Rực Sáng Lòng Tôi

Chương 60




Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Đối với Hứa Yếm, đêm giao thừa chẳng khác mọi hôm là bao, nó chỉ được đặt cho một cái tên mà thôi, cũng tương tự mùng một, mùng hai vậy, không có gì khác biệt cả. 

Với điều kiện đêm giao thừa khi ấy anh không gặp cô.

Nếu anh không bắt gặp cô đứng dưới ánh đèn vàng mờ nhạt ở dưới nhà thì dẫu bên ngoài có là ngọn đèn rực rỡ đến mấy cũng chỉ là một ngày bình thường. 

Thế nhưng anh đã thấy cô. 

Bạch Trác đứng bên dưới, vẫy tay cười với anh. 

Trong nháy mắt, dường như que pháo hoa trong tay cô đang tỏa ánh sáng bạc ra bốn phía. 

“Nhanh lên, nhanh lên.” Bạch Trác giơ que pháo hình ngôi sao lên, cong mắt cười gọi: “Đã bảo là chụp hình cho em rồi mà!”

Hứa Yếm bước đến trước mặt Bạch Trác, anh đứng yên, không đáp lại mà chỉ hỏi: “Sao em lại đến đây?”

“Em lén chuồn ra đó!” Cô ngước mặt nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, thì thào: “Vậy nên anh chỉ có 20 phút thôi, nếu em không hài lòng thì em sẽ không trả công đâu!”

Anh bình tĩnh nhìn cô, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Đủ rồi.”

Anh lại chêm thêm một câu: “Em hài lòng cũng sẽ miễn phí.”

Thấy anh phối hợp như thế, môi cô cong cong, sau đó nghĩ đến điều gì đó bèn nhoẻn cười: “Em quên mua bật lửa mất tiêu!”

Cô hấp tấp quá nên quên mất dụng cụ quan trọng. Bạch Trác lập tức nhớ lại mấy cửa hàng mình vừa đi ngang qua, đa số đều đã đóng cửa hết. 

Bạch Trác tính toán thời gian tới cửa hàng gần nhất còn mở cửa: “Lúc em đến đây có thấy một cửa hàng còn mở, chắc đi chừng năm phút thôi.”

Đợi cô hết câu, Hứa Yếm mới lên tiếng: “Anh có.”

Thấy anh lấy chiếc bật lửa trong áo khoác ra, cô ngơ ngác, bỗng hỏi: “Anh hút thuốc à?”

Cô từng thấy một lần cách đây khá lâu, nhưng từ lúc chuyển đến cô chưa trông thấy lần nào nữa, cũng chưa từng ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh. 

Hứa Yếm cũng khựng lại một chút rồi bảo: “Thi thoảng thôi.”

Chỉ khi áp lực lắm anh mới hút một điếu. 

Nhìn biểu cảm trầm tư của người đối diện, anh cho rằng cô không thích mùi này, khi đang định nói thêm thì lại thấy cô tiến về trước một bước.

Cả người Hứa Yếm cứng đờ, để yên cho người đối diện ngửi ngửi rồi ngẩng đầu lên kết luận: “Hôm nay không có…”

Song cô chưa dứt câu thì bất chợt dừng lại, trông đôi mắt ngơ ngác đang cúi xuống nhìn mình, cô không biết nên phản ứng thế nào. 

Gần quá. 

Khoảng cách gần quá!

Trong phút chốc, Bạch Trác cảm thấy nhiệt độ xung quanh bất ngờ tăng cao, dường như bên tai toàn là tiếng pháo hoa nổ bùm bùm.



“Bạch Trác…” Hứa Yếm chợt lên tiếng: “Nhắm mắt lại đi.”

Cánh mi cô run rẩy, giọng của anh luôn có sức cuốn hút đối với cô, cho dù bàn tay cầm que pháo hoa đã ướt đẫm mồ hôi nhưng cô vẫn không mảy may lùi lại nửa bước. 

Dưới tình huống căng thẳng tột độ, hoặc là giác quan của con người trở nên nhạy bén hơn hoặc là sẽ vô cùng chậm chạp. 

Bây giờ, Bạch Trác đang đứng ở ranh giới giữa hai điều này: Cô nhạy bén đến độ có thể nghe rõ từng nhịp thở của hai người, song cũng lơ mơ nghi ngờ độ chân thật của xúc cảm mềm mại giữa trán. 

“Trác Trác.” Hứa Yếm ôm cô vào lòng, động tác cẩn thận như một đứa trẻ: “Năm mới vui vẻ.”

Trác Trác, năm mới vui vẻ.

Bạch Trác nhắm tịt mắt không chịu mở, cô vùi mặt vào hõm vai của Hứa Yếm, tay còn lại nắm chặt áo khoác của anh. Một hồi lâu sau cô mới cất giọng: “Năm mới vui vẻ.”

Năm mới vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc. 



Bạch Trác mua sáu que pháo hoa, cầm trên tay như một bó hoa nhỏ. 

Nó bùng cháy lên, rộn rã tựa như có sinh mệnh. 

Vài giây sau, nó đã tắt rụi, nhanh như quỳnh tàn nhưng lại vô cùng rực rỡ. 

Vẻ đẹp này được lưu giữ trong tấm ảnh kia, và nụ cười trong tấm ảnh đó mãi mãi không phai tàn. 

Bọn họ ngồi trên ghế đá ngay ngã rẽ ở xóm nhỏ, ngắm hai tấm ảnh trong điện thoại Hứa Yếm. 

