Rung Cảm Của Thanh Xuân

Chương 17: Bối Rối.




Trong lúc mọi người không để ý thì chiếc thang máy có túi xách của Hạ Ngọc trong đó đóng lại, sau đó di chuyển sang tầng khác rồi quay trở lại tầng 1.

*Ting - Cửa thang máy đó mở ra, một người đàn ông trung niên với thân hình dong dỏng cao với khí chất lãnh đạm bước ra. Người đó mặc bộ vest màu xám khói, trên tay còn cầm theo túi xách của Hạ Ngọc.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, người đàn ông đó cũng chậm rãi bước ra, thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến ông không thể không khựng lại.

"Mọi người....đang đóng tiểu phẩm gì vậy?" - Người đàn ông ngờ ngợ hỏi.

Nghe tiếng, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông đó.

"Đạo...đạo diễn Lục!" - Hạ Ngọc chớp chớp đôi mắt bồ câu nhìn ông. Cô là người lên tiếng đầu tiên, không một ai ở đây ngờ tới việc sẽ gặp Lục Giật Thần ngay lúc này.

Đáng lẽ ra là chủ tiệc thì lên ở trên phòng chứ, tại sao, ông lại xuất hiện ở đây, vào lúc này!!!

Hạ Ngọc lách người chắn cho Hạ Lâm, cô cười xoà.

"Ha ha, đạo diễn Lục..." - Hạ Ngọc nhất thời không biết phải đánh lạc hướng chủ đề thế nào.

Trong lúc cô đang bối rối thì nữ nhân viên bên cạnh đã nhanh trí giải vây.

"Ôi, túi xách của cô đây rồi, may quá, Lục tiên sinh nhặt được nó. Nếu là vị khách khác thì cũng có chút rắc rối rồi!"

Hạ Ngọc gật đầu hưởng ứng.

"Phải phải, cảm ơn đạo diễn Lục giữ túi giúp cháu nhé."

Hạ Lâm tranh thủ lúc Hạ Ngọc đang thu hút sự chú ý của Lục Giật Thần mà đỡ Lý Mộng dậy.

"Không sao chứ?" - Hạ Lâm nhỏ giọng.

Lý Mộng lắc đầu, cô đưa tay ra sau kéo phần áo sau lưng của mình xuống, giọng nói dịu dàng mà trong trẻo của cô vang lên.

"Cảm ơn anh, tôi không sao."



Chỉ có thế rồi hai người liền tách ra, tự mình chỉnh trang lại quần áo của mình. Không ai để ý thấy, một người hoạt động lâu năm trong giới nghệ thuật như Hạ Lâm lại có lúc phải đỏ tai vì lỡ chạm vào lưng của một cô gái.

Trong giới nghệ thuật, các nữ minh tinh đi thảm đỏ rất thích diện những bộ trang phục khoe lưng, khoe vai. Mà những lúc như vậy đôi khi Hạ Lâm cũng không tránh khỏi có tiếp xúc thân thể với bọn họ, thế nhưng đây là lần đầu tiên mà anh cảm thấy ngượng như vậy.

Về phía Lý Mộng, cô cũng không phải lần đầu bị người ta chạm vào lưng, khi đóng phim, thậm chí bạn diễn còn vuốt ve hay có những cử chỉ thân mật hơn, thế nhưng cô đều cảm thấy rất bình thường. Còn vừa rồi, thật sự là lần đầu tiên cô cảm thấy bối rối và có cảm giác tim đập mất kiểm soát tới vậy.

May mắn cho hai người họ là khách sản Maximus dùng loại kính đặc biệt để làm cửa ra vào, từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài nhưng từ bên ngoài lại không thể nhìn vào bên trong. Mặc cho hai bên có sự chênh lệch về độ sáng thì cũng không thể. Vậy nên sự việc vừa rồi cũng không lo bị "chó săn" chụp lại được. Có lẽ cũng chính vì thế mà tiểu hoa váy đỏ kia mới có thái độ phách lối, không để ai vào mắt như vậy.

Vào trong thang máy, Hạ Lâm lại đi tới đứng cạnh em gái mình. Hạ Ngọc liếc anh, sau đó cô giơ góc túi xách bị trầy một mảng da đưa tới trước mặt anh. Cô nàng híp mắt, không nói gì nhưng Hạ Lâm vừa nhìn đã biết em gái đang oán trách anh. Hạ Lâm mỉm cười, đưa tay xoa đầu em gái như một thói quen mà quên mất rằng bên trong thang máy còn có tới bốn con người đang đứng.

Về Lục Giật Thần và nữ nhân viên kia thì hai người không bất ngờ lắm, tại đơn giản là bọn họ đều biết thân phận của hai người họ, còn về Lý Mộng và cô tiểu hoa váy đỏ kia thì khuôn mặt họ tỏ ra khá bất ngờ.

Tiểu hoa váy đỏ kia lườm chằm chằm Hạ Ngọc, ánh mắt mang theo ánh nhìn hung ác. Vẫn câu nói cũ, nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này chắc Hạ Ngọc đã chẳng còn nguyên vẹn. Thế nhưng vì còn có Lục Giật Thần ở đây nên cô ta không tiện lên tiếng.

Hạ Ngọc phát giác ra ánh mắt thù địch đó nhưng cô chẳng buồn quan tâm.

