Rung Cảm Của Thanh Xuân

Chương 19: Cậu Không Nhận Ra Mình À?




Tại một căn biệt thự ở khu biệt thự Vân Tinh. Một bóng dáng kiều diễm đứng quay mặt về phía cửa sổ sát đất, hướng về phía ánh trăng. Trong căn phòng tối om, lấy ánh trăng là nguồn sáng duy nhất. Trăng đêm nay rất sáng, sáng tới nỗi như đem toàn bộ nỗi lòng thầm kín của một cô gái phơi bày ra ánh sáng. Trên tay cô gái vân vê hình mặt trời trên chiếc vòng tay Graff Pink.

Lý Mộng đứng thẳng người nhìn về phía mặt trăng, chẳng biết từ khi nào mà một giọt nước mắt đã trượt dài từ khoé mắt xuống cằm cô rồi thấm vào ngực áo. Cô không để ý, đôi môi xinh đẹp khẽ mấp máy.

"Hạ Lâm, Hạ Lâm à, Lâm à... Mình, đây có thể coi là chạm đến cậu rồi không?"

8 năm rồi, đã 8 năm kể từ khi cô biết anh. Trên con đường tìm đến anh, anh lúc nào cũng như đứng trên đỉnh núi, quá xa vời, xa đến nỗi người ta không thể nào chạm tới được. Cô cố gắng trèo lên, cố gắng dùng chút sức lực ít ỏi của mình mà leo lên đến bên anh. Vách núi treo leo, đường núi hiểm trở có bao nhiêu nguy hiểm cô cũng sẵn lòng trả giá. Dù cho toàn thân lấm lem bùn đất, toàn thân thương tích cô cũng không ngại. Nhưng mà...cô kiệt sức rồi, cô đã cố gắng bò lên phía anh, nhưng là, cô mệt quá, mệt đến chết đi được. Cô không muốn cứ thế từ bỏ, cô tiếc, đành vậy, cô chỉ có thể vọng lên mà nhìn anh.

Cho em nghỉ ngơi một chút, một chút thôi rồi em sẽ lại đến tìm anh nhé!

Hướng mắt về phía bóng người quen thuộc ở tút tít đỉnh núi kia... Cô không nhìn nhầm chứ?! Anh vậy mà lại động đậy rồi, anh đang xuống núi, tiến về phía của cô...một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi, cô sắp với tới anh rồi, một chút nữa, làm ơn...

*Uỳnh, uỳnh - Tiếng đập cửa làm cho người trong phòng choàng tỉnh khỏi giấc mộng. Khuôn mặt Lý Mộng mướt mát mồ hôi, cô chẳng biết mình đã thiếp đi từ khi nào nữa. Đứng dậy từ dưới đất, Lý Mộng vô thức xoa xoa hai bàn tay của mình, các đầu ngón tay có chút đau. Chắc là do vừa rồi trong mộng cô mơ mình phải vượt vách núi và đường núi lên trong vô thức cô cũng cào bàn tay xuống sàn nhà.

"Ai vậy?" - Lý Mộng đứng nhìn ở màn hình nhỏ trong nhà. Người đó đứng quay lưng lại với camera lên cô không thấy mặt, đành phải lên tiếng.

Người đó nghe tiếng bèn quay đầu lại, người đó kéo mũ xuống để lộ ra một khuôn mặt quen thuộc với Lý Mộng.

"Mộng, chị đây, mở cửa đi em" - Là quản lý của Lý Mộng.

Lý Mộng ấn nút mở cửa, đợi người quản lý đi vào cô lại đóng cửa rồi theo vào sau.

"Sao chị lại đến nhà em vào giờ này?"

Người quản lý tên Lý Nhã, không có quan hệ ruột thịt với Lý Mộng.



Lý Nhã thở dài.

"Chị cũng chẳng muốn đến đâu, ai bảo chị gọi em mà em không nghe máy chứ. Em có biết là Weibo sắp sập vì lượng truy cập quá tại không?"

Lý Mộng đem một ly nước ấm tới trước mặt Lý Nhã rồi ngồi xuống ở sofa đối diện. Nghe Lý Nhã nói vậy, Lý Mộng toàn thân căng thẳng.

"Em có scandal gì à?" - Khuôn mặt cô hơi cuống, đôi mày thanh tú nhíu chặt, bàn tay lại vô thức cấu vào nhau mà hoàn toàn quên mất trước đó bàn tay này cũng vừa mới bị thương.

Không được! Cô không thể để mất vai diễn này được! Khó khăn lắm, khó khăn lắm Hạ Lâm mới bước xuống gần cô, cô thật sự không can tâm để cơ hội đó cứ thế vụt mất!

