Rung Động Nho Nhỏ

Chương 4




“Cô Tô đến rồi à.”

Tô Uyển Âm vừa bước vào cửa văn phòng thì đã bị gọi lại. Cô ngoảnh đầu thì thấy một người đàn ông có gương mặt đầy vẻ thân thiện, tay còn cầm một chiếc đĩa: “Anh là trợ lý Chu sao? Bảo vệ bảo tôi đến tìm anh.”

“Đúng vậy, tôi là trợ lý của phó giám đốc Sở, Chu Thần.” Chu Thần ngước cằm lên ra hiệu: “Vào trong ngồi đi.”

Anh ấy nói rồi đi vào phòng làm việc trước, Tô Uyển Âm đi theo anh ấy vào trong.

Chu Thần đặt đĩa ở trước mặt cô: “Uống chút đi, tôi nghĩ chắc con gái mấy cô đều thích uống hai loại này nên tiện thể mang qua luôn.”

“Cảm ơn.”

Tô Uyển Âm nâng cốc trà sữa lên, uống một ngụm lấy lệ rồi đặt cốc xuống trước mặt. Cô ngước mắt lên, phát hiện Chu Thần đang híp mắt cười nhìn cô.

Ánh mắt đó... sao mà có vẻ... như đang hóng chuyện.

Còn về việc anh ấy hóng chuyện gì, Tô Uyển Âm đoán được. Nói nhiều sai nhiều, cô dứt khoát không chủ động nói chuyện luôn, đợi đối phương ra chiêu nào thì đỡ chiêu đó vậy.

Lời nói của Chu Thần có ý xin lỗi: “Vốn là sau khi qua vòng phỏng vấn, có một thời gian để chuẩn bị rồi mới đi làm. Gọi cô đến nhậm chức nhanh như vậy, thật sự xin lỗi.”

Tô Uyển Âm: “Mọi chuyện tôi đều nghe theo sự sắp xếp của công ty hết.”

Thấy mặt cô đầy vẻ chuyện công làm kiểu công, Chu Thần lại nói: “Công ty chúng tôi cũng đúng là cần những nhân tài như cô. Nếu không thì hôm qua phó giám đốc Sở cũng sẽ không đích thân phỏng vấn. Lúc trước anh ấy không bao giờ tham gia những chuyện này.”

Ánh mắt Chu Thần nhìn cô lại càng có vẻ hóng chuyện. Hôm qua, khi cô sắp phỏng vấn xong Sở Tư Niên mới đến. Cô ra khỏi phòng phỏng vấn lại gặp anh, rõ ràng là người này xuất hiện chỉ để phỏng vấn một mình cô.

Người khác không biết không có nghĩa là người trong nội bộ công ty không biết.

Những lời này của Chu Thần có vẻ là vô tình nhắc đến nhưng thực ra là sự thăm dò, dường như anh ấy muốn biết giữa cô và Sở Tư Niên có chuyện gì.

Tô Uyển Âm được đối xử đặc biệt nhưng không bất ngờ: “Thật sao? Vậy vận may của tôi tốt thật đấy.”

“Cô Tô khiêm tốn rồi, hôm qua số người đến phỏng vấn cho vị trí trợ lý tiếng Pháp có hơn sáu mươi người. Tài liệu phỏng vấn mà phó giám đốc Sở mang đến liên quan rất nhiều đến kiến thức kinh tế. Chỉ có một mình cô dịch được một cách lưu loát thôi. Tôi xem video ghi lại rồi, cô biểu hiện rất tốt. Bảo sao phó giám đốc Sở phỏng vấn cô xong thì rời đi luôn. Có lẽ anh ấy chắc chắn cô chính là người tốt nhất rồi. Sự thật chứng minh, cô cũng đúng là người giỏi nhất.” Anh ấy nói, mắt sáng lên: “Mắt nhìn người của phó giám đốc Sở luôn rất tốt.”

