Rung Động 2

Chương 89: Kết




Đúng ngày 14/2 nhà họ Hàn chào đón một sinh mệnh mới, con gái Hàn Giai Kỳ, bảo bối nhà họ Hàn.

Tô Tịnh Kỳ uể oải nằm dài trên ghế sofa, phân phó người làm mang Hàn Giai Kỳ đi tắm.

Hàn Lâm Viễn đi làm về tới nhà, nhìn thấy Tô Tịnh Kỳ lười biếng, đến cử động cũng không muốn làm.

Đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Tịnh Kỳ, vén những sợi tóc loà xoà trên mặt cô, nâng đầu cô gối lên trên đùi mình

''Hôm nay mệt vậy à, anh bế em đi tắm nhé.''

''Em muốn nămg thêm chút, bảo mẫu mang con bé đi tắm rồi, anh lên xem con đi.''

Hàn Lâm Viễn cúi xuống hôn nhẹ Tô Tịnh Kỳ một cái rồi mới đi lên tầng.

Bảo mẫu đã tắm xong cho bé con, đang cầm khăn lau tóc cho cô bé.

''Để tôi làm nốt, cô đi xuống nhà làm việc đi.''

Hàn Lâm Viễn cầm lấy khăn, nhẹ nhàng lau tóc cho con gái, trong mắt toàn là cưng chiều. Cẩn thận chải từng lọn tóc nhỏ, tỉ mỉ ân cần.

Từ ngày con gái sinh ra, Hàn Lâm Viễn bất ngờ phải chăm sóc những hai đứa trẻ. Tô Tịnh Kỳ nhiều khi còn làm nũng anh hơn cả con gái.



Ví dụ như, anh dỗ con gái ăn xong, lại quay ra dỗ vợ ăn. Tô Tịnh Kỳ sợ sinh xong sẽ không lấy lại được dáng, vậy nên không dám ăn nhiều, đều là Hàn Lâm Viễn dỗ cho cô ăn.

Hay là tối đến, anh đang nằm cạnh con gái, đọc truyện cho bé con nghe. Lúc này Tô Tịnh Kỳ cũng sẽ lại tìm tới, chạy đến nằm ở phía bên còn lại, gối đầu lên bụng anh.

Hàn Lâm Viễn nhìn một bên là con gái bảo bối, mội bên là ngừoi phụ nữ anh yêu thương nhất, gương mặt chỉ toàn nét dịu dàng, cưng chiều.

Sau đó vợ và con gái cùng ngủ say, anh sẽ cúi xuống thơm nhẹ một cái lên má con gái, chỉnh lại chăn gối cho con bé nằm thoải mái. Sau đó bế Tô Tịnh Kỳ trở về phòng hai ngừoi.

Buổi chiều tan làm, Hàn Lâm Viễn chờ Tô Tịnh Kỳ ở ngoài bãi đỗ xe. Một lúc lâu sau mới thấy Tô Tịnh Kỳ hớn hở chạy tới.

Ngồi vào trong xe, Tô Tịnh Kỳ choàng tới ôm lấy cổ Hàn Lâm Viễn, ánh mắt sáng long lanh

''Vui vậy sao''

''Vui lắm, vui lắm. Em cũng được coi là người phụ nữ thành công rồi, gia đình hạnh phúc, sự nghiệp viên mãn. Cảm giác này đúng là không tồi.''

Hàn Lâm Viễn hỏi:'' Em nhận được quyết định bổ nhiệm bác sĩ chính thức chưa?''

Tô Tịnh Kỳ gật đầu:'' Nhận được rồi ạ, vậy nên em mới vui như vậy đó.''



''Vậy có phải nên ăn mừng không, người ký quyết định bổ nhiệm là anh, có phải em nên mời anh một bữa không?'

''Mời một bữa cơm thôi mà, giờ em đã là bác sĩ chính thức, lương cũng đã được tăng. Có thể cân nhắc mời anh một bữa hoành tráng rồi.''

Hàn Lâm Viễn búng nhẹ trán cô:''Em còn thiếu tiền sao, mời anh một bữa cũng phải cân nhắc.''

''Đâu có giống nhau, em là lấy tiền lương mà em đã chăm chỉ làm cả tháng để mời anh, ý nghĩa khác hẳn nhau.''

''Vậy anh mỏi mắt mong chờ. Ngồi nghiêm chỉnh lại đi.''

'Ồ''

Hàn Lâm Viễn nhoài qua kéo dây an toàn giúp cô, rồi lái xe trở về nhà.

Xe vừa dừng lại trươc sân, một bóng dáng bé con đã xiêu vẹo chạy ra, miệng ê a từ gì đó không rõ nghĩa.

Hàn Lâm Viễn đi tới bế con gái lên, thơm vào má con gái một cái.

Tô Tịnh Kỳ đi tới, Hàn Lâm Viễn vòng tay qua eo cô, ôm chặt cô vào lòng. Trong lòng đang là hai bảo bối quý gia nhất.

Tô Tịnh kỳ thấy cuộc sống hiện tại thật bình yên, qua bao gian nan vất vả, cuối cùng hiện tại chỉ còn lại hạnh phúc. Mong rằng sau đó, tất cả mọi người cũng sẽ cùng hạnh phúc như vậy.