Rung Cảm Của Thanh Xuân

Chương 12: Toan Tính.




Phía bên này, nhón người Hạ Ngọc đã chẳng để ý đến mấy chuyện vụn vặt kia nữa. Thế nhưng bọn họ ngàn vạn lần không ngờ được, chỉ vì chút chuyện chẳng đâu vào đâu này lại dẫn đến không ít phiền phức cho bọn họ sau này. Rất nhiều sự nuối tiếc của bọn họ đều bắt nguồn từ mấy cô ả này.

Nhóm người Hạ Ngọc rời đi, căn bản không để ý tới lúc hai cô ả kia rời đi đã đi tới chỗ của mấy cô gái khác.

"Hai cậu đi đâu mà lâu vậy?" - Một cô gái mang theo vẻ mặt khó chịu lên tiếng.

"Lãnh Uyển Nhi, cậu đến muộn bao nhiêu lần có ai nói gì không?" - Cô gái cao vẫn chưa hết bực tức từ chỗ Nam Thần Hy lên lời nói ra cũng không dễ nghe gì.

Đúng vậy, cô gái kia chính là Lãnh Uyển Nhi đã lâu không gặp.

"Sao? Ai làm gì Dương tiểu thư cậu vậy?"

Cô gái cao tên Dương Tuyền, là tiểu thư nhà họ Dương ở Thượng Hải, nhưng vì gia đình phát triển công việc ở Bắc Kinh lên cô ta cũng theo gia đình tới Bắc Kinh.

Ở Bắc Kinh, địa vị gia đình cô ta căn bản chẳng đáng nhắc tới. Đơn giản là vì ở đây đã có quá nhiều gia tộc lớn khiến bọn họ phải dè chừng, đặc biệt là nhà họ Hạ và nhà họ Lục.

Đừng nghe người ta đồn hai vị Gia kia của nhà họ Hạ là Hạ Thất Vũ và nhà họ Lục là Lục Giật Thần bề ngoài ôn tồn nhã nhặn, tính tình ôn hoà, dễ thương dễ mến. Thế nhưng, chỉ người tiếp xúc làm ăn qua với hai người họ rồi mới biết, có ai trong hai bọn họ mà không phải cáo già. Bọn họ chỉ là mèo khi đứng trước vợ và con cái thôi.

Có điều, trước nay người ta mới chỉ nghe qua danh tiếng của hai vị phu nhân, cô chiêu cậu chiêu của hai gia tộc này chứ chưa từng tận mắt diện kiến. Vậy cho lên, đối với nhiều người ngoại hình của bọn họ vẫn còn là ẩn số.

"Kia." - Dương Tuyền hất cằm về phía đám người Hạ Ngọc đằng xa.

Lãnh Uyển Nhi đưa mắt nhìn theo. Thị lực cô ta vô cùng tốt, vừa nhìn đã nhận ra bóng lưng của Mục Hạo Nhiên. Anh đang tay trong tay với con nhỏ họ Trương kia, ánh mắt dần trở lên căm phẫn, hai tay siết chặt đến mức trắng cả đầu ngón tay.



Có trời mới biết cô ta đã thèm muốn cảm giác được sánh bước bên anh đến mức nào, vậy mà anh lại không cho cô ta đến một cơ hội. Họ Trương kia có là cái gì chứ? Chẳng lẽ bọn họ có thể sánh được với gia tộc sở hữu nhiều mỏ khoáng sản nhất thủ đô là nhà họ Lãnh sao?!

Cô ta chuyển rời tầm mắt từ người Mục Hạo Nhiên qua bên Lục Duy Tùng và Hạ Ngọc. Càng nhìn tay cô ta càng siết chặt. Không phải hai người bọn họ chia tay rồi sao?! Tại sao vẫn tay trong tay như chưa từng có chuyện gì xảy ra như vậy?! Chết tiệt!!!

Lãnh Uyển Nhi không nói không rằng quay phắt người rời đi. Không được! Cô ta không thể để bọn họ vui vẻ như vậy được. Cánh tay của cô ta bị con ả Hạ Ngọc kia vặn trật, cô ta còn chưa tính sổ xong với ả đâu!

