Rung Cảm Của Thanh Xuân

Chương 30: Chuẩn Bị Thi Đấu.




Chớp mắt đã tới ngày diễn ra trận đấu giữa các thành phố. Đội bóng thủ đô do Lục Duy Tùng làm đội trưởng và huấn luyện viên Tiền dẫn dắt sẽ đấu với đội Thượng Hải do thành viên mang áo số 6 làm đội trưởng và huấn luyện viên Chung dẫn dắt.

Nơi được lựa chọn để tổ chức trận đấu là trung tâm văn hóa thể thao của thủ đô với sân bóng rổ trong nhà tiêu chuẩn và sức chứa lên tới năm nghìn người.

Mặc dù rộng lớn là thế, song, bên trong sân lúc này cũng đã chật kín người không có lấy một chỗ trống. Ngoại trừ hai hàng ghế đầu là dành cho các thành viên của hai đội, huấn luyện viên và cả đội cổ vũ.

Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu trận đấu, thành viên của cả hai đội đều đã đến đủ và đang bắt đầu dãn cơ ở trên sân.

Lần này Hạ Ngọc và Nam An Hy đi với vai trò là trợ lý huấn luyện viên và cả hai đang ngồi ở ghế khán giả nghe huấn luyện viên Tiền và thư ký huấn luyện viên trao đổi về đội hình và chiến thuật của trận đầu tiên. Phó Bội Sam,

Trương Diễm Diễm và Dạ Khả Vân thì đã đi thay đồ để chuẩn bị cho bài cổ động mở màn cho đội Bắc Kinh.

Ngay khi vừa xuất hiện thì các chàng trai của đội Bắc Kinh và đội Thượng Hải đều lập tức nhận được sự chào đón mãnh liệt. Khắp sân đều tràn ngập trong tiếng hú hét của mấy cô gái. Có người còn vứt hết liêm sỉ đi chỉ để thu hút sự chú ý của bọn họ.

"Húuu! Anh áo số 23 đội Bắc Kinh diiii, em yêu anh!" (°

Giọng của người này không hề nhỏ, thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

"Bạn kia ơi, số 23 đội Bắc Kinh tôi nhắm rồi nhé!" - Có người hét lên đáp lại cô bạn vừa rồi.

"Này này, anh ấy là bạn trai tôi đấy nhá!" - Lại có người phản bác.

"Các bác nhắm số 23 đi, tôi nhắm anh 14 rồi nhá!"

"!!!"

Trên khán đài không ngừng giằng qua kéo lại chàng trai số áo 23 của đội Bắc Kinh. Mà lúc này, người mặc áo số 23 của đội Bắc Kinh lại thong thả đi tới chỗ hàng ghế của đội mình. Tìm đến chỗ cô gái mặc váy hoa nhí hai dây, trên đầu còn đội một chiếc bờm khăn màu trắng. Mái tóc được tết sang hai bên, một vài sợi tóc được thả xuống để che đi một số khuyết điểm trên khuôn mặt, vừa vặn làm tôn lên cặp má bánh bao phúng phính như trẻ thơ. Đôi mắt bồ câu long lanh sáng rỡ, tuy thân hình không cao nhưng nhìn khuôn mặt dễ thương kia thì ai mà không cưng cho nổi.

Trên khán đài có một chàng trai chỉ sợ thế giới không loạn, anh ta đưa hai tay lên miệng tạo thành hình cái loa, lấy hơi hét lớn.

"Anh áo 23 ơi, em gái anh đáng yêu quá, gả em ấy cho tôi đi!"

Lục Duy Tùng nghe vậy ngay lập tức sầm mặt, thế nhưng anh cũng không vội phản bác, tiến đến gần Hạ Ngọc, nói.



"Lấy giúp mình đồ bảo hộ."

Đồ bảo hộ ở đây là chỉ đai cố định đầu gối, băng cố định cổ tay và băng đô để ngăn mồ hôi chảy vào mắt.

Hạ Ngọc thành thục tìm trong balo của Lục Duy Tùng một hồi, rất nhanh liền tìm thấy những thứ mà Lục Duy Tùng cần. Cô đưa tới cho anh.

"Của cậu đây."

Lục Duy Tùng đưa tay nhận lấy, ngay lúc Hạ Ngọc chuẩn bị rụt tay về thì bị Lục Duy Tùng kéo lại, anh tiến sát đến, đỡ lấy mặt cô rồi đặt một nụ hôn lên khoé môi cô trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người có mặt.

"Mình ghen đấy nhá." - Lục Duy Tùng chua lè nói.

Hạ Ngọc cười cười, cô chủ động đặt một nụ hôn lên môi anh rồi đáp lại.

