây giờ khi biết cô ấy là em gái của anh, vậy cô cũng không cần kiêng dè nữa.

Thư Trừng đưa túi áo cho cô gái: “Trả áo cho em này.”


Hiển nhiên cô gái không hiểu đã xảy ra chuyện gì. An Khả tưởng Thư Trừng đã tìm cô gái này mượn áo, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngây người của cô ấy, anh lại không chắc chắn.

Cô gái khó hiểu: “Áo gì cơ?”

Nhìn dáng vẻ hoang mang của em gái, Quý Phạm Thạc giải thích: “À, hôm qua áo của Thư Trừng bị bẩn, vậy nên anh lấy áo em cho cô ấy thay.”

An Khả và cô gái đều bất ngờ.

Mặc dù cô gái vừa kinh ngạc lại nghi hoặc, nhưng cô ấy vẫn cười, thoải mái nói với Thư Trừng: “Chị, chị khách sáo quá rồi, không phải chỉ là một cái áo thôi sao, chị còn cứu cô giáo của em nữa kìa.”

Thư Trừng: “Không cần bận tâm quá đâu, cứu người là thói quen của bác sĩ thôi. Em nhận áo đi, chị đã mua cái mới trả lại cho em đấy.”

Cô gái vội xua tay: “Em còn chưa chuẩn bị quà cho chị, chị đã trả đồ lại cho em rồi, em không thể nhận được.”

Thư Trừng rất ngại mấy vụ đùn đẩy như này, nhưng nếu không trả cô sẽ thấy mình nợ người khác. Vẻ mặt cô hiện lên sự khó xử, bỗng nhiên tay lại nhẹ đi, túi đã bị người ta nhận lấy.

Quý Phạm Thạc cầm túi nhét vào tay cô gái: “Quý Cẩn, em cứ nhận trước đi. Khi nào em nghĩ ra nên cảm ơn Thư Trừng thế nào thì mời cô ấy ra ngoài sau.”

Thư Trừng thở phào nhẹ nhõm, cười nhìn Quý Phạm Thạc, dường như đang nói cảm ơn với anh. Sau đó cô nhìn Quý Cẩn: “Đúng đấy, khi nào em nghĩ ra thì cảm ơn chị sau cũng được.”

Quý Cẩn gật đầu: “Thôi được rồi.”

Quý Phạm Thạc đề nghị: “Chi bằng hôm nay mọi người cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”

Quý Cẩn huých cánh tay Quý Phạm Thạc: “Anh, anh không thức thời gì hết, chị Thư Trừng có bạn trai đi cùng rồi, chúng ta tới đó không phải làm bóng đèn sao?”

Thư Trừng vốn định lên tiếng, nào ngờ An Khả đã nhanh hơn một bước: “Người đẹp, em hiểu lầm rồi, anh là anh họ cô ấy, An Khả.”

Mắt Quý Cẩn sáng như đèn pha, cô ấy thấp giọng nói với Quý Phạm Thạc: “Anh, anh có cơ hội rồi kìa.”

Nụ cười của Quý Phạm Thạc vẫn không đổi.


Quý Cẩn nhiệt tình nói: “Anh họ, chị, chi bằng chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, dù sao bọn em cũng không có hẹn gì.”

An Khả: “Ngại quá, bọn anh hẹn bạn rồi, có cơ hội thì lần sau chúng ta cùng ăn nhé? Lần sau anh mời.”

Quý Cẩn tò mò: “Hẹn bạn trai của chị sao?”

An Khả cười: “Không phải, chị gái vẫn chưa có bạn trai.”

Quý Phạm Thạc và Thư Trừng đều cảm thấy kiểu tôi hỏi một câu, anh đáp một câu như này lại ẩn chưa tầng nghĩa khác. Không chỉ là ăn bữa cơm thôi sao, sao lại nói tới bạn trai rồi?

Cuối cùng Quý Cẩn cũng hài lòng đáp: “Vậy được, lần sau nhất định phải ăn cơm đấy.”

An Khả sảng khoái nói: “Được.”

Thư Trừng và An Khả rời khỏi cửa hàng, vừa lên xe Thư Trừng đã lạnh lùng hỏi: “Sao vừa nãy anh phải giải thích?”


An Khả trông khá vui: “Anh không thể đi ngắt hoa đào sắp nở của em được.”

“Đừng nói người bạn anh hẹn là Hứa Tuấn đấy nhé?”

“Không hổ là em gái của anh.”

“Em không đi.”

An Khả vừa khởi động xe đã dừng lại: “Em gái ngoan, anh đã đồng ý với người ta rồi, em không thể hại anh thế được. Dù gì anh và cậu ấy cũng có quan hệ hợp tác làm ăn mà, cho người ta leo cây thế không hay lắm đâu.”

“Em ghét đôi mắt híp đó của anh ta.”

An Khả khẩn cầu: “Anh biết em ghét cậu ấy, vậy em đừng nhìn cậu ấy nữa. Đi, năn nỉ đấy, nể tình lễ Tình nhân anh đã đi mua quần áo với em, em hy sinh chút thời gian của mình ăn với anh bữa cơm đi.”

Thư Trừng nhìn dáng vẻ đáng thương của An Khả, sau cùng vẫn khó chịu đáp: “Thôi được rồi, nhưng anh không được bán đứng em.”

An Khả vỗ ngực: “Cho dù phải bán anh đi anh cũng không nỡ bán em.”

Thư Trừng và An Khả vừa rời đi, Quý Cẩn đã cười gian xảo nhìn Quý Phạm Thạc.

Quý Phạm Thạc lại rất bình thản: “Nhìn cái gì, ngốc chết đi được.”

Quý Cẩn khoác tay anh trai: “Anh, có phải anh muốn theo đuổi chị Thư Trừng không?”

Quý Phạm Thạc đứng lại, anh nhìn Quý Cẩn: “Em nghĩ nhiều rồi.”

Quý Cẩn ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không theo đuổi thì sao lại đưa chị ấy tới nhà cũ? Còn để chị ấy mặc áo của em nữa. Chẳng giống tác phong của anh chút nào, ngoại trừ em ra, chị ấy là người khác giới đầu tiên được anh đưa về nhà cũ đấy.”

“Theo như em nói thì dì lao công anh thuê theo giờ trước đó cũng có gì đó với anh hả?”

Quý Cẩn bĩu môi: “Em biết ngay không nói lại được anh mà, vừa nãy em cũng nghe ngóng giúp anh rồi, chị Thư Trừng chưa có bạn trai, nhưng chị ấy vừa xinh lại giỏi thế, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, anh cũng có thể thử xem.”

“Thử gì? Anh không định tìm bạn gái, lãng phí thời gian.”

“Thật sao?” Quý Cẩn lấy điện thoại ra: “Anh, anh có số của chị Thư Trừng không?”

“Em lấy làm gì?”

“Em gửi số chị ấy cho đàn anh của em. Em đã nói chuyện chị ấy làm trên máy bay cho anh ấy nghe rồi, anh ấy rất ngưỡng mộ chị Thư Trừng, cũng rất muốn làm quen với chị ấy. Vừa hay anh và chị Thư Trừng quen nhau, anh có số chị ấy không?”

Quý Phạm Thạc quả quyết nói: “Không có.”

Quý Cẩn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh chằm chằm: “Không thể nào, anh đã đưa chị ấy về nhà thay đồ rồi mà còn không có số điện thoại.”

“Không có là không có.” Quý Phạm Thạc nói xong liền đi về phía xe ô tô.

Quý Cẩn cất điện thoại vào túi, nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh trai, khóe môi nở nụ cười đắc ý.