Rung Động: Sự Quyến Rũ Của Thiên Thần

Chương 37




Hoàng Nguyên đưa Huỳnh Đan về biệt thư riêng của mình. Hiện tại anh đang giúp cô chỉnh chăn lại vì Huỳnh Đan đã say ngủ rồi.

Ngồi ở mép giường, Hoàng Nguyên gọi cho Hà My.

“Em nghe đây anh Hoàng Nguyên. Anh đưa Tiểu Đan về rồi à?”

Ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái đang say giấc sau đó đáp:

“Ừ, cô ấy say nên ngủ rồi. Hà My, em đã gọi về cho ba mẹ cô ấy hỏi chuyện chưa?”

“Rồi đó anh! Nó combat nguyên nhà ngoại luôn xong còn rạch tay tuyệt tôn. Trời ơi trời em nghe thiếm kể lại mà tưởng đang nghe phim không. Nó rạch tay thật à anh?”

Nhắc đến đây trong đáy lòng Hoàng Nguyên dâng lên xót xa. Khẽ nắm lấy bàn tay trái nõn nà rồi đưa lên đặt một nụ hôn ở vải băng trắng hơi thấm máu. Anh trầm giọng trả lời:

“Cô ấy thật sự rạch tay. Có lẽ vì đã chịu đựng quá nhiều. Anh mong sau chuyện này sẽ khiến ông ngoại của cô ấy thông suốt.”

“Em cũng mong thế! Nếu nó không nguyện ý thì thiếm cũng không ép nó nữa. Bao nhiêu năm trời thiếm mới có thể hiểu được Tiểu Đan một cách trọn vẹn. Thôi có anh ở cạnh nó em cũng yên tâm, nhờ anh chăm hộ nó giúp em. Thật sự bận quá còn thêm chuyện của công ty nhà ngoại nó nữa khiến em điên cả đầu.”

“Chú ý giữ sức khoẻ, anh sẽ chăm sóc cho Huỳnh Đan. Chào em!”

Kết thúc cuộc gọi Hoàng Nguyên lại nhấn dãy số khác rồi nghe máy. Trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên tia khó đoán….

“Tức tốc hẹn gặp bên công ty Yamamoto vào ngày mai cho tôi.”

Nói rồi anh dập máy bỏ điện thoại lên tủ đầu giường rồi quay sang ôm lấy Huỳnh Đan vỗ nhẹ sau lưng cô như ru ngủ. Hôn lên vầng trán thanh tú, Hoàng Nguyên thì thầm:

“Có tôi ở đây rồi cục cưng, em chỉ cần mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ là được.”

Thế là cả đêm Hoàng Nguyên cùng Huỳnh Đan ngủ thật sâu tới tận ngày mai. Khi Huỳnh Đan tỉnh dậy, cô đưa tay vỗ vỗ đầu, mắt ngắm nhìn xung quanh……

Cô đảo mắt một vòng, mũi còn mơ hồ ngửi được hương nước hoa quen thuộc nhưng đôi mắt lại không tìm được người mình mong chờ. Trong đầu cô đồng thời cũng nhớ đến mơ hồ chuyện tối qua……Quả nhiên là anh, anh có đến và không để cô một mình cho dù cô chưa nói với anh chuyện gì cả. Nghĩ đến đây trong lòng Huỳnh Đan dâng lên ngọt ngào tuy nhiên đầu thì đau như búa bổ vì tối qua uống quá nhiều rượu.

Nhăn nhó, khó chịu nằm vật ra giường, đôi con ngươi lại quét tới ly nước gừng đựng trong một chiếc hộp giữ nhiệt đặt trên tủ đầu giường và một tờ giấy. Huỳnh Đan với tay lấy rồi đọc, hồi lâu trên môi liền xuất hiện nụ cười ngọt ngào. Cô cố gắng lấy ly nước uống sạch để đỡ công Hoàng Nguyên đã pha cho mình rồi kéo chăn ngủ tiếp chờ anh về….

———————————-///—————————

*Nhà hàng nổi tiếng chuyên về món Nhật tại Nhật Bản

Hoàng Nguyên lịch sự cúi gập người chào vợ chồng trung niên sau đó nói:

“Thật ngại vì đã quá đường đột lên lịch gặp mặt nhưng hiện tại tôi có chuyến công tác tại đây cho nên muốn gặp luôn quý công ty.”

Nhị gia cùng nhị phu nhân quan sát chàng trai tuấn tú đối diện. Họ đâu ngờ người đứng sau quá trình thu mua công ty Yamamoto lại xán lạn thế này……Đã nghe nhiều về người đàn ông tài giỏi này rồi nhưng tận mắt chứng kiến càng làm người ta ngưỡng mộ. Quả nhiên là Vũ Khúc gia có phúc.

Nhị gia gật đầu mỉm cười sau đó nói:

“Là vinh hạnh của chúng tôi. Đúng là tuổi trẻ tài cao.”

Hoàng Nguyên phong thái vô cùng lãng tử và thoải mái trong buổi gặp mặt. Anh đã chuẩn bị rất lâu cho ngày hôm nay rồi.

Nhị phu nhân lịch sự nói:

“Tôi thấy trong hợp đồng có để điều kiện. Không biết bên chúng tôi sẽ giúp gì được cho cậu?”

Hoàng Nguyên lắc đầu sau đó trả lời:

“Tôi chỉ có một điều kiện duy nhất thôi. Tôi muốn con gái của hai người. Và trước khi có buổi gặp mặt kí hợp đồng này thì tôi đã cho người điều tra cả rồi. Cô ấy hợp ý tôi và cô ấy chiếm phần lớn đến quyết định tôi rót vốn vào Yamamoto đang có nguy cơ sụp đổ.”

