Trọng tài chạy tới trước mặt số 10 đang ôm bụng được đồng đội đỡ đứng ở cách đó không xa. Dừng lại trước mặt anh ta, trọng tài làm ra ký hiệu cùi chỏ sang ngang, ý bảo anh ta đã phạm lỗi cùi chỏ. Còn chưa đợi anh ta phản bác thì trọng tài đã nắm hai tay lại, giơ cao qua đầu.
Số 10 cùng toàn bộ người của đội Thượng Hải thấy vậy thì liền biến sắc. Khi một cầu thủ nào đó nhận phải ký hiệu này từ trọng tài thì có nghĩa người này đã bị trục xuất khỏi sân, mất quyền thi đấu.
"Tại sao chứ? Tôi mới phạm một lỗi mà!" - Số 10 vùng ra khỏi tay của đồng đội, hai mắt long sòng sọc chất vấn ngược lại trọng tài.
Trọng tài lùi lại một bước, đưa một tay chặn lại trước ngực anh ta, thái độ bình tĩnh.
"Cậu đã phạm ba lỗi, một lần kéo tay số 23 của đội Bắc Kinh, một lỗi phản thể thao và một lần dùng cùi chỏ với số 1 của đội Bắc Kinh. Cậu còn ý kiến gì không?"
"Nhưng hai người họ cũng đã đánh tôi còn gì, tại sao lại không bị phạt?" - Số 10 vẫn tỏ ra bất mãn không phục.
"Việc đó chúng tôi sẽ xem xét xử lý, còn bây giờ mời cậu rời khỏi sân."
Số 10 vẫn còn định cãi lại gì đó nhưng bị đồng đội bịp miệng, cưỡng chế kéo ra ngoài. Có trời mới biết ông tướng này lúc tập luyện thái độ đã rất có vấn đề rồi. Chẳng biết tại sao mà anh ta vẫn có thể đứng ở trong đội ngũ mà đi thi đấu không biết. Thế này liệu có phải là một con sâu làm rầu cả nồi canh không cơ chứ!
Ở phía bên kia, hai người Nam Thần Hy và Mặc Chấn Phong đều bị phạt cảnh cáo. Xét thấy Nam Thần Hy đã bị thương nghiêm trọng, không thể tiếp tục thi đấu lên trọng tài cho phép anh rời sân, đội Bắc Kinh có quyền thay người.
Huấn luyện viên Tiền không do dự mà thay Mặc Chấn Phong vào vị trí của Mục Hạo Nhiên, Mục Hạo Nhiên sẽ lên chơi vị trí C thay cho Nam Thần Hy, đồng thời giữ chức đội trưởng.
Về phía Nam An Hy, trong lúc đợi trọng tài xử lý cô nàng cứ thút thít không ngừng. Nam Thần Hy càng dô thì cô càng khóc nhiều hơn. Rốt cuộc, Nam Thần Hy cũng không nhìn nổi nữa, đành phải dùng tới tuyệt chiêu cuối cùng.
"A~ Đau bụng quá." - Anh gần như dồn toàn bộ trọng lực lên người Nam An Hy.
Quả nhiên chiêu này rất có tác dụng, Nam An Hy nhất thời luống cuống đến quên cả khóc, vội vàng ôm lấy eo anh, một tay anh vắt qua cổ mình, để toàn bộ trọng lượng của anh dồn lên người mình. Nhưng Nam Thần Hy vẫn là không lỡ để cô chịu nặng, anh chỉ hơi ngả người vào người cô, phần lớn sức lực đều dồn vào chân còn lại.
Mặc Chấn Phong không chịu thua kém, anh đằng hắng giọng một tiếng rồi đưa tay ra trước mặt Nam An Hy.
"Tay mình cũng đau."
Nam An Hy quay đầu nhìn sang, thấy mu bàn tay của anh đúng là có hơi đỏ. Cô nắm lấy tay anh, ngẩng đầu, đôi mắt ướt át cùng với chóp mũi ửng đỏ như chú mèo nhỏ khiến trái tim Mặc Chấn Phong mềm nhũn.
"Mình đùa thôi, mình không sao đâu." - Mặc Chấn Phong cười cười, xoa đầu cô.
Nam An Hy một bên vừa phải đỡ Nam Thần Hy, một bên còn phải xoa tay giúp Mặc Chấn Phong. Cảnh tượng này, ừm...có chút giống tình tay ba trên phim thần tượng.
Sau khi trọng tài nói xong, Nam An Hy liền buông tay Mặc Chấn Phong ra đỡ Nam Thần Hy đi. Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi không chỉ có Mặc Chấn Phong mà còn có một người nữa cũng âm thầm nhìn theo.
Đến khi bóng dáng hia người đi khuất Phó Bội Sam mới rũ mắt. Hốc mắt cô nàng hơi đỏ, kỳ thực lúc thấy anh bị thương như vậy cô cũng sót lắm. Cô cũng muốn đỡ lấy anh, cũng muốn hỏi xem anh có sao không, thế nhưng cô lại không biết mở lời thế nào, cũng không biết dùng tư cách gì để hỏi thăm anh nữa.
Vào phòng sơ cứu, Nam An Hy nhanh chóng đỡ Nam Thần Hy nằm trên giường. Vừa rồi bộ phận ý tế có đem cáng cứu thương tới cho Nam Thần Hy ngồi nhưng anh đã xua tay từ chối. Vậy nên, ngay khi hai người vừa vào phòng y tế thì các bác sĩ cũng đem đồ đi vào.
Đầu tiên bác sĩ yêu cầu Nam Thần Hy cởi áo để kiểm tra vết thương ở bụng, một người khác thì cúi người giúp anh kiểm tra vết thương ở chân.
