Rung Động Nho Nhỏ

Chương 2




Tô Uyển Âm cúp điện thoại rồi trở lại phòng khách, sắc mặt càng ngày càng tệ.

Áp suất không khí thấp đến mức khiến Triệu Lộc Khê đang ngồi xem phim trên sô pha cũng không nhìn nổ, cô ấy ném hạt dưa vẫn chưa tách ra lên đĩa: "Dì nhà cậu tới đấy à?"

"Không có." Tô Uyển Âm nhíu mày đi đến bên cạnh cô ấy ngồi xuống.

Vừa rồi cô nhận được điện thoại từ bộ phận nhân sự của Thần Ảnh, thông báo sáng mai cô đến công ty báo cáo.

Đây vốn dĩ là một chuyện rất tốt, cũng là chuyện nằm trong dự liệu nhưng cô lại không thể vui sướng nổi.

Sau khi rời khỏi nơi phỏng vấn, cô đã lên mạng tìm kiếm, phó giám đốc mới của Thần Ảnh thế mà lại là Sở Tư Niên, tiến sĩ trở về từ nước ngoài, cậu cả nhà họ Sở ngậm thìa vàng từ khi sinh ra.

Thần Ảnh tuyển dụng phiên dịch viên tiếng Pháp toàn thời gian, yêu cầu công việc chỉ là viết một số tài liệu hỗ trợ phiên dịch cho chi nhánh nước Pháp của công ty, nhưng bây giờ lại biến thành thư ký tiếng Pháp toàn thời gian của phó giám đốc.

Lúc này chỉ vừa mới kết thúc quá trình phỏng vấn, vậy mà cô đã nhận được điện thoại thông báo đi làm rồi. Nếu như nói Sở Tư Niên không nhúng tay vào chuyện này thì còn lâu cô mới tin.

"Từ lúc cậu đến chỗ tớ đến giờ, sắc mặt đã không tốt chút nào rồi, cứ như tớ thiếu tiền cậu vậy. Không phải hôm nay cậu đi phỏng vấn à?” Thấy cô luôn im lặng, sắc mặt càng ngày càng không tốt, chuyện này đối với một người không tim không phổi như Tô Uyển Âm thì đúng là chuyện lạ. Triệu Lộc Khê càng lúc càng tò mò, khẽ duỗi chân chạm vào cô: "Chẳng lẽ do quá trình phỏng vấn tàn khốc quá, cậu biết bản thân không đủ trình nên tâm trạng mới không tốt hoài nghi thế giới hả?"

"Không đủ?" Tô Uyển Âm hất chân cô ấy ra: "Cậu nói tớ ấy à?”

Giọng nói nhàn nhạt, còn có chút cảm giác không ai bì nổi.

Triệu Lộc Khê không khỏi "chậc" một tiếng: "Cũng không biết cậu lấy đâu ra tự tin nữa. Nhưng nếu đã tự tin như vậy thì sao phỏng vấn xong rồi mà tâm trạng vẫn không tốt thế? Tốt hơn hết là cậu mau khai đi, không nói thì bà đây ném cậu ra ngoài đấy. Thật là, chẳng biết cậu giận hờn cái gì mà cứ tâm trạng không tốt là lại tới chỗ này của tớ giương oai.”

Tô Uyển Âm nhìn cô: "Tớ phỏng vấn vào Thần Ảnh.”

"Ồ. Bảo sao."Triệu Lộc Khê lập tức hiểu rõ, vỗ bả vai cô: "Cấp bậc của Thần Ảnh quá cao, không trúng tuyển cũng là chuyện bình thường, cậu nén đau lòng..."

Tô Uyển Âm ngắt lời cô: "Tớ trúng tuyển vào Thần Ảnh rồi."

"Hả?" Triệu Lộc Khê khẽ trợn hai mắt, gương mặt yêu nghiệt kia lập tức dại ra: "Vậy hóa ra cậu đến chỗ tớ là để khoe khoang à?"