Về phía Lý Mộng khi nhìn thấy hành động thân thiết của hai người, cô hơi cúi đầu, vờ như chỉnh lại ống tay áo nhưng thật ra lại âm thầm cất giấu tâm tư nào đó. Đúng lúc này, Lý Mộng như phát giác ra chiếc vòng tay của mình.

"Một lát mọi người cứ lên phòng trước, tôi đi tìm vòng tay rồi quay lại." - Lý Mộng cười gượng, cũng cảm thấy hơi áy náy. Nhiều hơn là ánh mắt tiếc nuối và tự trách của Lý Mộng khi bản thân làm mất chiếc vòng.

"Sao cô lại bất cẩn vậy chứ, một lát tôi đi tìm cùng cô nhé!" - Tiểu hoa váy đỏ kia đúng lúc lên tiếng.

Hạ Ngọc khịt mũi, cô ngửi thấy mùi gì đó. Hình như là mùi thảo mai và mùi trà xanh.

"Của chị đây ạ." - Hạ Ngọc xoè bàn tay đưa tới trước mặt Lý Mộng.

Hai mắt Lý Mộng sáng rỡ, cô nở một nụ cười tươi rói, là một nụ cười từ tận sâu đáy lòng. Cô nói với giọng cảm kích.

"Cảm ơn em, may quá."

Hạ Ngọc mỉm cười.

"Dạ không có gì ạ, chỉ là em thấy nó khá giống chiếc vòng tay của em nên mới nhìn lâu hơn một chút. Ngại quá, chị không khó chịu chứ ạ?"



Lý Mộng nhận lấy, cô đeo nó lên tay rồi cười xoà nói.

"Không sao đâu, có khi chị mới phải thấy ngại đây. Trước đây chị nhìn thấy một chiếc vòng tay rất đẹp được làm từ loại kim cương Orange Diamond và Blue Moon. Chị vốn định mua nó nhưng mà đáng tiếc quá."

Ra khỏi thang máy, Hạ Ngọc và Lý Mộng vô cùng tự nhiên như đã thân thiết từ lâu, vừa đi vừa nói chuyện.

"Em thấy chiếc vòng tay này hợp với khí chất của chị hơn."

Lý Mộng cười tươi tắn.

"Cảm ơn em."

Đến cửa phòng VIP, nhân viên mở cửa, Lục Giật Thần bước vào đầu tiên. Đang lúc Hạ Ngọc định tiến vào thì cô tiểu hoa váy đỏ kia đã chen lên trước, cô ta hích vai vào người Hạ Ngọc và Lý Mộng rồi thẳng lưng bước vào.

Hạ Lâm thấy em gái bị đẩy đến chao đảo vội vươn tay đỡ lấy cô. Khuôn mặt dịu dàng mà trưởng thành của Hạ Lâm trưng ra vẻ bất mãn, anh cực kỳ khó chịu với thái độ kiêu căng phách lối kia của cô ả.

Trong phòng, hệ thống sưởi trong phòng được mở sẵn nên không khí bên trong không lạnh như bên ngoài. Mọi người vào phòng đều cởi bớt áo khoác cho đỡ bí bách.

Lý Mộng cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, bộ đồ bên trong làm tôn lên đường cong duyên dáng và đầy mị hoặc của cô.

Dáng người của Lý Mộng rất đẹp, cô mặc chiếc áo len lông xù cao cổ màu trắng sữa, mặc cùng chiếc quần bò ống bó và đi đôi bốt cao cổ màu trắng sữa đến đầu gối. Mái tóc cô gái được tết chéo qua một bên, khoe được sườn mặt xinh đẹp với chiếc mũi cao và đôi môi chúm chím xinh xinh. Phải nói mái tóc của cô gái rất đẹp, vừa dày vừa dài đến ngang eo càng làm cô mang thêm một chút cổ điển khó cưỡng.

Còn cô tiểu hoa kia thì mặc có vẻ đơn giản hơn nhưng bộ đồ mà cô ta mặc lại cực kỳ gợi cảm. Cô ta mặc một chiếc váy body chất liệu nhung màu đỏ rượu. Chiếc váy này xẻ ngực không quá sâu nhưng phần lưng lại lộ ra tương đối. Chưa dừng lại ở đó, chiếc váy này còn có phần xẻ tà để người mặc có thể khoe ra ưu thế chân đẹp của mình. Vừa hay, tiểu hoa này thực sự có ưu thế đó.

Để tránh mọi người khó xử, Lục Giật Thần đằng hắng giọng rồi nửa đùa nửa thật lên tiếng.

"Cô Lãnh không thấy lạnh sao? Tôi thì nghĩ cô lên mặc thêm áo vào đấy, đừng vì tuổi trẻ mà chủ quan."

Ai cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Lục Giật Thần, bàn tay đang đưa áo cho nhân viên của cô tiểu hoa khựng lại. Cô ta mất tự nhiên mà nói.

"Đúng là tôi cảm thấy có hơi lạnh thật. Cảm ơn đạo diễn Lục đã quan tâm."

Vừa nghe Lục Giật Thần nói, Hạ Ngọc đã mang máng nhớ ra cái người mà cô có ấn tượng không tốt này là ai. Hình như...trung tâm thương mại! Lãnh Linh Nhi!