Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Tay phải của Bạch Trác được anh nắm lấy. Cái tay ấy phát hiện cô đang thử rút ra bèn siết chặt hơn theo phản xạ.
Sau vài lần thử thất bại, Bạch Trác phì cười không động đậy nữa, để mặc Hứa Yếm cầm tay mình, chỉ điều chỉnh lại vị trí một chút.
Mu bàn tay phải của cô đang nằm trong tay anh chầm chậm lật lại, cho đến khi hai lòng bàn tay úp vào nhau mới dừng lại.
Bạch Trác chậm rãi cong ngón tay lên đan vào tay anh.
Hai tay kề chặt, sức nóng như thiêu đốt từ lòng bàn tay anh dường như truyền qua da, thấm vào tâm can và toàn thân Bạch Trác, khiến cả người cô toát ra hơi nóng hầm hập.
Thấy người kia vẫn còn chau hàng mày, cô từ từ chạm khẽ giữa vùng trán, di chuyển từng chút một lau đi mồ hôi lạnh vương trên trán anh.
Khoảnh khắc chạm vào làn da trên trán, Bạch Trác khẽ nở nụ cười.
Cô ngừng lại rồi nhỏ nhẹ gọi: “Hứa Yếm.”
Đáp lại cô là bàn tay khẽ siết chặt hơn.
Thấy phản ứng của anh, cô sững mất một chặp, cuối cùng vẫn nói nốt câu: “Anh bị sốt rồi.”
Dứt lời, cô nhẹ nhàng quơ quơ bàn tay đang dính lấy nhau của bọn họ rồi bảo: “Chúng mình phải đi bệnh viện thôi.”
Nhưng Hứa Yếm chỉ nhíu mày chứ chưa tỉnh táo lại.
“Hứa Yếm.” Bạch Trác đặt tay trái lên mu bàn tay anh, áp sát lòng bàn tay mình vào rồi dịu dàng cất tiếng: “Dậy nào.”
Có thể là do câu nói này có tác dụng, hoặc cũng có thể là vì tay Bạch Trác rất lạnh… Tóm lại cuối cùng Hứa Yếm cũng động đậy. Anh cau mày thử trợn mắt lên.
Đợi ánh mắt anh chậm rãi lấy lại tiêu cự, Bạch Trác mới tiếp lời: “Chúng ta đi bệnh viện.”
Song Hứa Yếm không trả lời. Anh nhìn cô không chớp hồi lâu mới có phản ứng.
Giây phút ấy không biết có phải là ảo giác hay không mà lòng bàn tay trong tay cô trở nên run rẩy.
Nhưng cô cũng chỉ siết chặt bàn tay đó hơn rồi hỏi: “Được không anh?”
Có điều tay cô lạnh, thay vì sưởi ấm tay người ta thì giống cô đang cầm một cái lò sưởi hơn.
Hứa Yếm vẫn nhìn Bạch Trác như vậy, một lúc lâu sau anh lắc đầu từ chối: “Không đi.”
Từ nhỏ anh đã không thích bệnh viện, không thích mùi ở trong đó, cũng không thích ánh mắt thương hại của bọn họ, càng không thích cảm giác bôi thuốc lên miệng vết thương.
Cùng là một câu nói rằng băng bó một chút là được, nhưng dù sao cũng sẽ vỡ ra thôi, việc này không cần thiết, quá trình diễn ra cũng nhàm chán.
Sau này khi anh lớn, số lần bị thương giảm đi rồi nhưng anh vẫn ghét bệnh viện, ghét uống thuốc như xưa.
Ngoài những nhân tố bất khả kháng đó ra thì anh không thường bị bệnh, có bị cũng chỉ cần chịu đựng mấy ngày là qua, còn nếu không nhịn được thì… vậy cũng tốt.
Trước kia anh từng nghĩ như thế không chỉ một lần. Tuy nhiên anh có một sức sống bền bỉ, cuối cùng vẫn khỏe lại bình thường.
Hôm qua là lần đầu tiên Hứa Yếm muốn mau chóng khỏi bệnh nên đã đi mua thuốc. Vốn tưởng rằng hôm sau sẽ khá lên, ai ngờ lại càng thêm nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến nỗi trong giây phút nhấc mắt lên ấy, anh còn ngỡ mình đang gặp ảo giác.
Nhưng hình như không phải.
Cô vẫn chưa biến mất.
Nghe thấy câu hỏi của Bạch Trác, lại nom khuôn mặt chất chứa sầu lo của cô và cảm nhận hơi lạnh trong lòng bàn tay, dẫu đầu Hứa Yếm có choáng váng đến mấy thì anh cũng biết đây không phải là ảo giác, cũng không phải cảnh trong mơ, vì chúng nó đâu có chân thật như vậy.
Trong mơ chạm một cái đã tan.