"Tớ không muốn đi."

"Được rồi, xem như tớ đã hiểu rồi. Cậu đến đây là để khoe khoang chứ gì!” Triệu Lộc Khê đá vào mông cô: “Cậu đi đi, hôm nay tình bạn của chúng ta đã chấm hết rồi, nếu không đi thì tớ lại không nhịn được mà chém cậu đấy.”

Tô Uyển Âm đè chân cô ấy lại, ngồi xuống, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Cậu còn nhớ Sở Tư Niên không?"

"Sở Tư Niên á?"

"Ừm."

Triệu Lộc Khê từ nhỏ đã là đại tiểu thư nhìn người khác bằng lỗ mũi, những người có thể được cô ấy nhớ kỹ trong cuộc đời không nhiều, cô ấy lại nhớ Sở Tư Niên rất rõ. Cô ấy và Tô Uyển Âm lớn lên cùng nhau, khi còn nhỏ, cô ấy đã nghe rất nhiều về cái tên này hàng ngày trong một thời gian dài.

Không chỉ thường xuyên bị Tô Uyển Âm mắng mà còn là người duy nhất được mẹ Tô Uyển Âm - Nam Tích mỗi ngày dắt về nhà hướng dẫn học tập, thường xuyên ở lại nhà họ Tô.

Chẳng qua, sau khi khoảng thời gian đó qua đi, người này lại giống như biến mất vậy, vì thế nên Tô Uyển Âm đã suy sụp rất lâu.

"Sở Tư Niên trở lại rồi sao?" Triệu Lộc Khê thu cái chân dưới mông Tô Uyển Âm lại, dịch đến bên cạnh cô, đang muốn an ủi thì trong đầu chợt lóe lên: "Tớ nhớ rõ Thần Ảnh thuộc nhà học Sở. Sở Tư Niên này thế mà lại là người của nhà họ Sở hả?"

Tô Uyển Âm gật đầu: "Ừ."

Triệu Lộc Khê suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhà họ Sở rất có danh tiếng. Nhưng thân phận của anh ta là thiếu gia nhà họ Sở, dù có đi ngang ở thành phố Lâm cũng không thành vấn đề. Chẳng phải hồi còn nhỏ vẫn ở lại nhà của cậu à? Lại còn tìm dì để hướng dẫn học tập nữa nhỉ? Loại người có thân phận như anh ta chẳng phải nên ra vào xe sang và có một đám vệ sĩ đón đưa à, rồi học thêm cũng phải có gia sư kèm một một đến tận nhà dạy mới phải chứ?”

“Chắc là đại thiếu gia muốn làm chủ tịch giả nghèo nhỉ?”

Nhớ lại chuyện quá khứ khiến tâm trạng phiền não không thôi, Tô Uyển Âm cầm ấm trà trên bàn lên rồi rót một ngụm lớn.

Triệu Lộc Khê bĩu môi nói: "Chẳng khác gì chất tẩy rửa. Nhà cậu cũng coi như là dòng dõi thư hương, tuy rằng không so kinh tế với gia tộc tài phiệt như nhà họ Sở, nhưng vẫn là nơi thanh cao sạch sẽ, không giống như vũng bùn nhà họ Sở. Nói đi, cậu thật sự không đi à? Đãi ngộ của Thần Ảnh tốt cực, dù sao cũng đã đi cửa sau rồi, cậu có muốn hạ mình đi không?”

"Đi cửa sau á?" Tô Uyển Âm nhướng mày: "Ai nói tớ đi cửa sau?"

"Tớ hiểu mà, đi cửa sau vào Thần Ảnh cũng không phải chuyện gì mất mặt, nghe nói ở đó nổi tiếng là không đi cửa sau, cậu có thể đi được là bản lĩnh của cậu.” Triệu Lộc Khê vỗ trên vai cô: "Khi còn bé, anh ta thường xuyên ăn ngủ ở nhà cậu, cũng nên báo đáp thôi. Nếu tớ là cậu thì tớ sẽ đi. Thời buổi này làm gì còn có ai không qua được cửa tiền bạc chứ?”