Một bức cụp mắt mỉm cười, một tấm khẽ cong khóe môi. 

Một tấm là cô, một bức là anh. 

Bạch Trác xem tấm hình của Hứa Yếm, nom khóe miệng đang mỉm cười, nom đôi mắt…

Cứ nhìn như vậy không rời, thình lình chóp mũi dâng lên hơi cay. Cuối cùng cũng không còn ánh mắt kia nữa, cuối cùng Hứa Yếm cũng không nhìn vào ống kính bằng ánh mắt hờ hững nữa. 

“Anh phải gửi hình cho em nhé.” Bạch Trác chạm vào người trong hình, thậm chí cô còn tránh ánh mắt của người ấy, tay chỉ dừng lại ở đuôi mắt, cô bảo: “Em muốn giữ nó.”

Cô còn muốn rửa hình ra, ít nhất phải rửa mấy tấm, một tấm để lưu làm kỉ niệm, một tấm để xem. 

Bạch Trác hơi hối hận: “Đáng ra lúc nãy nên chụp thêm hai tấm nữa mới phải!”

Hứa Yếm: “…”

Anh nắm bàn tay đang chỉ vào màn hình, sau đó cất điện thoại đi. Anh nói: “Sau này nhé.”

Bạch Trác không tránh né mà còn nắm chặt hơn, cô gật đầu đáp: “Dạ.”

Sau này sẽ bù lại tất cả.



Bấy giờ bầu không khí trở nên tĩnh mịch, bọn họ ngồi trên ghế đá, dựa sát vào nhau, dù không ai nói thêm câu nào cũng đủ khiến cõi lòng mỗi người ấm áp. 

Bạch Trác trông về phía gia đình đang cười rôm rả, cô cũng cong môi: “Thật ra nhà em hiếm khi xem Xuân Vãn* lắm, ăn cơm xong là mọi người ngồi bên nhau trò chuyện đón giao thừa.”

*Tương tự chương trình Tết ở Việt Nam.

“Trước kia em ít nói cực, sau bữa cơm là trốn về phòng luôn, không để làm gì cả, em chỉ ngồi ngây ngốc trong phòng thôi.” Bạch Trác kể: “Cho dù có suy nghĩ gì đi chăng nữa thì cũng sẽ quên sạch.”

Ngay đêm giao thừa, cô hoàn toàn buông thả, không biết nghĩ gì mà chỉ cảm thấy buồn buồn. 

Trước đây cô không biết mình nghĩ gì, sau này mới từ từ suy đoán ra. 

Ngay cả bây giờ, khi nghĩ về cảm giác đó, cô vẫn cảm thấy chạnh lòng, song cô lại cười và tiếp tục: “Em còn đang nghi ngờ mình sẽ mắc bệnh Alzheimer* khi về già đây này.”

*Một căn bệnh hiếm gặp, chiếm tỉ lệ cao nguyên nhân gây đến mất trí, thậm chí nặng hơn sẽ đánh mất khả năng ngôn ngữ, phương hướng, mất động lực, bỏ bê bản thân, thu mình và giữ khoảng cách với xã hội.

Bạch Trác cười nhưng Hứa Yếm thì không, anh nắm chặt tay theo bản năng và lẳng lặng lắng nghe hết. 

Khi cô ngừng lại, anh mới cất lời: “Sẽ không đâu.”

Rõ ràng chỉ là câu thuận miệng an ủi thôi, nhưng không biết tại sao lời thốt ra từ miệng anh lại cực kì có sức thuyết phục. 

“Em cũng thấy vậy!” Bạch Trác cong mắt: “Đêm giao thừa năm nay, em không còn muốn ngồi ngây ngốc nữa!”

Cô muốn xuôi theo mọi sự, muốn thời gian trôi chậm hơn một chút, muốn lưu giữ ký ức lâu hơn một chút, muốn khắc ghi từng khoảnh khắc vào trí nhớ để không bao giờ quên. 

“Hứa Yếm à.” Bạch Trác lên giọng: “Mỗi đêm giao thừa sau này, anh…”

Dường như Hứa Yếm biết cô sắp nói gì, lần này, không đợi cô dứt câu, anh đã đáp: “Được.”

Anh bảo: “Anh sẽ ở bên em.”

Bạch Trác nghe thế thì cười tít mắt, cô thả trôi suy nghĩ rồi ngước mặt lên trời, song hôm nay trời đầy mây, không thấy được gì cả: “Bức ảnh đó chụp tại đây sao?”

Bức ảnh chụp mặt trăng mà anh từng gửi cho cô khá giống quang cảnh nơi đây. 

Bạch Trác ngửa cổ mãi cũng mỏi, cô cúi xuống, tựa vào vai người ngồi bên cạnh. 

Lúc đầu là nhẹ nhàng dựa vào, sau đó cô yên tâm thả lỏng, dựa hẳn vào vai anh. 

Bấy giờ cô mới nghe được câu trả lời đến muộn: “Ừ.”

Bạch Trác khẽ cười, nhớ đến bức hình trăng rằm kia, tưởng tượng đến khi ấy Hứa Yếm ngồi đây chụp tấm hình này: “Em thích lắm.”

Hứa Yếm điều chỉnh tư thế để cô dựa thoải mái hơn, anh đáp lại: “Anh cũng thích lắm.”

Cô ngước mắt trông lên cũng không phát hiện ra anh cụp mắt nhìn xuống khi nói lời này.

Từ đầu đến cuối, anh chưa từng rời mắt khỏi người con gái bên vai mình. 

HẾT CHƯƠNG 60