Rung Cảm Của Thanh Xuân

Chương 10: Đến Đây.




Sau khi Hạ Lâm rời đi, đám người Dạ Khả Vân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thật sự không ngờ đến một ngày sẽ được gặp Hạ Lâm trong tình cảnh này.

Còn nhớ trước đây, mỗi lần muốn đu idol bọn họ đều phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán mới tranh được một vé fan meeting của Hạ Lâm. Giờ thì hay rồi, chỉ cần đến nhà Hạ Ngọc là có thể gặp được Hạ Lâm ngay, tốt thật.

Thế nhưng đám người Dạ Khả Vân ngàn vạn lần không ngờ tới, Hạ Lâm còn có một căn biệt thự khác nữa, chẳng qua là anh chẳng mấy khi về đó. Anh vẫn là thích về căn biệt thự ở Lộ An Xuyên này hơn. Ở đây có gia đình, có em gái Hạ Ngọc, tốt biết bao. Dù sao anh cũng đã ra nước ngoài lâu như thế, hiếm lắm mới có dịp về, phải tận hưởng sự êm ấm của một gia đình chứ.

Rời khỏi biệt thự nhà họ Hạ, đám người Hạ Ngọc lại rủ nhau đi tới khu vui chơi gần đó xem có trò gì thú vị không. Hôm nay tết dương nên trường học cho nghỉ, chỗ nào cũng đông, đặc biệt là khu vui chơi thì càng không tránh khỏi việc phải chen chúc xếp hàng.

Nhóm người Hạ Ngọc tổng cộng có 12 người, nếu đứng vào xếp hàng thì chen chúc quá lên bọn họ chia nhau ra xếp hàng ở các cổng bán vé khác nhau, mua đủ vé cho 12 người rồi một lát khỏi phải xếp hàng.

Hạ Ngọc và Lục Duy Tùng sẽ xếp hàng ở khu bán vé lên ngồi vòng quay mặt trời, Vu Minh Đức và Kiều Duy Bảo đứng xếp hàng ở khu bán vé lên tàu lượn siêu tốc. Tiếp đến là hai người Mục Hạo Nhiên và Trương Diễm Diễm xếp hàng mua vé vào nhà ma, còn Dạ Khả Vân và Dương Mộc đứng mua vé vào khu đệm nhún. Mặc Chấn Phong và Nam An Hy đứng ở khu bán vé tham quan thuỷ cung.

Nam Thần Hy bị dị ứng với người khác giới lên anh cũng ngại không muốn đi xếp hàng, còn về Phó Bội Sam thì xương chậu của cô nàng vẫn chưa khỏi hoàn toàn lên cũng không thể đứng lâu được. Nhìn hai người họ rồi lại nhìn qua hàng bán vé vào khu xe đụng điện dài dằng dặc mà chỉ biết cười gượng. Cuối cùng chẳng ai trong hai người có thể xếp hàng được, đành phải nhờ Kiều Duy Bảo tới giúp.

Nam Thần Hy và Phó Bội Sam đi mua nước cho mấy người Hạ Ngọc rồi mới đến ghế đá chờ đợi. Hai người không hẹn mà tự động tách ra ngồi ở hai bên đầu ghế, không ai nói với ai câu nào, mỗi người một chiếc điện thoại khiến bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.

Phó Bội Sam khẽ liếc mắt nhìn qua Nam Thần Hy ở đầu kia, chỉ thấy anh đang chống cằm nhìn về phía Nam An Hy đằng xa. Từng nhất cử nhất động của cô đều bị anh thu vào mắt. Phó Bội Sam âm thầm rời mắt đi, trái tim khẽ trùng xuống, hơi nhói, cũng hơi nghẹn.

Từ sau lần ở sân trượt tuyết, hai người chẳng còn có bất cứ liên lạc nào cả. Phó Bội Sam tỏ tình với anh, anh không đáp lại, cô nói cô theo đuổi anh, nhưng nhìn bản mặt như cả thế giới mắc nợ anh kia thì ai mà dám đến gần. Đến cuối cùng Phó Bội Sam phải tự an ủi mình rằng lúc đó chỉ là do cô mê sảng nói bậy, không thể coi là thật. Bây giờ gặp lại, thật không biết phải đối mặt ra sao.