Tô Uyển Âm không mặn không nhạt nhìn cô ấy: "Tớ dựa vào bản lĩnh phỏng vấn, bọn họ chủ động mời tớ đi, tớ không đi cửa sau.”

"Được rồi, không đi cửa sau. Nếu cậu không đi thì thôi, dù sao giáo sư Tô nhà cậu cũng nuôi được cậu mà, nếu không thì tớ nuôi cũng được.” Triệu Lộc Khê ôm lấy bả vai cô: "Nếu cậu không đi làm thì tối đến tớ sẽ dẫn cậu đi chơi.”



Triệu Lộc Khê dứt khoát dẫn cô đến quán bar. Dẫu biết cô ấy vẫn luôn thích đến mấy chỗ này, nhưng Tô Uyển Âm lớn lên cùng với cô ấy, đây vẫn là lần đầu tiên cô tới đây.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc ầm ĩ khiến nhịp tim mất cân bằng, ánh đèn đầy màu sắc trên trần quán bar lúc ẩn lúc hiện, lúc sáng lúc tối, phối hợp với hai mắt cận thị của Tô Uyển Âm thì người đứng cách một mét, cô cũng không thấy rõ diện mạo của họ.



Triệu Lộc Khê ở bên cạnh ôm lấy cánh tay cô giống như rắn mà uốn lượn đi về phía sàn nhảy, Tô Uyển Âm đang đứng không vững mà quần áo còn bị cô ấy kéo đến lộn xộn, cảm xúc vốn không tốt giờ bị quấy rầy như vậy thì lại càng xấu đi.

Cô vỗ tay Triệu Lộc Khê, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Cậu tự chơi đi, tớ ngồi ở

đây chờ cậu.”

"Tới cũng đã tới rồi, nhảy một lát đi mà, tớ bảo đảm nhảy xong là sẽ thoải mái.”

Triệu Lộc Khê vừa phiêu theo nhạc vừa đụng vào cô.

Nhìn trong sàn nhảy mênh mông đều là người, đối với loại vận động người người chen chúc thế này, Tô Uyển Âm thật sự không có hứng thú, cô liếc mắt nhìn Triệu Lộc Khê rồi kiên định nói: "Không đi."

"Không đi thì không đi, vậy cậu ngoan ngoãn ở đây chờ tớ, không được chạy lung tung đấy." Biết mình không thuyết phục cô được, Triệu Lộc Khê gọi nhân viên phục vụ rồi kêu một ly nước trái cây và một ly cocktail, sau đó phi thẳng vào sàn nhảy.

Dựa vào ghế sô pha trong quán bar cũng coi như là thoải mái, nhưng dưới ánh đèn âm nhạc ầm ĩ kia lại khiến người ta nổi giận vô cớ.

Chỉ chốc lát sau nhân viên phục vụ đã bưng đồ uống tới, nước trái cây được vắt tươi, hương vị không tệ, Tô Uyển Âm uống liên tiếp mấy ngụm, tâm trạng dịu đi không ít.

Lúc cô đang thầm chửi bới bản thân bị trúng tà rồi mới đi theo Triệu Lộc Khê đến cái “chỗ tốt” này, thì một giọng nói quá mức thân mật vang lên cắt ngang cô.

"Người đẹp, em tới một mình sao? Để anh trai đưa em đến sàn nhảy chơi được không?”

Người đàn ông ngồi xuống chỗ đối diện, ánh sáng khá tối nên chỉ có thể thấy người này gầy gò, nụ cười có chút đáng khinh, ánh mắt nhìn chằm chằm cô cũng không có ý tốt: "Không muốn à?”

Thấy cô không nói lời nào, người đàn ông tự nói một mình: "Anh gộp bàn với em được không? Anh cô đơn lắm đấy."

