Chương 8: Nhung Lê đáng ghét
Hai ngày nay, hễ bà Vương Nguyệt Lan gặp ai cũng nói xấu Nhung Lê, kể lể chuyện nhà mình: "Riết rồi quá đáng, cậu ta dám xông vào nhà tôi đánh người, ai biết sau này sẽ còn làm gì nữa."
Hôm nay họ chuyển sang đánh bài tiến lên, do trời trong, nên họ mang bàn bàn ra ngõ, vừa đánh vừa tám chuyện.
Nhà trên ra đôi K, bà Vương Nguyệt Lan bỏ, đến lượt nhà dưới là thím Hồng Trung đánh ra đôi hai, thím tò mò hỏi: "Cậu ta đánh người thật hả?"
"Chưa!" Bà Vương Nguyệt Lan thêm mắm dặm muối, "Đập hết bát nhà tôi thôi."
Đối diện bà ta là vợ ông Nhung Dũng Hoa, tên Bội Dao, nhà mẹ đẻ ở thôn Ngô Gia, "Nhung Lê trông không giống hạng người hung hăng."
"Tô Mẫn trông cũng yếu đuối còn không phải vẫn đâm chết Nhung Hải sao. Nói thật nhé, nồi nào úp vung nấy, cha nào con nấy cả thôi."
Bà ta vừa dứt lời thì có một cô gái trẻ đi ngang qua, vừa đi vừa nói điện thoại: "A lô." Giọng cô ấy rất lớn, "Có làm gì đâu, đang nghe một bà tám nói xàm ấy mà."
Bà Vương Nguyệt Lan trợn trừng mắt, cô này đang mắng ai thế?
Cô ấy hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, nhếch môi cười khinh khi, lại nói vào điện thoại: "Cháu gái bà tám đó muốn lấy người ta, người ta không thèm, nên thù ghét chứ sao."
"Ôi, người đẹp thì đời nhiều trắc trở vậy mà." Cô nàng cầm ngược di động còn giả vờ than ngắn thở dài, than xong thì xách túi táo bỏ đi một mạch.
Bà Vương Nguyệt Lan sa sầm mặt: "Con bé đó là ai thế?"
"Con gái ông trưởng trấn." Ngô Bội Dao cho hay: "Nghe nói tháng trước đến chỗ Nhung Lê lấy hàng, về nhà liền nhờ Tiếu Nương đi làm mai."
Tiếu Nương sống ở thôn Ngô Gia, Ngô Bội Dao từng nghe bà ấy nhắc đến chuyện này.
Thím Hồng Trung hiếu kỳ: "Vậy có thành không?"
"Không, Nhung Lê chẳng cho Tiếu Nương vào nhà nữa là."
Người dân trấn Tường Vân tư tưởng cởi mở, bất kể nam nữ, chỉ cần có ý muốn kết hôn với ai đều có thể nhờ bà mai đến nói chuyện giúp. Dáng vẻ Nhung Lê điển trai, người đến nhà anh làm mai sắp giẫm nát cả bậc cửa.
"Con gái nhà ông trưởng trấn có gia thế có tướng mạo thế kia mà Nhung Lê còn không ưng à?" Thím Hồng Trung đánh tiếp bốn con ba, "Vậy cậu ấy muốn lấy người thế nào?"
***
Tháng Mười, hoa quế rơi rụng khắp sân.
Lúc điện thoại reo vang, Từ Đàn Hề đang pha trà quế dưới táng cây: "A lô."
"Diểu Diểu?"
Cô thoáng ngỡ ngàng: "Là tôi."
Cô nhận ra giọng nói này là Nhung Lê: "Cô có hàng chuyển phát nhanh, mời đến cửa hàng Mỹ Phúc Giaii nhận hàng."
Nhung Lê nói xong thì cúp máy.
Món hàng lần trước không phải do anh gọi Từ Đàn Hề đến nhận, đây là lần đầu tiên cô nhận được điện thoại của anh.
Diểu Diểu!
Cô từng nghe rất nhiều người gọi mình bằng cái tên này, duy chỉ giọng anh là hời hợt nhất.
Từ Đàn Hề bật cười, buông bình trà, nằm xuống chiếu tre dưới táng cây, để hoa quế rơi lên mặt và tóc, hương hoa vấn vít làm lòng người xốn xang.
Anh Nhung - Đây là tên của Nhung Lê cô lưu trong danh bạ, bỏ điện thoại xuống, cô mở rộng vòng tay tận hưởng hương hoa quế.
***
Sắp đến giờ cơm trưa, cửa hàng thưa khách, chỉ có một cô gái đang tính tiền, trong tay còn xách túi táo. Cô ấy mua một lọ kẹo cao su, đưa tờ hai mươi tệ, hết nhìn bên này đến bên kia hồi lâu, mới dám quay sang gọi Nhung Lê: "Nhung, Nhung Lê."
Cô nàng lắp ba lắp bắp, đỏ mặt tía tai hệt như tên trộm.
Nhung Lê ngẩng đầu.
Cô ấy tức khắc cúi gằm mặt: "Tôi, tôi tên Tống Đảo... Đảo Đảo."
Tống Đảo Đảo vội vàng lấy ra một quả táo, đặt trên quầy thu ngân, sau đó nhấc chân bỏ chạy.
Vương Tiểu Đan trố mắt líu lưỡi, còn chưa lấy tiền thối mà!
Tống Đảo Đảo này chính là con gái của ông trưởng trấn kia, nghe nói rất hung dữ. Chậc, con gái có hung dữ đến cỡ nào cũng phải gặp được người con trai khiến mình bẽn lẽn dè dặt thôi.
Vương Tiểu Đan từng gặp nhiều nợ đào hoa của Nhung Lê đến mức nhẵn mặt, cậu ngẩng đầu, lại thấy thêm một cô gái đến: "Lấy hàng hả?"
Từ Đàn Hề hoàn hồn lại, đi vào cửa hàng, báo số: "0317."
Vương Tiểu Đan lập tức đi tìm.
Nhung Lê chỉ chăm chăm vào màn hình chơi game. Điện thoại anh màu bạc, tôn đôi tay anh trắng ngần, trong hộp đặt hóa đơn giao hàng còn có một chiếc điện thoại màu đen.
"Ký tên đi." Vương Tiểu Đan đưa gói hàng và bút cho Từ Đàn Hề.
Cô ký tên, "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo."
Trong cửa hàng yên tĩnh như tờ, âm thanh trong game nghe rõ mồn một, tiếng súng át cả tiếng bước chân cô.
Từ Đàn Hề chậm rãi đi ngang qua Nhung Lê.
"Tối nay cô có nhà không?"
Cô khựng bước: "Có."