Nghe anh ấy khen, cô thấy rất thoải mái, nhưng tiện thể nịnh bợ nên khen luôn cả tên Sở Tư Niên kia nữa thì cô không vui chút nào. Tô Uyển Âm không muốn bị đánh đồng, cô chưa kịp nói gì thì Chu Thần đã nói với vẻ khâm phục: “Tôi đã xem hồ sơ của cô Tô, cô giỏi phiên dịch cabin đúng chứ?”

Tô Uyển Âm gật đầu: “Ừm.”

Chu Thần: “Sáng nay, phó giám đốc Sở có một cuộc họp, có người thuộc công ty con ở Pháp đến. Tuy bên công ty chúng tôi có mời phiên dịch nhưng nội dung cuộc họp liên quan rất nhiều đến lĩnh vực kinh tế, có lẽ cô ấy sẽ có phần không giải quyết được. Hôm qua sau khi xem video phỏng vấn của cô, chúng tôi đều nhất chí, thấy cô là người thích hợp nhất. Vậy nên mới thông báo khẩn cấp cho cô đến làm hôm nay. Cuộc họp bắt đầu lúc chín giờ hai mươi, còn một chút thời gian nữa. Cô Tô, cô xem cô muốn để tôi đưa cô đi làm quen với hoàn cảnh công ty hay là cô muốn xem chủ đề cuộc họp trước?”

Nói xong, Chu Thần tỏ vẻ muốn đưa cô đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh. Tô Uyển Âm thấy người này muốn hóng chuyện thì hơn.

Rốt cuộc là anh ấy lấy sự tự tin ở đâu ra mà không yêu cầu cô phải chuẩn bị trước cuộc họp thế, lại còn muốn đưa cô đi làm quen với hoàn cảnh công ty nữa.

Hơn nữa năm đó Sở Tư Niên ra nước ngoài là đi Pháp, với khả năng học tập biến thái đó của anh ấy, vốn chẳng cần thư ký chuyên biệt gì cả.

Được thôi, để một phó giám đốc làm phiên dịch trong cuộc họp thì đúng là không được hợp lý lắm.

Đã đến rồi thì an phận vậy, Tô Uyển Âm: “Làm phiền trợ lý Chu cho tôi xem chủ đề cuộc họp, tôi chuẩn bị trước.”

“Lát nữa họp ở đó, cô Tô, cô vào đó trước mấy phút là được.” Chu Thần chỉ vào cửa kính ở phía đối diện phòng làm việc. Anh ấy đưa một tệp tài liệu và một chiếc máy tính xách tay cho cô: “Máy tính là đồ mới, những phần mềm cần thiết đều được cài đặt cả rồi. Sau này đây sẽ là máy tính chuyên dụng của cô Tô.”

Máy tính với bộ nhớ lớn, mẫu mới nhất của Apple. Những phần mềm thường dùng đều có cả, còn cài thêm mấy phần mềm dịch phải trả phí và trò chơi nữa.

Không hổ là công ty lớn, máy tính được phát mà cũng cao cấp vậy, còn biết kết hợp vừa làm vừa nghỉ ngơi nữa.

Sắp xếp chủ đề cuộc họp xong, Tô Uyển Âm bắt đầu khám phá máy tính. Chiếc máy tính này lúc trước cô rất muốn mua nhưng vì đắt quá nên bị Nam Tích ngăn lại. Bà nói cô có máy tính vẫn chưa hỏng, không được mua cái mới.

Không ngờ đến đi làm, còn chưa bỏ sức lao động ra đã muốn gì được nấy rồi.

Tô Uyển Âm để ý đến tình trạng của phòng họp ở phía đối diện. Chín giờ mười phút đã có rất nhiều người vào đó rồi, nhưng lại không thấy bóng dáng Sở Tư Niên đâu. Tuy năng lực xã giao của cô rất tốt nhưng ngày đầu tiên đi làm, cô cũng ngại vào thẳng phòng họp, đối diện với sự đánh giá của họ.