Anh ghì tay thật chặt như muốn sưởi ấm bàn tay lạnh cứng của cô, cất giọng: “Anh uống thuốc rồi.”
Lúc này Bạch Trác mới để ý tới thuốc được đặt trên bàn. Bao thuốc vừa mở ra, thiếu mất hai viên. Cô đánh mắt sang thì phát hiện ở cách đó không xa còn đặt hai hộp thuốc hạ sốt khác loại, trông có vẻ đã mở được một thời gian rồi vì có hộp đã sắp hết.
Bạch Trác khựng lại, quay mặt hỏi: “Anh uống mấy lần rồi?”
Cô lại tiếp tục: “Uống khi nào?”
Ánh mắt anh vẫn dán theo cô chưa từng rời. Bây giờ đầu óc anh mụ mị, chỉ biết trông thấy cô sẽ đỡ hơn, đầu không còn đau như trước.
Hôm nay phản ứng của Hứa Yếm cũng không nhanh nhẹn như mọi ngày. Qua mấy nhịp anh mới đáp: “Ngày hôm qua.”
Giọng còn khàn hơn cả lần Bạch Trác khóc om sòm giữa đêm nọ nữa.
Nghĩ đến thuốc trên bàn, cô khẽ cắn môi dưới, hóa ra hôm nay anh chưa uống thuốc.
“Em đi lấy nước cho anh.” Bạch Trác nói xong bèn đứng dậy: “Anh uống thuốc trước đi đã.”
Dưng cô lại không đi được.
Bạch Trác cụp mắt trông bàn tay vẫn đang được nắm chặt, nó đung đưa lắc lư qua lại. Cô dịu giọng như dỗ dành trẻ nhỏ: “Em sẽ về nhanh thôi.”
“Ừ.” Hứa Yếm trả lời như thế, nhưng mấy giây sau anh mới rì rì buông bàn tay kia ra.
Hứa Yếm bị ốm thế này khác hẳn mọi khi. Lúc này anh chẳng nói năng được gì, mặt mày cũng không còn vẻ sắc bén nữa. Bạch Trác thấy anh khép mắt rồi buông tay ra.
Cô lập tức túm tay anh lại một lần nữa rồi vô thức siết chặt.
Bạch Trác khẽ hỏi cô bé đang đứng tần ngần ở cửa: “Nhà có nước không em?”
Hứa Nguyệt Hâm đứng ngoài cửa không dám vào, gật đầu thật mạnh: “Có ạ!”
“Bây giờ em đi lấy liền.” Như cuối cùng cũng có việc mình giúp được nên cô bé lập tức xoay người chạy ra phòng khách: “Nhanh thôi ạ.”
Nói đoạn Bạch Trác lại quay về nhìn anh. Lúc đối mặt với Hứa Yếm, cô khẽ mỉm cười tựa như vầng sáng duy nhất trong căn phòng vậy.
Hứa Nguyệt Hâm nhanh nhẹn bưng cốc nước lại cho Hứa Yếm uống thuốc. Chờ anh uống xong xuôi, cô nhấn vào chăn bảo: “Anh ngủ tiếp một lát nữa đi.”
Lòng cô đầy lo âu, nghĩ bụng nếu chốc nữa anh dậy mà bệnh tình chưa thuyên giảm thì có trói lại cũng phải đưa anh đi bệnh viện. Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng người nằm trên giường lại cứ trông cô chăm chú không hề có chút ý định nhắm mắt đi ngủ nào.
“Nhắm mắt lại.” Bạch Trác nâng tay lên che mắt anh: “Em ở với anh.”
—Em ở với anh.
Lúc đó, những lời này như một tia sáng xua tan đi nỗi hoảng sợ của cô do cơn ác mộng mang lại. Bạch Trác gần như đã thốt lên lời này theo bản năng.
Mà bốn chữ ấy quả nhiên có sức cuốn kỳ lạ, không chỉ đối với cô mà còn với Hứa Yếm nữa.
Cô vừa dứt lời đã cảm giác được đôi mắt dưới lòng bàn tay đang nhắm lại. Bạch Trác giữ một lát rồi mới rút tay về.
Cô ngồi bên cạnh người bấy giờ đã chịu nhắm mắt lại. Không phải mất hứng nhưng cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý lắm.
Cô liếc quanh một hồi rồi bỗng tập trung về một phía. Bạch Trác mím môi giơ tay lên, khẽ đưa về phía trước từng chút một, chậm rãi chui vào lòng bàn tay Hứa Yếm rồi tay đan tay.
Mãi đến khi bàn tay đặt về vị trí đó một lần nữa, cô mới cảm thấy mọi thứ đều như ban đầu.
