Rừng Nguyên Sinh Bắc Myanmar - Phiến Quỳ

Chương 16




Đây là một cảnh tượng rất chấn động. Rất nhiều loài trong số đám động vật này là thiên địch của nhau, nhưng hiện tại chúng chẳng mảy may quan tâm đối phương, toàn bộ đều nhìn chòng chọc người đang có mặt. Hải Quỳ há miệng, cuối cùng chẳng nói gì. Nói cách khác, nếu bây giờ có chuyện, họ cũng chẳng còn cơ hội trở tay.

Đám tay sai sau lưng Khun Sa kinh hoàng nhìn thiếu niên đột ngột xuất hiện như đang nhìn ác quỷ. Chẳng ai nghi ngờ, đám động vật trước mặt ngay lúc này chắc chắn do thiếu niên gọi đến. Cậu là con người thật ư? Cậu bé trước mặt đối diện với ánh lửa, do đó bọn buôn thuốc phiện có thể thấy rõ mặt cậu. Ánh lửa và cơn mưa ghi dấu ấn trên gương mặt tinh xảo đẹp đẽ của cậu, tạo mỹ cảm đáng kinh ngạc, không giống con người mà trông giống như quỷ núi.

Vì cân nhắc đến việc phải tránh thú dữ nên nhà máy của chúng được xây dựng giữa sườn núi, song bây giờ lại trở thành tử địa của chúng. Sau lưng là vách núi dựng đứng, trước mặt là sườn núi, căn bản không có chỗ cho chúng trốn. Đám động vật đang từng bước áp sát, chớp mắt đã vây bọn chúng vào một vòng tròn.

Trong lúc ngạc nhiên bồn chồn, không ai để ý hai con rắn hổ mang đang lặng lẽ bò xuống khỏi người hai kẻ buôn thuốc ngã trên mặt đất, xuôi theo bắp chân Khun Sa bò lên người hắn.

Rất ít người biết Vua Đen, nhưng gần như tất cả mọi người đều biết rắn hổ mang, đây là loài rắn được công nhận là độc nhất thế giới.

Khun Sa chẳng dám nhúc nhích, cuối cùng ông ta đã đánh mất vẻ mặt thành thục ung dung như trước đây. Ông ta cắn răng rít ra mấy chữ từ kẽ răng: “Mày là người nhà họ Phù.”

Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Nguỵ Vũ Sâm sững người, có vẻ ý của Khun Sa là ông ta biết gia đình Phù Việt?

Phù Việt không lên tiếng. Cậu vẫy tay, một con trăn bò lên từ vách núi dốc đứng bên cạnh, nó chắn ngang khoảng đất trống giữa dòng người Nguỵ Vũ Sâm và bọn buôn thuốc. Ngay sau đó những con thú dữ khác cũng bắt đầu hành động, chúng chắn giữa hai nhóm người, đồng thời cũng ngăn cản tầm nhìn của Nguỵ Vũ Sâm.

Nguỵ Vũ Sâm chau mày, đang định tiến lên thì bị Hải Quỳ kéo lại.

Giọng nói dõng dạc của Phù Việt truyền đến từ phía đối diện: “Các anh xuống núi trước đi.”

Giọng điệu của cậu nghe chừng rất nhẹ nhàng. Hoẵng nhìn con đường thoát thân trống vắng sau lưng, nói: “Chúng ta đi trước đi, có ở lại cũng chẳng giúp được gì.”

Nguỵ Vũ Sâm cắn môi dưới, đứng đực tại chỗ, ánh mắt u ám nhìn đám động vật như ngọn núi nhỏ ở phía trước đang che chắn họ sau lưng chúng. Chúng nghe theo lời triệu tập của Phù Việt mà đến. Anh xoa đầu con rắn nhỏ không biết đã về từ lúc nào.

Sau khi anh bị bắt vào hai ngày trước thì nó biến mất tăm, hoá ra nó đi tìm cậu.

Nguỵ Vũ Sâm lắc đầu với các đồng đội đang thúc giục mình. Anh không thể để Phù Việt ở lại một mình, dù sao đối phương cũng là Khun Sa…

Dường như Phù Việt đã đoán trước phản ứng của Nguỵ Vũ Sâm, cậu cười nói thêm hai chữ: “Nghe lời.”

Hai chữ kia được nói một cách rất dịu dàng, không cần nghe kỹ cũng có thể nhận ra tình ý sâu sắc ẩn chứa bên trong.

Hoẵng cảm thấy họ không phải ngược đãi chó, mà đang giết chó mới đúng.

Cậu đã nói thế, anh cũng nên nghe lời. Mắt Nguỵ Vũ Sâm cay cay, anh khẽ đáp lại một tiếng: “Ừ.”

