Rực Sáng Lòng Tôi

Chương 57




Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Mùng 3 Tết dương lịch, Bạch Trác nhận được món quà mừng năm mới, ấy vậy mà quà này chẳng may bị ốm, lần này cô lo sốt vó kéo thẳng “món quà” đến bệnh viện truyền dịch.

Trong lúc ngồi chờ anh truyền dịch cô mới sực nhớ ra, hết thảy cảm xúc bỗng dưng trào dâng mãnh liệt.

Mặt cô đỏ như gấc, nom khác hẳn ngày thường. Bạch Trác hít thở thật sâu mấy lần, cố gắng làm trái tim quay trở lại nhịp đập vốn có.

“Rõ không có gì thay đổi cả,” Bạch Trác ngồi cạnh Hứa Yếm, phân tích tâm trạng dậy sóng của mình cho anh nghe, “Thế mà sao em không bình tĩnh được.”

Ngày thường họ vẫn ở bên nhau như vậy, nhưng không hiểu sao lúc này cô lại dấy lên cảm giác mơ màng.

Nếu thật sự phải nói có gì đó khác lạ, ấy chính là…

“Hứa Yếm.” Cô ngước đầu nhìn anh, hai mắt chớp chớp, thình lình bảo, “Anh cúi đầu xuống đi.”

Hứa Yếm trông đôi mắt vẫn đượm ửng đỏ vì khóc thút thít của cô, anh khựng lại giây lát, thế rồi hạ mắt, cúi đầu xuống trước cô.

Thấy anh cúi đầu, cô nín thở, chậm rãi đưa tay ra, lòng bàn tay xoa nhẹ đầu anh, dịu dàng vuốt ve.

Cô đã muốn được chạm vào mái tóc anh từ lâu lắm rồi, lúc mới gặp thì không dám, thân hơn một chút thì sợ đường đột, càng thân lại càng không tìm được cơ hội thích hợp…

Song hiện giờ cô có thể làm thế mà chẳng cần lý do.

Những điều trước kia cô không dám, không thể làm, giờ đều có thể.

Đặc quyền.

Đó là đặc quyền của riêng cô.

Tóc anh ngắn nhưng không bị chọc vào tay, cô nín thở và bặm môi, lẳng lặng cảm nhận xúc cảm nơi tay mãi cho đến khi không nín được nữa.

“Được rồi!”

Bạch Trác cất lời đồng thời thả tay ra, cúi gằm mặt hít lấy hít để, tay phải rút về rồi nắm chặt thành hình quả đấm.

Cô tưởng động tác nhỏ này sẽ không bị phát hiện, nào ngờ trong lúc cô cúi đầu, chẳng hề hay biết ánh mắt ai kia nhìn mình chăm chăm đang thấp thoáng nét cười.

Mặt cô vốn đã đỏ lựng, vì nín thở mà đỏ lan đến tận mang tai.



Tại chưa từng làm vậy bao giờ nên mình thấy hồi hộp là lẽ tất nhiên, nhưng dẫu có cố trấn tĩnh bản thân đến mấy cũng không xua tan được cơn xấu hổ, trái lại càng khiến tình huống trở thành chuyện cô không tài nào ngó lơ.

Thậm chí cô đã vẽ sẵn trong đầu bộ dáng của mình hiện tại: Đỏ mặt, cúi gằm, y chang con đà điểu.

“…”

Cô nhắm tịt mắt làm bộ sống không còn gì luyến tiếc nữa, hiếm khi nào cảm thấy hối hận vì hành động của mình như bây giờ.

Sờ thì sờ, sờ bạn trai mình mà có chết ai đâu, thế còn ngại cái cóc gì!

“Em là đang,” Bạch Trác cố ra vẻ hợp tình hợp lý, “Chưa quen thôi.”

“Ừ.” Trông vành tai phớt hồng của người yêu, anh bồ phối hợp làm câu, “Anh biết mà.”

Nghe giọng điệu anh thì có vẻ bình thường như cân đường hộp sữa, nhưng nghe kĩ âm cuối anh cao giọng phát ra chính là đang cười.

Hứa Yếm lại bảo: “Em làm quen tiếp đi.”

Nói đoạn, anh giơ tay trái không cắm kim sang, xòe lòng bàn tay hướng lên trên dưới cái nhìn của người ấy, nhưng mà vẫn không chịu ngẩng đầu.