Khoảnh khắc Nam Thần Hy cởi áo để lộ vết thương ở bụng Nam An Hy ngay lập tức bật khóc. Ở ngang cơ hoành của Nam Thần Hy có một vết bầm cực kỳ lớn, ở chính giữa đã chuyển sang màu tím sậm và lan rộng ra xung quanh. Nhiêu đó cũng đủ để thấy người kia đã dùng lực mạnh tới mức nào.
Nhìn từng giọt nước mắt mà Nam An Hy rơi xuống, từng giọt từng giọt cứ như từng lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng anh vậy, đau đến khôn tả. Anh vươn tay, lau đi từng giọt nước mắt của cô.
"Không đau đâu, khóc cái gì."
"Nhưng mà nó bẩm đến thế rồi, liệu có bị thương đến nội tạng không." - Nam An Hy cúi đầu lấy ống tay áo quệt đi nước mắt.
"Kh...A!" - Nam Thần Hy nhăn mày, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi bác sĩ kiểm tra vết thương đã ấn mạnh vào vùng bị bầm quanh vết thương, cũng vô tình khiến Nam Thần Hy lộ tấy.
"Vết thương ở bụng không ổn đâu, đợi xử lý xong chân thì cậu lên đi đến viện chụp chiếu xem sao đi." - Bác sĩ đẩy gọng kính cận trên mắt.
"Vâng." - Nam Thần Hy hằn học đáp lại. Để nguyên thì Nam An Hy đã nín rồi, nhìn xem, tại ông mà cô ấy lại khóc rồi đấy!
Tất nhiên những lời này Nam Thần Hy đâu có nói ra miệng, anh chỉ âm thầm trách móc vậy thôi.
Nam Thần Hy bất lực xoa đầu cô, đúng lúc này, cánh cửa phòng sơ cứu được gõ mấy cái rồi mở ra. Phó Bội Sam vừa bước vào thấy cảnh này liền không biết phải làm sao. Cô không biết lên tiến hay lên lùi, không biết phải hành động, biểu cảm ra sao. Trái tim cô đau lắm, vừa đau vừa nhói, cổ họng cô nghẹn lại như có ai đó bóp chặt, nghẹn đến không thở được.
Phó Bội Sam cúi đầu, che đi hốc mắt đang đỏ lên. Cô hít sâu một hơi, khoảng 3 giây sau thì ngẩng đầu, cười gượng.
"Hy Hy, cậu có điện thoại. Nam đội trưởng, điện thoại của anh ạ."
Phó Bội Sam tiến tới đưa điện thoại cho hai người, nhân tiện cô liếc mắt qua vết thương trên bụng của Nam Thần Hy. Vết thương ở đó ngày càng kinh khủng, cô không biết trước đó nó như thế nào nhưng cô dám khẳng định rằng vết thương này tuyệt đối không nhẹ.
Đưa xong điện thoại, chính Phó Bội Sam cũng chẳng biết bản thân lên ở lại hay rời đi nữa. Cô loay hoay một hồi mà không biết làm sao, đúng lúc này Nam An Hy đứng dậy, cô nàng đẩy chiếc ghế qua cho Phó Bội Sam rồi nói.
"Sam Sam, mình đi nghe điện thoại, cậu ngồi đây đi."
"Hở? Ờ! Được." - Phó Bội Sam kéo ghế ngồi xuống.
Trên người cô nàng vẫn còn mặc bộ đồ của đội cổ vũ khá bắt mắt, bộ đồ cũng ôm sát làm nổi lên đường cong tuyết đẹp của thiếu nữ. Phó Bội Sam ngồi yên đó, hai tay đặt trước đùi, sống lưng thẳng tắp như trẻ mẫu giáo, thế nhưng chiếc đầu lại hết cúi xuống nhìn đất lại ngẩng lên nhìn trần nhà, chán nhìn trần nhà lại quay sang nhìn bờ tường. Nói tóm lại là, cô đâu có dám nhìn vào Nam Thần Hy.
Ngược lại, Nam Thần Hy thì đang vừa nghe điện thoại vừa lẳng lặng quan sát Phó Bội Sam. Cảm nhận của anh lúc này là cô rất giống với một đứa trẻ mới lớn và luôn tò mò về mọi thứ xung quanh. Lại nhìn đến dáng người này khiến anh nhớ đến những lời xỉa xói ở khu vui chơi. Ha! Một đám người không biết dùng mắt!
Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì mà Nam Thần Hy đáp lại liên tục. Dựa trên cách nói chuyện thì có thể đoán được đầu dây bên kia rất có thể là bố hoặc mẹ của anh.
"Con không sao."
"Con biết rồi."
"Một lát con sẽ tự đi."
"Thế cũng được, con lên bệnh viện rồi gửi vị trí cho bố."
Đừng nhìn Phó Bội Sam đang mải mê nhìn xung quanh, thật ra tai của cô nàng vẫn luôn chỉ hướng về Nam Thần Hy mà thôi. Vậy nên ngay khi Nam Thần Hy nói đến hai từ "bệnh viện" cô nàng ngay lập tức ngẩng phắt đầu nhìn anh. Trong ánh mắt là vẻ hoang mang và hoảng hốt tột độ.
Vừa đúng lúc Nam Thần Hy cũng đang nhìn cô, trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người chạm nhau, thế nhưng Phó Bội Sam lúc này lại không có ý né tránh. Hay nói đúng hơn là sự lo lắng đã khiến cô quên mất việc phải tránh nhìn thẳng vào anh. Vậy nên, mọi tâm tư và suy nghĩ thông qua ánh mắt của cô cứ như vậy bị anh thu hết vào mắt.