Gần đến chín giờ mười lăm, Sở Tư Niên vẫn chưa đến. Cô chỉ đành ôm máy tính và tài liệu đi đến cửa phòng họp, cô chuẩn bị tâm lý vào trong đợi. Dù sao ông chủ đến muộn cũng là chuyện bình thường, còn kiểu người mới như cô đến muộn thì là tội lớn.

Cô nhìn mình trên cửa kính, điều chỉnh biểu cảm trên mặt. Khi cô đang định đi vào, đầu cô bị đập một cái.

“Đứng ngốc ra đấy làm gì thế?”

Tô Uyển Âm quay người lại, gương mặt đẹp của Sở Tư Niên, người bị cô nhắc đến nãy giờ ở ngay trước mặt. Phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu cô là đẹp trai. Sau đó, mũi cô ngửi được một mùi hương thanh mát.

Nói thật, nó khiến người ta thấy rất thoải mái.

Thấy cô ngây ra, Sở Tư Niên cười nhỏ: “Lần nào Âm Âm nhìn thấy tôi cũng ngơ ra, là vì không chịu được sự đẹp trai của tôi sao?”

Không phải là chịu đựng quá nhiều à?

Tô Uyển Âm cảm thấy hôm nay mình lại rơi vào thế yếu. Cô điều chỉnh biểu cảm gương mặt, hóp bụng lại, ưỡn ngực lên: “Phó giám đốc Sở, anh đến sớm thật đấy.”

Sở Tư Niên giống như không nghe ra ý của cô vậy, anh nhìn đồng hồ, tán thành, nói: “Đến sớm hơn năm phút, đúng là hơi sớm.”

Dù giọng anh nhẹ nhàng nhưng lại mang sự ung dung với ý anh là người lớn nhất, anh không nên đến sớm.

Đây chắc là kiểu gọi là nhân vật lớn đến cuối, đến càng muộn thì càng chứng minh được thân phận.

Không thể không thừa nhận, sự thấp thỏm quanh quẩn trong lòng cô đã bị sự xuất hiện của anh làm biến mất. Đối diện với tình huống như vậy, Tô Uyển Âm không biết phải nói gì, cô tỏ vẻ lạnh lùng.

Trong cuộc họp nghiêm túc chút cũng không sai.

Sở Tư Niên cong đầu ngón tay, anh cố nhịn việc muốn đưa tay ra véo hai chiếc má phúng phính trên mặt cô gái: “Đừng căng thẳng, chắc những thứ này đều rất đơn giản với em.”

Nói xong, anh lại vỗ nhẹ lên đầu cô: “Đi thôi”

Tô Uyển Âm đi theo sau anh để vào phòng họp.

Mọi người nhìn thấy Sở Tư Niên thì bắt đầu chào hỏi. Ánh mắt của họ đều nhìn cô, có người thể hiện ra, có người không, có người tò mò, có người hóng chuyện. Có lẽ vì sắp đến thời gian cuộc họp bắt đầu, cộng thêm việc Sở Tư Niên cũng đến rồi nên không có ai nói gì nhiều cả.

Trên chiếc bàn hình tròn thuôn dài đã có một vài vị lãnh đạo chức vị tương đối cao trong tập đoàn đang ở đó.

Trong phòng họp còn ba chỗ trống, Sở Tư Niên ngồi luôn lên vị trí chính, bên cạnh anh và chỗ xa anh nhất đều có một vị trí trống. Tô Uyển Âm đoán thân phận của mình là chuyên viên phiên dịch cho phó giám đốc nên cũng ngồi bên cạnh anh.

Cô vừa ngồi xuống thì đã có nhiều ánh mắt hướng về phía cô hơn.

Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cô ra hiệu cho cô bằng ánh mắt. Tô Uyển Âm biết người này, đây là một trong những người phỏng vấn cô hôm qua.

Cô vốn bị cận thị, lúc phỏng vấn không nhìn rõ mặt người phỏng vấn, nhưng người này là người ngồi ở vị trí trên lối ra. Lúc ra ngoài, cô nhìn rõ mặt ông ấy.