"Này! Lãnh Uyển Nhi, cậu đi đâu vậy? Không đi chơi nữa à!" - Dương Tuyền ở phía sau gọi với theo. Đáng tiếc, Lãnh Uyển Nhi chẳng buồn để ý tới cô ta, bởi vì hiện tại cô ta đang toan tính nhiều thứ khác hơn.

Bên kia, nhóm người Hạ Ngọc vẫn đưa nhau đi chơi cực kỳ vui vẻ mà không hề hay biết mình đang bị người ta tính toán sau lưng. Cũng phải thôi, dù sao bọn họ cũng chỉ mới 16 tuổi, ở độ tuổi bọn họ suy nghĩ rất đơn giản, cùng lắm là lao vào đánh nhau một trận, chẳng ai lại tâm địa độc ác tới nỗi mà đi gài bẫy hãm hại nhau như chốn thương trường kia.

Ngồi trên vòng đu quay hai người, Lục Duy Tùng và Hạ Ngọc ngồi đối diện với nhau, cùng nhau nhìn ngắm toàn cảnh khu vui chơi từ trên cao. Bàn tay nhỏ nhắn của Hạ Ngọc được Lục Duy Tùng ủ ấm trong lòng bàn tay rộng lớn của anh.

"Sao mình chưa từng nghe cậu nhắc đến anh trai của cậu vậy?" - Lục Duy Tùng mang theo vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Hạ Ngọc.

Hạ Ngọc nghe vậy mới rời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài, cô đối mặt với anh, đôi môi trái tim khẽ cong.

"Phiền phức lắm, cậu vừa được chứng kiến rồi còn gì."

Lục Duy Tùng cười khẽ, anh đã khỏi ốm từ lâu, giọng nói và tiếng cười đều đã trở lại bình thường. Âm thanh trầm thấp phát ra từ cổ họng của anh, cùng với yết hầu nhô cao đang lăn lộn lên xuống khiến Hạ Ngọc nhìn tới không thể rời mắt. Cô nàng như bị mê hoặc, vươn tay ra khẽ chạm vào yết hầu của anh. Không chạm vào thì không sao, vừa chạm một phát mà khuôn mặt của Lục Duy Tùng đã trở nên thâm trầm hơn hẳn.

Anh máy móc quay đầu đi chỗ khác, nuốt nước bọt, bàn tay siết chặt cố kìm cảm giác bứt rứt trong lòng.



Bởi vì Lục Duy Tùng không cản lên Hạ Ngọc càng nghịch ngợm hơn, cô nàng rướn người há miệng muốn cắn vào yết hầu của anh.

Lục Duy Tùng thấy vậy vội cản cô lại, anh kéo cô đến, ôm ghì vào trong lòng. Hơi thở anh dồn dập mang theo chút nóng hổi thổi vào mang tai Hạ Ngọc khiến cô vô thức rụt cổ lại.

"Cậu sao vậy?" - Hạ Ngọc lúc này mới phát giác ra sự khác thường của Lục Duy Tùng, cô khẽ hỏi.

Lục Duy Tùng ngước đầu nhìn cô. Ánh mắt anh mê li.

"Hạ Hạ!" - Giọng anh trầm xuống mang theo sự quyến rũ vô hình.

Hạ Ngọc nghe anh gọi, cô vô thức đáp lại.

"Hửm?"

Lục Duy Tùng cúi đầu, hôn môi Hạ Ngọc, anh hôn sâu nhưng không dùng đến lưỡi. Cuối cùng nụ hôn của hai người kết thúc bằng cái gặm môi của Lục Duy Tùng giành cho Hạ Ngọc.

Anh thở gấp, khẽ ghé vào tai Hạ Ngọc thầm thì.

"Nhớ kỹ, không được tùy ý trêu đùa yết hầu của đàn ông."

"Tại sao?" - Hạ Ngọc mờ mịt, cô thật sự không biết chứ không phải giả vờ ngu ngơ.

"Một là sẽ chết, hai là sẽ "chết"."