Rung Động 2

Chương 61: Em là món quà quý giá nhất




Cuối tháng tám, nắng nóng vẫn gay gắt, chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Mọi người ai cũng mệt mỏi, số bệnh nhân dạo gần đây tăng khá nhiều.

Chu Tịnh Kỳ sầu não vì chưa chọn được quà sinh nhật cho Hàn Lâm Viễn, anh chẳng thiếu cái gì cả. Mà với đồng lương ít ỏi của cô cũng chẳng mua nổi một món đồ nào trên ngừoi anh.

Vò đầu bứt tóc nghĩ mấy hôm trời vẫn không nghĩ ra được, Chu Tịnh Kỳ quyết định hỏi trực tiếp anh

''Hàn Lâm Viễn, sinh nhật anh muốn nhận quà gì?''

''Em''-Hàn Lâm Viễn nhìn cô cười

''Hả''- Chu Tịnh Kỳ ngơ ngác chưa kịp hiểu

''Anh muốn em''-Hàn Lâm Viễn nở một nụ cười sâu xa

Chu Tịnh Kỳ nghĩ đến cái gì đó đen tối, đánh mấy cái vào tay anh:'' Anh nghiêm túc đi.''

''Anh có cái gì không nghiêm túc, anh chỉ muốn ở cạnh em thôi, em là món quà quý giá nhất rồi.''

Chu Tịnh Kỳ xấu hổ, trình độ nói ngọt của anh càng ngày càng tăng rồi:''Anh không nghĩ xem muốn cái gì à?''

Hàn Lâm Viễn vòng tay ôm eo cô, lưng cô thuận theo tựa vào ngực anh:''Anh không cần gì cả, chỉ cần có em cùng trải qua sinh nhật là được rồi.''



''Hỏi anh cũng bằng không.'' Chu Tịnh Kỳ cụt hứng

''Sinh nhật anh năm nào mấy ngừoi bạn cũng sẽ tụ tập một trận, hôm đó em đi cùng anh nhé.''

Chu Tịnh Kỳ không quen biết những người đó, nhưng Hàn Lâm Viễn muốn mang cô giới thiệu với bạn anh, Chu Tịnh Kỳ rất cảm động

''Các anh tụ tập với nhau, em không quen biết ai, đến đó sẽ rất ngại ngùng.''

Hàn Lâm Viễn gác cằm lên vai cô:''Họ biết em từ lâu rồi. Họ vẫn luôn muốn gặp ngừoi con gái mà anh đã đơn phương gần bốn năm nay.''

Chu Tịnh Kỳ ngạc nhiên:''Anh còn nói với họ chuyện này.''

''Không sao cả, đều là bạn thân của anh. Người có bạn gái cũng đều mang đến, em đi cùng anh nhé. Anh muốn mang em đi khoe với tất cả mọi người.''

''Vâng.''-Chu Tịnh Kỳ thấy trước sau gì cũng phải gặp nên không từ chối nữa. Tất cả bạn bè anh đều biết chuyện anh đã yêu thầm cô một thời gian dài, cô vẫn nên xuất hiện một lần lấy lại mặt mũi cho anh.

Hàn Lâm Viễn không ngờ cô lại đồng ý cười:''Hôm nay ngoan vậy sao.''

Chu Tịnh Kỳ vờ giận dỗi:''Em không ngoan với anh bao giờ?''



Hàn Lâm Viễn cừoi vui vẻ:''Em là ngoan nhất.''

Chu Tịnh Kỳ nảy ra một ý định. Cô đã nghe một đồng nghiệp nói rằng ở ngoại ô có khu cắm trại rất nổi tiếng. Chu Tịnh Kỳ liền tìm hiểu rồi mua hai vé vào cuối tuần. Sinh nhật anh vào thứ hai, vậy sẽ không bị trùng lặp thời gian.

Buổi tối Chu Tịnh Kỳ vui vẻ chạy sang phòng Hàn Lâm Viễn, chìa hai vé dã ngoại cho anh xem

''Nhìn này, em đặt chỗ vào cuối tuần rồi. Anh phải đi với em đó.''

Hàn Lâm Viễn lôi cô vào lòng:''Đây là quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh à?''

Chu Tịnh Kỳ tự hào:''Anh có hài lòng không?''

Hàn Lâm Viễn cười cưng chiều:''Vô cùng hài lòng.''

Trước đây Chu Tịnh Kỳ chưa từng được đi dã ngoại, cô hào hứng tìm hiểu cả buổi, bây giờ hào hứng nói cho anh nghe.

''Ở đó có cho thuê lều bạt rồi, buổi tối còn có thể nướng thịt bên bờ hồ, ăn xong sẽ đi dạo cạnh hồ nước đó. Nhưng vẫn cần chuẩn bị đồ ăn nhẹ và nước uống. Ngày mai chúng ta đi siêu thị nhé.''

''Được rồi, em ngồi xuống đi, đi đi lại lại mãi không thấy mệt à.''

Hàn Lâm Viễn rất thích những khi Chu Tịnh Kỳ sinh động như vậy. Trong mắt cô không còn ẩn chứa uất ức hay đau buồn nào.