Đường xuống núi rất thuận lợi, kết cục vốn phải chết được thay đổi ngoạn mục, mọi người đều cảm thấy khó tin.

Hang đá vôi vẫn giữ dáng vẻ như lần trước, điểm khác biệt là lúc họ đến có mười lăm lính đặc chủng, hiện tại chỉ còn lại tám người, mà trong tám người này có bảy người bị thương nặng. Sau khi kiên trì chạy đến hang đá vôi thì họ lục tục ngã liệt trên mặt đất, may sao có rắn nhỏ ở đây, ít nhất họ sẽ không bị đám côn trùng xơi tái.

Sau khi băng bó đơn giản cho những người bị thương, vành mắt của Hoẵng đỏ bừng. Họ bị thương quá nghiêm trọng, có một người chỉ còn hơi thở mong manh, cho dù bây giờ có đưa đến bệnh viện cũng khó lòng cứu chữa được, huống hồ bây giờ họ căn bản không ra được. Chưa nói đến việc có thể đưa tất cả mọi người ra ngoài hay không, chỉ riêng việc vào rừng nguyên sinh họ đã mất hai ngày đi đường, bên ngoài còn đổ mưa mấy ngày mấy đêm, di dời thương binh cũng đồng nghĩa lấy đi mạng sống của họ.

Chuyện đau khổ nhất không phải chết, mà là nhìn mạng sống của đồng đội dần chảy trôi trước mắt mình mà bản thân lại chẳng làm được gì.

Chúc Long có tỉnh lại một lần, giao thẻ lính mang tên mình mà anh ta luôn đeo trên cổ cho Hoẵng. Mỗi người lính đặc chủng đều có một tấm thẻ giống vậy trên người, tượng trưng cho thân phận của họ. Nhưng với họ mà nói, tác dụng lớn nhất của nó là dùng để phân biệt danh tính thi thể sau khi họ chết.

Hoẵng lau nước mắt, đến bên Nguỵ Vũ Sâm rồi ngồi xuống. Cậu nhóc biết Sói Rừng Rậm bị thương rất nặng, vết thương trên người thối rữa, vết thương trên vai trái sâu thấy cả xương, vì bị sốt nên hơi thở của anh trĩu nặng, nhưng anh luôn duy trì tỉnh táo, một mực nhìn chằm chằm về phía cửa hang.

Hoẵng thấy lòng mình khó chịu. Cậu thiếu niên hoạt bát năm nay chỉ mới 21 tuổi, là tay súng bắn tỉa thiên tài nổi tiếng khắp mấy quân khu đặc chủng Trung Quốc. Cậu nhóc có thể cảm tử cứu người, nhưng không thể nhìn đồng đội chết trước mặt mình.

“Đội trưởng, anh nghỉ ngơi một lúc đi.”

Nguỵ Vũ Sâm ngây ngẩn, ý thức của anh đã không còn tỉnh táo là bao, tiếng gọi đội trưởng ấy giống hệt giọng điệu mà Tiểu Nhị thường gọi anh. Anh ngoảnh đầu nhìn sang, hồi lâu sau mới phản ứng, nở nụ cười ấm áp.

“Tôi không sao.”

Mắt Hoẵng cay xè, cậu hỏi: “Anh đang đợi người yêu của mình à?”

Nguỵ Vũ Sâm gật đầu.

Hoẵng: “Nơi này khuất nẻo quá, cậu ấy không tìm được chúng ta đâu.”

Ánh mắt của Nguỵ Vũ Sâm rất dịu dàng, anh vỗ lên vị trí trước ngực rồi nói: “Cậu không hiểu em ấy.”

Không hiểu cậu ấy thế nào, anh không nói.

Hơi thở của anh đã rất yếu, trong ba tháng ngắn ngủi mà anh đã chịu những hai lần bị thương chí mạng. Lần trước anh tình cờ gặp được thiếu niên trong rừng mưa, lần này anh có còn đợi được thiếu niên ấy không?

Nguỵ Vũ Sâm tháo tấm thẻ kim loại trên cổ mình xuống, khẽ nói: “Nếu tôi không đợi được em ấy trở về, cậu hãy đưa cái này cho em ấy, em ấy có thể dẫn các cậu ra khỏi rừng mưa.”

Hoẵng cảm giác việc hít thở ngày càng khó khăn, rõ ràng cậu nhóc không hề bị thương, nhưng nỗi bi thương trong tim gần như dìm chết cậu nhóc.

Đây chỉ mới là khởi đầu. Ở phía sau họ, hai người duy nhất còn tỉnh táo là Hải Quỳ và Gấu Trúc cũng cởi tấm thẻ xuống, giao vào tay cậu thanh niên trẻ nhất đội.