Tô Uyển Âm đặt cái ly trong tay xuống, cằm nhếch về phía ly cocktail mà Triệu Lộc Khê gọi ở chỗ anh ta ngồi, thản nhiên nói: “Chín giờ rưỡi phòng khám đóng cửa, tôi đề nghị anh đến khoa mắt nội trú khám gấp đi.”

Người đàn ông sửng sốt đôi chút, sau đó mới phản ứng được lời nói kẹp dao giấu kiếm của cô, anh ta trái lại cũng không tức giận mà còn đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Chậc, em gái à, tính tình của em lớn thật đấy, nhưng mà anh đây thích em như vậy, rất có cá tính.”

Hơi thở nam tính xa lạ tràn ngập trước chóp mũi, Tô Uyển Âm ghét bỏ đứng lên kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhìn anh ta từ trên cao: "Cám ơn anh đã thích, nhưng không thể trái lại với cách li sinh sản được, tôi thích con người."

Mặc dù chưa từng đến quán bar chơi, nhưng thường xuyên nghe kinh nghiệm của Triệu Lộc Khê, Tô Uyển Âm cũng biết quán bar “Tối Dạ” nổi tiếng là có an ninh tốt của thành phố. Khi vào quán bar phải được xác minh danh tính, nếu như phụ nữ gặp phải quấy rối thì người của quán và cảnh sát sẽ lập tức trợ giúp. Mắt thấy có một bảo vệ giữ gìn an ninh trật tự đi tới, cô giơ tay ngăn bảo vệ lại, chưa đợi cô mở miệng thì người đàn ông đã sợ hãi rời đi.

Bảo vệ: "Quý khách có nhu cầu gì sao ạ?"

Thấy bóng dáng của người kia đã biến mất trong nháy mắt, Tô Uyển Âm hỏi: "Xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu?"

Vốn dĩ chỉ là nói sang chuyện khác mà thôi, nhưng bảo vệ lại quá nhiệt tình muốn dẫn đường, thế là Tô Uyển Âm không có cách nào chỉ có thể đi theo vào phòng vệ sinh. Ý định ban đầu không phải là đi vệ sinh, vậy nên cô chỉ có thể rửa tay ra vẻ chút.

Cô rửa tay rồi lau khô sạch sẽ, không để ý tới Triệu Lộc Khê đã đi thẳng về nhà, vừa ra khỏi khu vực phòng vệ sinh đã nhìn thấy một người đàn ông đang dựa vào trên hành lang.

Ngón tay trắng nõn thon dài của người đàn ông kẹp một điếu thuốc lúc sáng lúc tắt, thấy cô đi ra thì môi mỏng khẽ phun một ngụm sương khói, ngũ quan vốn đã đẹp, giờ cách một màn sương khói thoạt nhìn có rất nhiều cảm giác mông lung, yết hầu hơi trượt gợi cảm không gì sánh được.

Cổ áo sơ mi màu xanh ngọc được cởi ra, xương quai xanh như ẩn như hiện, so với ban ngày ở công ty thì bây giờ hơi thở lười biếng trên thân người này càng thêm rõ ràng.

Mặc dù không muốn thừa nhận... nhưng thật sự rất gợi cảm quyến rũ.

Người đàn ông đó đúng là Sở Tư Niên.

Nhiều năm như vậy không gặp, người này càng lớn càng đẹp, vốn dĩ khi còn nhỏ đã là gu thẩm mỹ của cô rồi, bây giờ lại càng thêm sâu.

Dường như nghiệt duyên của cô và anh đã bắt đầu từ khuôn mặt này của anh.

Tô Uyển Âm lập tức phỉ nhổ bản thân bị sắc đẹp mê hoặc, không muốn phản ứng anh, cô dự định dứt khoát rời đi, nhưng ban ngày cô đã chạy trối chết rồi, bây giờ lại chạy nữa thì giống như nhận thua vậy.