Bạch Trác cụp mắt nhìn cái tay đang xòe, thật ra nó cách không xa song cô lại thấy hơi xa, vì vậy cô lẩm bẩm nói: “Xa quá.”

Nhất thời Hứa Yếm không hiểu: “Hả?”

Cô mím môi, sau đó nâng phần mu bàn tay anh lên cao, kéo tay anh cho đến khi đôi tay ấy dừng lại trước mắt mình.

Giây kế tiếp, cô hơi cúi người, đặt đầu vào lòng bàn tay ấy.

Tay anh rộng lớn, chỉ bằng một bàn tay đã ôm quá nửa gương mặt cô.

“Anh cứ để em làm đà điểu một lát đã.” Cô khép đôi mi, vùi mặt vào lòng bàn tay anh, lấy vải thưa che mắt thánh, “Em làm quen nhanh lắm đấy.”

Đúng là cô thích nghi nhanh thật, nhất là sau khi phát hiện không chỉ có mình cô bối rối: Cái tay đang đỡ trán cô cứng ngắc một cách khác thường, vô cùng cứng ngắc.

“!!!”

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn người ngồi cạnh, hành động nhanh quá, nhanh đến nỗi anh không theo kịp.

Tuy nhiên vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như thường, dẫu chạm mắt nhau anh cũng không né tránh: “Sao vậy?”

Cả biểu cảm lẫn giọng điệu đều thể hiện mình đang rất bình thản.



Cô quan sát nét mặt anh, muốn dò xem có ý gì khác không, tuy nhiên ngoài mặt mày đã khá hơn thì không có gì bất thường.

Nếu như không để ý đến vành tai ai đó đang phiếm hồng.

“Không có gì.” Bạch Trác lắc đầu, môi cười đôi mắt cong cong, “Là em quen giỏi.”

Dứt lời, cô đặt tay mình vào bàn tay hãy còn đang cứng đờ quên chưa rút về của anh, không giấu được hân hoan trong giọng nói: “Mong là bạn trai của em cũng phải làm quen mau lên.”

“Ừm.” Hứa Yếm như thể trở về lần mới thức dậy sau cơn sốt sáng hôm ấy, chậm mất mấy giây mới nắm lại tay cô, anh cất tiếng, “Anh sẽ chuyển lời đến anh ta.”



Tuyết rời liền hai ngày không ngớt, lúc ra khỏi bệnh viện mặt đất đã phủ tuyết trắng xóa, quanh ngọn đèn đường bật mỗi tối tỏa ra từng vầng sáng.

Hai người dẫm lên tuyết, để lại hai hàng dấu chân. Một lớn một nhỏ gắn kết bên nhau, đích đến của chúng cùng là một hướng.

Nhưng dẫu có đi chậm hay dài bao xa chăng nữa vẫn sẽ có một điểm dừng cuối cùng.

“Mai gặp lại.”

Như lần đầu tiên ở quán đồ chiên tối ấy, Bạch Trác ngẩng mặt, cười tủm tỉm vẫy tay với anh, vẫn là câu nói quen thuộc: “Mai gặp lại.”

Hứa Yếm vươn tay phủi hết tuyết đọng trên mũ cô rồi mới rút tay về, đoạn đáp: “Mai gặp.”

Thế mà dứt câu chẳng ai quay đi trước, Bạch Trác ngước mắt trông anh, đôi mắt long lanh, rực rỡ.

“Sao thế?”

Cuối cùng vẫn là Hứa Yếm mở miệng hỏi trước.

Bạch Trác hấp háy mắt, tia sáng trong mắt cô càng đậm, “Anh cũng cúi xuống đi.”

Cô giơ tay khua khoắng, miệng bảo: “Trên đó cũng có tuyết nè.”

Hứa Yếm khựng lại, tiếp theo cúi đầu theo động tác cô chỉ. Khoảnh khắc anh cúi xuống ấy, Bạch Trác cũng nhón chân lên.

Dưới đèn đường có đôi đen và trắng, một người cúi đầu, một người kiễng chân. Tuyết bay lả tả khắp trời, tại giây phút ấy, cảnh đẹp tựa bức tranh, khiến người ta chẳng nỡ quấy rầy.

HẾT CHƯƠNG 57