Không biết đã bao lâu, cậu nhóc mơ màng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, phảng phất nhìn thấy ánh sáng đèn pin.

Cậu ngỡ mình gặp ảo giác, ngồi dậy dụi mắt nhìn thêm lần nữa.

Rồi nhận ra đó không phải ảo giác.

Một chiếc đèn pin được đặt trên mặt đất, chiếc đèn đối diện với vách đá, ánh đèn tán xạ bao phủ hai người ở bên cạnh.

Một thiếu niên mặc áo khoác thể thao màu xanh lam, cả người ướt nhẹp đang nâng mặt của Sói Rừng Rậm, che phủ môi anh. Động tác của cậu rất đỗi dịu dàng, như đang đối xử với một món đồ sứ dễ vỡ.

Cậu nhóc nghe thấy giọng nói khàn đặc của Sói Rừng Rậm, âm thanh ấy vẫn cất chứa nỗi nhớ nhung da diết và sự dịu dàng: “Phù Việt, em tới rồi.”

Thiếu niên dùng nụ hôn tỉ mẩn và môi lưỡi để chặn lời của anh, hồi lâu sau mới buông ra, nói khẽ: “Anh ngủ đi, ngủ một giấc dậy là mọi thứ sẽ ổn thôi, như lần trước vậy.”

Bóng hai người nép vào nhau trông đẹp đẽ biết bao. Nhưng cậu nhóc biết rõ tình hình của Sói Rừng Rậm, sợ rằng ngủ ngủ này, anh sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa.

Nguỵ Vũ Sâm lắc đầu, dịu dàng nhìn người trước mặt, nói nhỏ: “Anh đang đợi em, anh muốn hỏi em một câu.”

“Dạ.”

Nguỵ Vũ Sâm liếm bờ môi nứt nẻ, anh hơi xấu hổ, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên anh nói những lời thế này.

Anh ho nhẹ một tiếng, giọng anh không lớn, nhưng rất đỗi nghiêm túc: “Em thích anh chứ?”

Hoẵng cười ngất. Hỏi gì lạ thế? Thái độ đó mà không phải thích thì thế nào mới là thích.

Phù Việt buông mạch đập mong manh của anh ra, nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nói: “Em, Phù Việt, thích Nguỵ Vũ Sâm, anh là sói đầu đàn của em.”

Nguỵ Vũ Sâm cong môi bật cười, anh đã không còn hơi sức. Anh nói tiếp: “Vậy… em là… bạn trai của anh rồi.”

Tay Phù Việt phủ lên mắt anh, môi kề sát tai anh dịu dàng gọi một tiếng: “Chồng ơi.”

Hoẵng không biết cậu bé kia nói gì, nhưng sau đó Sói Rừng Rậm dần trở nên bình thản.

Cậu nhóc chẳng còn quan tâm thứ gì, chợt hoảng hốt đứng lên.

Nhưng lại thấy cậu bé kia nhẹ nhàng đặt anh trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Vào hết đi.”

Hoẵng sững sờ, một nhóm người mặc đồ thực nghiệm màu trắng từ ngoài cửa hang bước vào, cả người họ ướt đẫm. Hoẵng đếm số đầu người, vừa đủ mười hai.

Đây là… con tin phải giải cứu lần này?

Cậu bé tuỳ ý vuốt tóc trên trán ra sau, ngoảnh đầu nói: “Anh là…”

Đây là ân nhân cứu mạng mình, Hoẵng vội tiếp lời: “Gọi tôi là Hoẵng là được.”

Cậu bé gật đầu, tự giới thiệu: “Phù Việt.”

“Họ bị thương rất nặng, tôi cần một chỗ sạch sẽ, mấy người đưa họ đi theo tôi.”

Cơn mưa ngoài trời dần ngớt, nhưng nước vẫn rất sâu, một hàng người cứ thế đi về nơi có địa thế cao. Cỡ mười phút trôi qua, họ đã đến một hang động khác.

“Chính là chỗ này, để họ nằm thẳng chung một chỗ, vài người cởi đồ họ ra.”

Nhóm nghiên cứu viên nọ lục tục đáp lời, trái lại Hoẵng được rảnh rỗi. Cậu nhóc nhìn Phù Việt nhẹ nhàng đặt Sói Rừng Rậm lên một tảng đá to, sau đó lấy một món đồ to bằng bàn tay ra khỏi balo.

Tiếng “cạch cạch” vang lên, hang động tối đen bừng sáng ánh lửa ấm áp trong nháy mắt, đó là một chiếc bếp có thể cháy được trong rừng nguyên sinh có độ ẩm cao.

Ánh lửa ấm áp lập tức xua tan chút hơi lạnh trong tâm lý, nhóm người băng qua màn mưa có thể tạm nghỉ ngơi.