Dù sao thì tâm trạng cũng đã bình phục lại cả buổi chiều, bây giờ cô sẽ không bỏ chạy lấy người nữa. Đấu đá trong suy nghĩ khiến tâm trạng cô lại bắt đầu cáu kỉnh, Tô Uyển Âm yên lặng nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại.

Bàn tay buông bên người vừa nắm lại rồi vừa thả ra, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Tầm mắt của Sở Tư Niên xẹt qua tay cô, trong đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười. Vốn dĩ anh đi cùng bạn bè đến đây, trong lúc vô tình đã nhìn thấy cô gái giống cô nên đi theo theo bản năng, không ngờ lại thật sự là cô. Tâm trạng anh rất tốt: "Sao lại đến đây?”

Nếu muốn dùng một câu để tóm tắt thời thơ ấu của mình và Sở Tư Niên, Tô Uyển Âm chỉ có thể nghĩ đến cụm từ: "Bị sợ hãi chi phối".

Nhìn nụ cười thoải mái trên mặt anh.

Khi còn bé, mỗi lần ăn thiệt ở chỗ anh, trông anh đều là dáng vẻ cười tủm tỉm như thế này.

Vốn tưởng bản thân đã quên đi những ngày tháng ấy, bây giờ đã lập tức tràn ngập trong đầu. Cô biết rõ đã trưởng thành rồi, người này không thể “bắt nạt” cô giống như hồi còn bé nữa, nhưng bản năng "sợ hãi” đối với anh lại cứ vậy mà tuôn ra.

Thật đúng là tai họa ngàn năm mà.

Tô Uyển Âm khẽ hít sâu một hơi, mùi khói nhàn nhạt bị hít vào giữa phổi, cô nhíu mày có hơi bực bội nói: "Đến chơi.”

"Đến quán bar chơi?" Sở Tư Niên dập điếu thuốc rồi ném vào trong thùng rác, nhìn bộ dáng như muốn chạy của cô, anh vươn tay ra đè bả vai cô lại, ngón tay khẽ đùa giỡn: “Giáo sư Tô và cô giáo Nam biết em tới đây chơi không thế?”



Xúc cảm ấm áp trên bả vai khiến da đầu Tô Uyển Âm tê dại, thậm chí trên cánh tay còn không khống chế được mà nổi da gà. Theo bản năng muốn lùi về phía sau nhưng lại bị đè gắt gao.

Nhà họ Tô là dòng dõi thư hương, từ nhỏ Tô Uyển Âm đã được cha mẹ giáo dục theo hướng thục nữ thông đạt tri thức, tuy không được như mong muốn nhưng chuyện đến quán bar chơi thế này thì tuyệt đối nghiêm cấm.

Anh vừa nói ra lời này, phản ứng đầu tiên của Tô Uyển Âm chính là “bị tóm lấy nhược điểm rồi”.

Tô Uyển Âm yên lặng nuốt nước miếng, làm lơ sự chột dạ trong lòng mình rồi chậm rãi mở miệng: "Đương nhiên biết, tôi đã trưởng thành bao lâu rồi chứ? Bọn họ sẽ không quản nhiều như vậy.”

"Tô Uyển Âm."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông gọi tên cô, không hiểu sao lại có một loại hương vị triền miên.

Tô Uyển Âm không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêng đầu nhìn về phía cuối hành lang, trong lòng thầm cầu nguyện mau có người đến phá vỡ bầu không khí kỳ quái này đi.

Thấy cô không nói lời nào, anh khẽ cười ra tiếng, dời tay từ bả vai cô xuống cổ tay phải của cô: "Từ nhỏ chỉ cần em nói dối là ngón cái của tay phải của em sẽ luôn bấm vào ngón trỏ, thói quen này chẳng thay đổi chút nào."

“…”

Tô Uyển Âm đang hăng hái bấm tay nghe vậy thì dừng lại, cực kỳ giống một con mèo bị giẫm phải đuôi.