Cô không hiểu ông ấy đang ra hiệu gì cho mình. Tô Uyển Âm quay đầu lại nhìn về phía Sở Tư Niên. Người đàn ông cũng đang nhìn cô, trên mặt vẫn mang nét cười.

Cô lấy mắt kính ra đeo lên, không phải do ảo giác, cô nhìn rõ tình hình trong phòng họp, đúng là có rất nhiều người đang nhìn cô.

Cô cảm thấy hình như mình đã làm sai chuyện gì đó. Ánh mắt Tô Uyển Âm nhìn Sở Tư Niên bất giác mang thêm vẻ cầu cứu.

Sở Tư Niên vẫn giữ nét cười đó: “Được rồi, bắt đầu cuộc họp thôi.”

Trước khi đến, Chu Thần đã nói nhiệm vụ của cô là phiên dịch, vì cuộc họp lần này có cả người Pháp và người Trung tham gia, ngôn ngữ không giống nhau.

Sau một câu nói đơn giản của Sở Tư Niên, mọi người trong phòng tự động bắt đầu quy trình cuộc họp.

Tô Uyển Âm không có thời gian để nghĩ gì nhiều. Cô lo mình gặp từ mình không biết. Tô Uyển Âm mở từ điển trong máy tính ra, vào trạng thái tác chiến.

Người phát biểu đầu tiên là một người Trung Quốc. Người đó nói những lời rất cứng rắn, rất có phong thái người tầm cỡ, tốc độ nói cũng không nhanh. Tô Uyển Âm ghi những từ quan trọng ông nói lại vào quyển sổ tốc ký. Sau mỗi đoạn ông nói, cô sẽ phiên dịch ngay.

Ánh nhìn của Sở Tư Nhiên thỉnh thoảng di chuyển đến gương mặt cô, cô gái vào trạng thái làm việc thì vẻ mặt sẽ bất giác trở nên rất nghiêm túc, nhưng hai má phúng phính trên mặt thì vẫn làm liên lụy đến trạng thái này.

Tiếng Pháp lưu loát, mang cả sự dịu dàng mềm mại rất khó phát hiện ra của một cô gái phương Nam vang lên trong phòng họp, nghe rất hay.



Điềm tĩnh, thản nhiên, trẻ như vậy mà đã có phong thái của người tầm cỡ như vậy rồi.

Anh không khỏi nghĩ đến dáng vẻ cô gái nhỏ khi trước luôn bị giáo viên đuổi theo chạy khắp nơi.

Lúc đó thực sự không ngờ một cô gái hoạt bát quá độ như vậy lớn lên lại như thế này.

Nụ cười trên mặt Sở Tư Niên bất giác trở nên dịu dàng hơn.

Tốc độ nói của mấy người Pháp hơi nhanh, vì trước khi tham gia cuộc họp đã làm quen với chủ đề, trong khi học đại học cô cũng từng may mắn được đến Pháp làm sinh viên trao đổi một năm. Tô Uyển Âm dịch khá dễ dàng. Năng lực chuyên môn của cô rất mạnh, cũng không có cảm giác căng thẳng hay bí bách, bất an vì tham gia cuộc họp lần đầu.

Những công việc bán thời gian lúc trước đều là dịch cho một bên, lúc này cô phải dịch lời cả hai bên nói, cho dù có thuần thục nữa thì cũng thấy mệt.

Phòng họp khá lớn, vừa phải đảm bảo dịch chính xác vừa phải đảm bảo âm lượng đủ để mọi người đều nghe thấy. Chỉ nửa tiếng sau thôi cô đã vừa khát vừa mệt. Trong tình trạng đó, giọng cô thỉnh thoảng còn hơi khàn.

Một người đàn ông đi vào phòng họp, Tô Uyển Âm đang dịch cho một vị lãnh đạo cấp cao bên Pháp. Tuy cô không bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông nhưng rõ ràng là cô đã nhận được ánh mắt ngờ vực của anh ấy.

