Rung Cảm Của Thanh Xuân

Chương 8: Giải Quyết Khúc Mắc.




Lục Duy Tùng quay đầu lao vào nhà, chạy vội xuống nhà quên mang cả áo, vội vàng đáp lại, chỉ sợ cô sẽ đổi ý.

"Được được, mình sẽ sang tìm cậu!"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài của Hạ Ngọc.

[Nhớ mặc ấm vào nhé.]

"Ừm, được!" - Lục Duy Tùng đáp lại cô rồi lại chạy lên tầng mở cửa, lấy áo, đóng cửa rồi lại chạy xuống nhà, mở cửa, đóng cửa "Rầm!".

Mẹ Lục đang trong phòng ngủ đắp mặt nạ, bố Lục đang trong phòng làm việc, dì Trương đang chuẩn bị ngủ dưới phòng, Tần quản gia đang say giấc nồng. Cả bốn người nghe tiếng đóng cửa cái "Rầm!" một phát thì không khỏi giật bắn mình. Cả bốn người không hẹn mà cùng đồng loạt mở cửa , chạy ra ngó cửa lớn và rồi họ ngơ ngác nhìn nhau.

"Có chuyện gì vậy?" - Lục Giật Thần lên tiếng.

"Không phải có trộm đấy chứ?" - Diêu Hà hơi tái mặt, chạy đến sà vào lòng Lục Giật Thần. Lục Giật Thần cũng ôm lấy bà vào lòng, khẽ vuốt ve lưng bà như chấn an.

Dì Trương nghe vậy liền đáp lại.

"Ông chủ bà chủ về phòng ngủ đi, để tôi ra kiểm tra."

Tần quản gia thấy dì Trương chuẩn bị bước ra ngoài, ánh mắt đang mơ ngủ liền tỉnh hẳn.

"Thôi chị cũng vào phòng đi, để em ra xem."

Dứt câu, Tần quản gia đẩy cửa ra ngoài, đừng nhìn Tần quản gia đã có tuổi mà lầm, thật ra hồi trẻ ông chính là học trò của Bạch Ảnh Quân đấy.

Ông đi ra ngoài, kiểm tra hết mọi ngóc ngách quanh cửa ra vào, tất cả các nơi có thể ẩn nấp ông đều không bỏ qua. Xong xuôi ông mới đẩy của đi vào, báo cho mọi người một tiếng rồi mới trở vào phòng ngủ.

Trên tầng, Diêu Hà vẫn đang được Lục Giật Thần ôm trong lòng, mặt nạ đã được gỡ xuống cầm ở tay. Nghe Tần quản gia báo lại, tuy biết đã không có gì phải sợ nhưng bà vẫn ôm lấy eo Lục Giật Thần, nhỏ giọng nỉ non.



"Ông xã, anh đừng có làm việc nữa, em sợ lắm." - Ý là anh mau đi ngủ với em đi.

Khi bình thường Lục Giật Thần đã sủng vợ tận trời rồi, khi nghe bà nỉ non như vậy, trái tim của ông nào có chịu được. Giờ bà có bảo muốn cùng ông sang hành tinh khác sống ông cũng đi luôn chứ chẳng đùa.

"Anh vào lưu văn bản đã nhé." - Lục Giật Thần ôm eo vợ, cúi đầu hỏi ý kiến bà.

Diêu Hà ngước mắt nhìn ông, khuôn mặt còn ướt tinh chất của mặt nạ. Bà khẽ gật đầu rồi đi cùng ông vào phòng làm việc.

Xong xuôi hai người trở về phòng, Diêu Hà lại nói muốn đi rửa mặt, Lục Giật Thần biết bà sợ lên cũng đi vào phòng tắm cùng bà, giúp bà giữ tóc rồi đợi khi bà rửa mặt xong thì giúp bà lau khô nước trên mặt.

Lục Giật Thần nhìn chăm chăm vào mặt Diêu Hà, quên cả chớp mắt. Vợ ông xinh quá đi mất! Nước da trắng mịn, mày liễu mắt xinh, môi hồng răng trắng càng nhìn lại càng say đắm. Ông kìm không được cảm giác muốn hôn bà, ánh mắt ngày càng cháy bỏng, ngày càng mãnh liệt.

Nhận ra ý muốn trong mắt chồng mình, Diêu Hà liền đặt tay lên vai ông, vịn xuống, nhón chân hôn lên má ông. Bên trái, bên phải, trên trán, chóp mũi rồi cuối cùng là môi. Bà cứ hôn một nơi là khoé môi ông lại cong lên một chút, đến cuối cùng là nụ hôn kết thúc ở môi, ông đã cười toe toét như đứa trẻ được thưởng quà rồi.

Lúc sau rời khỏi môi ông, bà liền kéo tay ông ra ngoài phòng ngủ.