Lý Nhã cầm ly nước, uống một ngụm cho ấm họng rồi nói.

"Không phải của em, liên quan đến em thôi."

Lý Mộng thở phào, chỉ cần không phải scandal của cô, còn lại ở trong cái giới showbiz đầy rẫy thị phi này. Dù bạn không làm gì thì ít nhiều cũng sẽ bị dính thị phi từ người khác. Thường thì người ta gọi đó là nằm không cũng trúng đạn.

"Có chuyện gì vậy chị?" - Tuy Lý Mộng đã buông được tảng đá đè nặng trong lòng nhưng dáng ngồi của cô vẫn rất tao nhã, tựa như là một kiểu ngồi bản năng.

Hai chân cô để vuông góc, hơi nghiêng qua một bên, một cánh tay duỗi ra đặt trên đầu gối, tay còn lại thì ôm vào khuỷu tay của tay kia.

Lý Nhã mở điện thoại, đưa hot search tới trước mặt cô.

"Không hiểu Lãnh Linh Nhi kia đắc tội với ai mà...à quên, cô ta đắc tội còn ít người à. Ai đó đã hack camera ở nhà hàng Maximus và đoạn video cô ta giằng vòng tay của em với cố tình đẩy ngã em đang truyền khắp mạng xã hội rồi. Nếu cô ta ở đoàn phim khác thì chị hả hê lắm, nhưng mà cô ta đang thuộc đoàn phim của các em. Truyện này nhất định là ảnh hưởng không nhỏ đâu, mọi người đều đang chao đao hết lên vì cô ta rồi."

Lý Mộng khẩn trương.

"Vậy phải làm sao đây ạ?"



Cái cô để tâm không phải người khác nói mình ra sao, mà là kết cục của bộ phim sẽ như thế nào. Lý Mộng siết chặt tay, lòng nóng như lửa đốt.

Lý Nhã coi bộ vẫn rất thong dong, cô cầm ly nước ấm uống một ngụm lớn và giữ cốc nước cho ấm tay rồi nói.

"Không làm sao cả, đợi nghe Lục đạo diễn giải quyết vấn đề."

Lý Nhã đứng lên, quen đường quen lẻo đem ly nước uống dở vào trong bếp rửa sạch, cất gọn rồi đi ra ngoài.

"Muộn rồi, hôm nay chị ngủ lại đây, chắc mai là Lục đạo diễn sẽ tìm ra hướng giải quyết thôi."

Lý Nhã đi thẳng lên phòng khách cạnh phòng ngủ của Lý Mộng. Cô không để ý trong ánh mắt của Lý Mộng rốt cuộc có bao nhiêu khẩn trương cùng lo lắng. Phải là người có chấp niệm sâu sắc thế nào với Hạ Lâm mới có thể có được biểu cảm ấy chứ. Trước đây cô cũng đâu phải chưa từng bị mất vai diễn, thế nhưng vẻ mặt bối rối thế này lại là lần đầu tiên thấy.

Lý Mộng vịn sofa đứng dậy, cô chạy vội lên phòng, cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường mở Wechat gọi điện thoại cho người bạn mới trong danh bạ.

Lý Mộng cắn cắn móng tay, khoé mắt hơi ướt cũng hơi đỏ. Lòng cô nặng tựa tảng đá ngàn cân, đè nén trái tim cô đến ngạt thở. Cô rất sợ, thực sự rất sợ....

Chuông điện thoại reo không lâu thì đầu dây bên kia bắt máy. Hình như người bên đó không nghĩ tới Lý Mộng sẽ gọi điện vào giờ này lên có hơi bất ngờ. Điện thoại vừa bắt đầu đến thời gian thì đầu dây bên kia đã truyền đến thanh âm trong sáng, mang theo chất giọng hơi trầm của đàn ông.

[Alo, tôi đây, có chuyện gì vậy?]

Hạ Lâm nhìn Hạ Ngọc đang nghiêm túc mở cuộc họp với Lục Giật Thần và những người khác trong đoàn phim để xử lý sự việc trên. Anh đứng dậy chỉ chỉ vào điện thoại, ý bảo mình đi nghe điện thoại rồi đi ra ban công.

Đầu dây bên kia, Lý Mộng vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hạ Lâm, toàn thân cô như bị rút cạn sức lực mà ngồi phịch xuống giường. Mãi lâu sau cô mới vô lực lên tiếng, một câu nói không đầu không cuối khiến Hạ Lâm nghe mà chẳng hiểu gì.

"Hạ Lâm, là mình...cậu không, nhận ra mình à?" (*)