Người đàn ông đứng một lúc rồi mới ngồi vào vị trí trống duy nhất trong phòng họp. Đúng lúc Tô Uyển Âm dịch xong đoạn này. Khi vòng tiếp theo chuẩn bị bắt đầu, Sở Tư Niên ngồi trên vị trí chính gõ nhẹ xuống mặt bàn hai cái: “Tạm dừng hai phút.”

Nói xong, anh hơi ngước cằm lên với người đàn ông mới đi vào: “Lấy micro qua đây.”

Tô Uyển Âm lúc này mới phát hiện ra trên vị trí đó có một chiếc micro không dây kiểu được dùng trên sân khấu.

Sự thả lỏng trên gương mặt người đàn ông huênh hoang như tên con nhà giàu hống hách được thay thế bằng sự hào hứng. Ánh mắt anh ấy di chuyển qua lại giữa Sở Tư Niên và cô rồi cầm micro lên. Bước chân tản mạn khác hẳn với bầu không khí phòng họp.

Sau khi dừng lại giữa hai người họ, người đàn ông không đưa cho Sở Tư Niên mà lại đưa ra trước mặt cô.

Mặt tên con nhà giàu đó rất gần mặt cô. Đẹp thì đẹp nhưng lại không tinh tế, thu hút như Sở Tư Niên.

Mùi hương nước hoa Cologne trên người anh ấy lại gần, vẩn vương quanh cô. Tô Uyển Âm nhăn mũi, cô không kiềm chế được, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu.

Vẫn là mùi hương thanh mát trên người Sở Tư Niên khiến người ta thấy thoải mái hơn.

Sau khi nhận ra suy nghĩ này, cô đuổi nó đi ngay lập tức. Cô thấy như có độc vậy, muốn lắc đầu nhưng cô lại nhận thấy trong trường hợp này không được hợp lắm.

“Vất vả rồi.”

Tên con nhà giàu chớp mắt với cô với vẻ mờ ám.

Tô Uyển Âm tự dưng thấy nổi da gà. Sau đó cô mới phản ứng lại được chuyện này. Vị trí tên con nhà giàu đó ngồi không chỉ có micro mà còn có một chức năng bảng trắng nữa, chắc là dùng để tốc ký, trông rất giống chỗ ngồi của phiên dịch.

Lúc cô vào cô không đeo kính, chỉ cúi đầu xuống đi theo Sở Tư Niên. Người đó cũng không nhắc cô, để mặc cô ngồi sai vị trí.

Chẳng trách vừa rồi ánh mắt mọi người nhìn cô lại kỳ lạ như vậy.

Một thư ký nhỏ mới đến mà ngồi trên ghế của ông lớn. Nếu chuyện này không xảy ra với cô thì chính cô cũng thấy chuyện này đáng để quan tâm.

Chuyện đã đến nước này, Tô Uyển Âm nghiêm mặt, giả vờ không biết gì. Cô điều chỉnh độ cao của micro, có một bình nước được đặt trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đào hoa lười nhác của Sở Tư Niên.

“Uống đi.”

Vốn là một việc tốt, nhưng nhìn gương mặt đó của anh, ý nghĩa đầu tiên của Tô Uyển Âm là không ăn đồ được cho.

Khi cô đang định từ chối, bàn tay bên dưới bàn bị giữ lại. Ngón tay của anh đang trêu đùa ngón tay của cô một cách vô cùng mờ ám, giống như đang giục cô mau uống nước.

Cảm giác ngượng ngùng khi vụng trộm giữa chốn đông người xuất hiện, Tô Uyển Âm rụt tay lại, cô chỉ thấy miệng mình khô khốc. Cô cầm bình nước trước mặt lên, vặn ra uống một ngụm lớn.

Tầm nhìn của mọi người hướng về phía cô, cô kiềm chế hàng vạn con ngựa đang muốn chạy trong lòng, lễ phép nói một câu với tên ranh ma Sở Tư Niên: “Cảm ơn phó giám đốc Sở.”

Sở Tư Niên nhìn cô uống nước, hài lòng gật đầu: “Tiếp tục cuộc họp.”