"Được rồi, ông xã, mau đi ngủ thôi. Em buồn ngủ rồi."

Người đàn ông phía sau được thoả mãn liền cười hì hì như một đứa trẻ, trèo lên giường, vén chăn, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh để người phụ nữ của mình nằm xuống. Ông ôm bà vào lòng, đắp chăn lên cho bà rồi tắt đèn chìm vào giấc ngủ.

Bên này hai vợ chồng ngủ ngon giấc. Bên kia thế hệ sau lại lăn qua lộn lại trên giường mãi mà không ngủ được.

Nửa tiếng trước.

Lục Duy Tùng tức tốc chạy đến gặp Hạ Ngọc. Cô đứng dưới bụi hồng trước cửa, mặc áo khoác bông dày đứng đợi anh dưới trời tuyết.

Lục Duy Tùng chạy chậm lại, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hạ Ngọc thấy anh chạy đến liền đi tới trước mặt anh.

"Cậu làm gì mà vội vàng thế."



Lục Duy Tùng khom người chống đầu gối thở hổn hển. Bộ dáng hấp tấp khác hẳn với tác phong lạnh lùng và cao lãnh ngày thường. Dường như ở bên cạnh cô, chính anh cũng đang bị cô đồng hoá từng ngày.

Hạ Ngọc đưa tay lên giúp anh lau mồ hôi. Lục Duy Tùng cúi người xuống thuận theo cô, anh cong môi cười ngốc, đến khi Hạ Ngọc thu tay lại mà anh vẫn còn cười. Hạ Ngọc híp mắt, khó hiểu nhìn anh.

"Cậu ngốc à."

Trời đã về khuya, đêm đông gió thổi như rít gào, lạnh đến cóng cả người. Hạ Ngọc hơi run, bất giác thu mình vào trong cổ áo để tránh rét. Lục Duy Tùng thấy vậy liền thôi cười, vội tháo khăn quàng cổ xuống quàng cho cô.

"Sao lại khóc." - Hạ Ngọc không lòng vòng, nhân lúc anh đang quàng khăn cho mình mà hỏi luôn.

Lục Duy Tùng khựng tay, ánh mắt hơi giao động rồi lại tiếp tục động tác. Khi chắc chắn rằng Hạ Ngọc sẽ không bị lạnh nữa Lục Duy Tùng mới chậm rãi nói.

"Mình xin lỗi, có lẽ mình đã hiểu được tâm trạng khi đó của cậu."

Đó là sự bơ vơ, lạc lõng, là sự mơ hồ khiến người ta như chìm sâu xuống đáy vực thẳm. Giống như bạn đang chơi vơi giữa đại dương bao la, khi thấy người mình yêu bước tới, ngỡ tưởng họ sẽ cứu lấy mình, ai ngờ lại cứ thế mà lướt qua. Bỏ mặc bạn lại phía sau, mặc kệ cái chết đang dần tìm đến bạn.

Lục Duy Tùng dè chừng muốn ôm Hạ Ngọc vào lòng. Anh chậm bước tới, khẽ vòng tay ôm lấy vai cô. Động tác của anh rất chậm, chính là đang dành thời gian cho cô tránh đi. Nhưng Hạ Ngọc không tránh, cô chủ động tiến tới ôm lấy eo Lục Duy Tùng.

Có rất nhiều lời Lục Duy Tùng muốn nói với Hạ Ngọc nhưng sau cùng nó đều là những lời đã được chuẩn bị từ trước. Là sự biện minh cho tất cả. Chỉ có cảm xúc thật khi đối diện với mọi chuyện mới cho ra được những lời nói chân thật nhất.

Lục Duy Tùng xúc động, cúi đầu vùi mặt lên mái tóc suôn mượt của người yêu.

"Hạ Hạ, xin lỗi cậu. May thật, thật may vì cậu đã không buông tay mình."

Hạ Ngọc ngẩng đầu lên từ trước ngực anh. Cô vươn tay, chọc nhẹ vào yết hầu nhấp nhô của Lục Duy Tùng.

"Duy Tùng à, cảm ơn vì đã thông cảm cho mình."

Không có giải thích, không có cãi vã, chỉ có sự lẳng lặng ăn ý giữa hai người. Sau tất cả, đôi bạn trẻ dần hiểu ra rằng, ai cũng có quá khứ của riêng mình, đó là khoảng thời gian không có sự xuất hiện của đối phương, không có sự tham dự của đối phương. Và cho tới hiện tại, khi đã có sự xuất hiện của đối phương thì cả hai cũng chẳng thể thay đổi được quá khứ. Trên đời không có giá như, chỉ có hiện thực mà chúng ta phải đối mặt. Quãng đường sau này, chỉ mong hai người sẽ vững bước đi cùng nhau.