Cô hất tay anh ra, hành động phản xạ có điều kiện như vậy chỉ thiếu điều viết thẳng hai chữ “chột dạ” lên mặt.

Nhìn ý cười bao dung của anh, Tô Uyển Âm có cảm giác như bản thân không mặc quần áo trước mặt người này.

Cô lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người: "Phó giám đốc Sở nhớ nhầm rồi, lúc nói chuyện tôi sẽ có động tác này mà thôi.”

"Ồ." Sở Tư Niên không quá để ý mà gật đầu một cái, chỉ nhìn chằm chằm ngón tay lại bắt đầu bấm của cô, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tô Uyển Âm bị anh nhìn vào ngón tay đến cứng đờ, trong lòng mắng to thói quen xấu này của mình, chỉ muốn xoay người lập tức rời khỏi nơi xấu hổ này.

Ở phía xa xa hành lang có một người phụ nữ mặc đầm hai dây màu đen uốn éo gợi cảm đi về hướng này, Sở Tư Niên liếc mắt nhìn một cái rồi nói:

Tính tình vô cùng tốt mà xoa đầu cô: "Về nhà đi, ngày mai là ngày đầu tiên đi làm, không được đến trễ đâu.”

Trông như đang nựng thú cưng vậy.

Tô Uyển Âm né tránh tay của anh: "Tôi không đảm nhiệm nổi, tốt nhất là không nên đến kẻo kéo chân sau của quý công ty.”

Sở Tư Niên dừng bước, quay đầu khẽ híp mắt nhìn về phía nàng, trong mắt đôi mắt đào hoa quyến rũ hiện lên chút khác thường.

Tô Uyển Âm không nhịn được lùi về phía sau một bước: "Anh nhìn tôi làm gì?”

"Không có gì." Trong giọng nói Sở Tư Niên mang theo ý cười ôn hòa: "Chỉ là cảm thấy đã lâu rồi chưa gặp giáo sư Tô và cô giáo Nam mà thôi."

“...”

Lâu rồi chưa gặp = Tôi chuẩn bị đi gặp.

Tô Uyển Âm: "Anh uy hiếp tôi?"

Người này vốn dĩ không phải là ngọn đèn cạn dầu, nếu như thật sự chạy đến nhà cô, rồi không cẩn thận tiết lộ chuyện cô tới quán bar, lại vô tình tiết lộ chuyện cô từ chối công việc phỏng vấn thành công...

Trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng cô giáo Nam nhà cô cầm móc áo rượt đánh cô.

Chậc...

Chỉ cần nghĩ một chút thôi đã thấy rất thảm rồi.

Dựa vào sự quan tâm hiếm có của cha mẹ tớ đối với Sở Tư Niên, anh lại thổi gió bên tai chút chút, chắc chắn nội dung sẽ từ cô gái đánh đơn, thăng hoa thành đôi trai gái đánh kép cho xem.

Tại sao đã lớn như vậy rồi mà người này còn giống như gà con tiểu học động một cái là chạy về mách phụ huynh vậy chứ.

Tô Uyển Âm trừng mắt nhìn anh.

Giống như biết cô đang rối rắm cái gì đó, Sở Tư Niên nhìn người phụ nữ phía sau càng ngày càng tới gần cô, anh nhếch môi rồi bỏ lại một câu: "Âm Âm đi làm tích cực một chút nhé, giáo sư Tô và cô Nam có lẽ sẽ cao hứng lắm đấy.”

Tô Uyển Âm lập tức hiểu ngay.

Ý nghĩa là ngày mai em phải làm việc tốt vào, sau này khi đến thăm cha mẹ em thì tôi sẽ khen ngợi em một phen.

Thấy dáng vẻ rời đi bình tĩnh thoải mái của anh, cô không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng một câu: "Không biết xấu hổ.”

Qua nhiều năm như thế rồi mà vẫn không biết xấu hổ như vậy.