Đang lúc rối rắm thì có hai cô gái lôi lôi kéo kéo nhau đi tới, hai người họ đứng trước mặt Nam Thần Hy, hai má hây hây như hoa đào đón gió xuân, nét mặt e thẹn. Phó Bội Sam hơi nghiêng đầu đánh giá hai người đó.

Thật không thể phủ nhận, khuôn mặt hai cô gái đó thật sự rất đẹp, cô gái cao hơn chắc khoảng 1m7, đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt thon gọn, da trắng dáng đẹp, quyến rũ chết người. Lại nhìn sang cô gái thấp hơn, nói là thấp hơn nhưng nhìn cũng phải 1m68, các đường nét khuôn mặt cũng na ná cô gái cao, chỉ khác khuôn mặt bầu bĩnh hơn, trông cũng đáng yêu hơn.

Phó Bội Sam rời mắt, đúng là không so sánh không có đau thương mà. Cô bét lắm cũng chỉ được có 1m65, đường nét khuôn mặt chỉ ưa nhìn chứ không thuộc hạng cực phẩm như hai cô gái kia, dáng người tuy thon gọn nhưng vẫn là không có đường cong.

Cô gái thấp hơn e thẹn hích vai với cô gái cao hơn. Cô ta hít sâu một hơi rồi tiến về phía trước hai bước.

"Đừng đến gần tôi, có gì thì nói." - Nam Thần Hy không ngẩng đầu, song giọng nói như vọng lên từ dưới âm tào địa phủ kia khiến cho hai cô gái bị sợ run người.

Cô gái cao hơn vô thức lùi lại một bước, song cô ta tự cảm thấy điều đó thật không có nghĩa khí, vậy là lại tiến lên một bước. Cô ta chìa mã Wechat của mình đến trước mặt Nam Thần Hy, giọng nói quyến rũ.

"Anh gì ơi, có thể add Wechat không?"

Nam Thần Hy cau mày, tắt màn hình điện thoại, bắt chéo chân rồi hơi ngửa đầu ra sau tránh đi cánh tay trước mặt mình. Mùi nước hoa quá nồng, bộ sợ người ta không biết mình dùng nước hoa hay gì.

"Tôi nợ tiền cô à? Không nợ thì đừng phiền tôi."

Cô gái cao ngượng quá hoá giận, cô ta hừ lạnh, trừng Nam Thần Hy một cái, khuôn miệng xinh đẹp tuồn ra những lời nói chế giễu cay độc.



"Tưởng có chút nhan sắc thì hay lắm chắc, loại người như anh chắc chỉ có chó mù mới thèm đến gần."

Khuôn mặt như tượng tạc của Nam Thần Hy không đổi sắc, cũng chẳng vì lời nói của cô ta mà tức giận. Ngay sau đó, lời nói của anh khiến cô ta giận đến hoá điên mà không có chỗ trút.

"Tự nói bản thân là chó mù, đúng là lần đầu tiên tôi thấy. Thật khiến tôi mở mang tầm mắt."

Phải rồi, chỉ vài giây trước thôi chính cô ta là người tiếp cận anh để xin Wechat. Lần này vạ miệng xem ra không nhẹ đâu, chắc cũng đau điếng người.

Cô gái cao siết chặt tay, thiếu chút là lao lên sống chết với Nam Thần Hy. Cô gái bên cạnh thấy tình hình không ổn vội kéo tay cô ta lại sau đó tiến lên trước. Giọng nói õng ẹo dẹo chảy nước.

"Anh đẹp trai ~ Bọn em có thể ngồi ở đây được không~"

Nói thật thì giọng cô ta hơi khàn, đã vậy còn cố đè giọng để nói cho nghe đáng yêu. Ờ.... Chắc chỉ có cô ta tự thấy hay thôi nhỉ, còn lại người xung quanh nghe thấy ai cũng vô thức xoa xoa cánh tay mình. Da gà, da vịt, da trâu cứ phải gọi là thi nhau nổi lên.

Nam Thần Hy cố lén cảm giác mắc ói trong lòng, chân mày cau chặt lại, một là do khó chịu, hai là do mất kiên nhẫn.

Cô gái trước mắt còn xịt nước hoa kinh hơn cô gái bên cạnh nữa, hai mùi hương cứ lởn vởn như đang đánh nhau trước mũi Nam Thần Hy. Anh thật sự sắp chịu hết nổi rồi.

"Phó Bội Sam, đến đây."