"Cố hết sức là được." - Cô không cẩn anh phải thắng, chỉ cần anh không bị thương là được.

Trên khán đài thấy một màn này thì trái tim của bao nhiêu thiếu nữ tan vỡ, trái tim của mấy chàng trai mê mẩn Hạ Ngọc cũng dần nguội lạnh. Thử hỏi khi không lại bị nhồi một họng cơm chó thì có ai mà vui cho nối nữa. Hơn nữa, khó khăn lắm bọn họ mới biết cảm giác rung động là gì, vậy mà lại bị tàn nhẫn tạt cho một gáo nước lạnh. 2°

Trận đấu ngày hôm nay Lục Duy Tùng ra trận với số áo 23 là ngày sinh nhật của Hạ Ngọc. Cô là sự cổ vũ lớn nhất để anh thể hiện thật tốt trận đấu ngày hôm nay.

Hết Lục Duy Tùng lại đến Mục Hạo Nhiên, Vu Minh Đức, Dương Mộc, Nam Thần Hy hay Mặc Chấn Phong trỏ thành tâm điểm của sự chú ý.

"Má ơi, huhu, con có thể nào lấy nhiều chồng được không ạ! Đội Bắc Kinh nhiều trai đẹp quá~"

"Mau nhìn anh áo số 1 đội Bắc Kinh đi!"

Rút kinh nghiệm từ Lục Duy Tùng, lần này người nào đó cẩn thận thẩm tra lý lịch của Nam Thần Hy trước rồi mới tán tỉnh.

"Nam thần ơi, anh có người yêu chưa!"

Nam Thần Hy chỉ nghe không đáp.

Một người khác lại hỏi người mặc áo số 14 - Mục Hạo Nhiên.



"Không biết anh số 14 có đối tượng..."

Lời của người đó còn chưa kịp dứt thì đã thấy Mục Hạo Nhiên chạy đến chỗ đội cổ vũ vừa đi ra.

Chỉ thấy anh tiến đến chỗ cô gái mặc đồ cổ vũ màu xanh nhạt phối với màu bạc, mái tóc buộc đuôi ngựa dài phía sau, khuôn mặt trang điểm nhạt nhưng vẫn toát ra vẻ xinh đẹp hờ hững. Thế nhưng khi cô gái ấy nhìn thấy Mục Hạo Nhiên thì lại nở một nụ cười tươi tắn, tiến đến ôm lấy anh.

Trương Diễm Diễm ôm eo anh, ngẩng đầu nói.

"Anh cố lên nhé!" 3°

Mục Hạo Nhiên cười ngả ngớn.

"Hôn anh một cái anh đem cup vàng về cho em."

Trương Diễm Diễm bất lực cười, cô đánh nhẹ vào ngực anh một cái.

"Sao anh không chịu nghiêm túc gì hết vậy!"

Nói thì nói vậy nhưng Trương Diễm Diễm vẫn nhón chân hôn anh một cái. Son môi màu đỏ đất của Trương Diễm Diễm hơi dính một chút lên môi của Mục Hạo Nhiên. Mục Hạo Nhiên lại không đứng đắn liếm môi một cái, chẹp chẹp như đang thưởng thức. Cuối cùng kết luận bằng một chữ.

"Ngọt!"

"Anh đi khởi động một chút đi." - Trương Diễm Diễm buông eo anh.

Mục Hạo Nhiên xoa nhẹ đầu cô một cái rồi quay người rời đi, đi được nửa đường thì lại quay lại. Anh cầm lấy cổ tay Trương Diễm Diễm, tháo chiếc chun buộc tóc cô đeo ở đó rồi đeo vào tay mình.

Mục Hạo Nhiên vừa chạy đi vừa tạo tay thành một hình trái tim lớn khiến Trương Diễm Diễm vừa vui vừa ngượng.

Lại qua Dương Mộc và Mặc Chấn Phong, hai cái người này thì không lộ liểu như hai người kia. Dương Mộc thì dùng chun buộc tóc của Dạ Khả Vân để buộc tóc mình thành hai chỏm giống với kiểu tóc búi hai bên của cô nàng.

Lại nhìn sang đôi giày của Mặc Chấn Phong thì bên trái dây giày màu đen còn bên phải lại màu vàng. Nhìn sang đôi giày mà Nam An Hy đang đeo thì lại ngược lại. Dây trái có màu vàng còn dây phải lại màu đen.

Chỉ còn hai người Vu Minh Đức và Nam Thần Hy trở thành đối tượng bị nhắm đến. Tên và số áo của hai người liên tục bị mấy cô gái gọi vang, thật sự là khiến hai người không thể tập trung được.