“Chúng tôi không bán con”

Nhị gia mỉm cười nhưng chất giọng rất lạnh. Hoàng Nguyên lắc đầu tiếp tục nói:

“Đó không phải là bán đâu! Tôi chỉ muốn cô ấy trở thành vợ mình mà thôi. Tôi rất thích cô gái này, thích ở đây chính là tình cảm của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mình yêu thương. Tôi có thêm ghi chú mong hai người đọc và ghi nhớ cho rõ. Tôi sẽ chờ thêm ba ngày nữa để có thể được gặp con gái hai người để bàn việc hợp tác của chúng ta và hôn sự.”

“Được, chúng tôi sẽ xem xét”

Nhị phu nhân cong môi lên rồi nâng ly cạn với Hoàng Nguyên….Không biết con gái của bà thế nào rồi….Bà muốn gọi cho cô lắm nhưng chẳng biết gọi rồi nói cái gì….Giữa hai mẹ con đã xảy ra quá nhiều chuyện……

Hoàng Nguyên cùng vợ chồng nhị gia trao đổi suốt cả buổi và cùng dùng bữa tại nhà hàng. Xong việc anh chào cả hai rồi nhanh chóng cùng vệ sĩ lên phi cơ bay về nước. Anh nhớ tiểu thiên thần của anh quá rồi!

——————————///———————————

Hoàng Nguyên về biệt thự đã là bảy giờ tối, anh nhanh chóng lên phòng ngủ của mình xem thế nào. Vừa vào đã thấy một cái kén trắng trên giường vô cùng đáng yêu.

Nhẹ đi đến Hoàng Nguyên vỗ vỗ gọi:

“Đan nhi, tôi về rồi!”

“Ưm…Nguyên…”

Huỳnh Đan mơ mơ màng màng dụi mắt, mặt cô đỏ ửng, cơ thể nóng ran.

Hoàng Nguyên nhíu mày đưa tay sờ lên trán Huỳnh Đan thì thấy nóng bừng đến độ muôn phỏng luôn lòng bàn tay anh. Còn cô thì mơ màng nửa tỉnh nửa mê….

“Sao vậy…Anh đi đâu thế?”

Hoàng Nguyên không trả lời mà ngồi xuống sau đó bế Huỳnh Đan lên ôm vào lòng. Đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn, anh nhẹ nói:

“Sáng giờ chưa ăn đúng không?”

Huỳnh Đan mệt mỏi gật đầu rồi lại lắc đầu nhưng khuôn mặt thì vùi vào lồng ngực rắn chắc. Giọng nói có phần hơi nũng nịu do đang mệt của Huỳnh Đan vang lên:

“Tôi tính ăn nhưng mệt nên thôi….Đâu biết ngủ tới giờ…Hihi…”

“Cục cưng ngốc! Số điện thoại trên giấy tôi có ghi có nói rõ mà. Em uống rượu mà không ăn gì sẽ mệt người lắm.”

Hoàng Nguyên vừa buồn cười vừa đau lòng nhìn Huỳnh Đan cất tiếng, cánh tay càng ôm chặt cô hơn.

“Anh đi đâu?”

“Gặp khách hàng”

Hoàng Nguyên bật cười trước dáng vẻ đáng yêu hỏi chuyện của Huỳnh Đan. Xem ra vẫn còn say rượu đây mà. Bình thường có cho kim cương thì cô cũng đâu bám người thế này.

Nhanh chóng đặt Huỳnh Đan xuống giường, Hoàng Nguyên cúi đầu hôn lên trán cô. Khoé môi anh cong nhẹ khẽ nói:

“Ngoan, em nằm đây chờ tôi đi nấu cháo cho em ăn rồi uống thuốc. Sốt rồi!”

“Không sao…”

Cô mỉm cười khàn khàn cất tiếng trả lời. Hoàng Nguyên đau lòng hôn lên chóp mũi nhỏ xinh rồi nâng chỗ cổ tay trái bị thương đưa lên mộ hôn một cái thật sâu….

“Về sau đừng làm vậy nữa…lỡ có chuyện không may xảy ra thì sao? Người ta là quả phụ còn tôi sẽ thành quan phu đó.”

Lời anh nói làm Huỳnh Đan bật cười, hai mắt long lanh nhìn anh. Thật may mắn khi trong lúc cô tuyệt vọng thì đều có anh bên cạnh….Có lẽ kiếp trước cô sống tốt nên kiếp này được gặp anh….Người đàn ông ngoài lạnh trong nóng quá đỗi dịu dàng, ngọt ngào khắc sâu tận cùng trái tim cô.

Hoàng Nguyên chỉnh lại điều hoà rồi nhanh chóng đến hộp thuốc ngoài gian phòng khách tìm một viên hạ sốt cho Huỳnh Đan uống trước rồi mới nấu cháo cho cô. Anh tận tay chăm sóc cô nhưng đến khi thay đồ ngủ thì Huỳnh Đan tự nhiên tỉnh liền. Cô vội nói mượn áo sơmi của anh rồi phi như bay vào phòng tắm tắm sơ. Hoàng Nguyên thấy cô như vậy liền cảm thấy cô rất đáng yêu….Anh sẽ chờ thêm ba ngày nữa….

Tối đó Hoàng Nguyên chỉ chợp mắt thôi chứ không ngủ vì Huỳnh Đan lên cơn sốt rất cao. Cô mê man trong lòng anh còn anh thì ở cạnh giúp cô chườm khăn lạnh và theo dõi nhiệt độ cơ thể cô bằng nhiệt kế….Mãi đến khi tận bình minh rồi thì Huỳnh Đan mới hạ sốt lúc này Hoàng Nguyên mới nhẹ lòng mà ngủ….