…
Hứa Yếm ngủ một giấc dài, Bạch Trác cứ ngồi như vậy nhưng không hề thấy mệt. Nếu không phải nhờ Hứa Nguyệt Hâm nhắc thì cô không biết thời gian trôi qua nhanh như vậy.
“Chị ơi.” Hứa Nguyệt Hâm cầm một gói to đi tới: “Đến giờ ăn cơm trưa rồi.”
Bạch Trác sửng sốt. Lúc hoàn hồn, cô mới mở di động ra xem thì thấy: Đã gần một giờ chiều rồi.
“Mẹ bảo em đưa tới.” Hứa Nguyệt Hâm đưa đồ trong lòng cho cô: “Chị ăn đi.”
Nghe thấy xưng hô “mẹ” này của cô nhóc, Bạch Trác ngẩn người, gần như cùng lúc đó, một bóng dáng cũng hiện lên trong đầu cô. Cô rủ mi vươn tay lên nhận lấy hộp đồ.
Tuy nhiên cô không mở ra ngay trong phòng mà bưng nó ra phòng khách.
Bên trong gói to có cơm, thức ăn, còn cả cháo nữa, mỗi thứ hai phần.
Bạch Trác vừa giúp cô bé dọn đồ ăn ra, vừa hỏi: “Em có đi học không?”
Hứa Nguyệt Hâm im ỉm ngồi bên cạnh dòm động tác của cô: “Có ạ.”
Bạch Trác đưa cơm tới trước mặt em ấy rồi lại tò mò: “Sao hôm nay không đi?”
Hứa Nguyệt Hâm ngoan ngoãn trả lời: “Ngày mai em đi.”
Nhận được câu trả lời, cô gật đầu không hỏi thêm nữa, chỉ đưa cháo cho Hứa Nguyệt Hâm rồi cười nói: “Ăn đi.”
Hứa Nguyệt Hâm không hề làm ầm ĩ như những đứa trẻ khác. Bạch Trác ngồi trong phòng, em ấy ngồi ngoài vẫn ngoan và giữ yên lặng.
Nom một phần khác vẫn đặt ngay ngắn trên bàn, Hứa Nguyệt Hâm lên tiếng: “Phần này là của chị đấy ạ.”
Bạch Trác khẽ lắc đầu: “Chị chưa đói, em cứ ăn đi.”
Bây giờ cô nào có tâm trạng ăn uống. Cô muốn cầm tay Hứa Yếm, chờ anh tỉnh dậy rồi cùng ăn với nhau.
Có thể là do đã uống thuốc, cũng có thể vì cô thường dùng nước ấm lau trán cho anh nên sau khi ngủ mấy tiếng thì sắc mặt anh đã tốt hơn buổi sáng đôi chút, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Mặt mày anh vẫn tái nhợt, mồ hôi lạnh túa đầy trán. Bạch Trác xem qua tình hình rồi thầm thở hắt ra, chí ít không còn nghiêm trọng nữa.
Mặc dù đã thuyên bớt, ấy vậy cô vẫn không yên tâm.
Có lẽ chỉ khi nào trông thấy Hứa Yếm khỏe mạnh bình thường, cô mới có thể nhẹ lòng.
Bạch Trác tự nhủ nếu chưa khỏe lại thì chờ Hứa Yếm tỉnh, cô chắc chắn sẽ lôi anh vào viện. Tuy nhiên chưa chờ được Hứa Yếm tỉnh lại thì có người khác đã về.
Trong khi cô đang cầm khăn mặt lau trán cho anh thì cửa bị đẩy mạnh.
Nghe thấy tiếng mở cửa to, cô ngoái lại theo phản xạ, bắt gặp một người phụ nữ lừ mắt dòm mình. Sau khi lấy lại phản ứng, cô bèn rút tay về rồi đứng lên chào: “Cháu chào dì.”
Vương Nhã Vân làm như không nghe thấy lời chào của cô, chỉ có cơn nóng giận trong mắt là hiển hiện rõ ràng, như thể không sao che giấu được.
Bà ta đã không còn là người phụ nữ mà từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều ngập hiền hòa khi sắp làm mẹ của mười mấy năm trước. Vương Nhã Vân của bây giờ tính tình nóng nảy, khiến người ta có cảm giác bà ta đang cố tình gây sự.
Bà ta nhìn chòng chọc vào cô một cách dữ tợn, trên mặt không hề có lấy nụ cười.
Bạch Trác cũng chạm mắt bà ta không chút né tránh, ánh nhìn khác nhau. Trong mắt cô cũng chứa cảm xúc khác biệt nhưng thoáng qua thôi, vẫn làm Vương Nhã Vân thấy hai ánh mắt đó cực kỳ giống nhau, hệt chọc điên người khác.
Càng nhìn lại càng tức tối, cuối cùng Vương Nhã Vân giận đến nỗi cười nhạt rồi quay gót đi về phía phòng khách.
Bạch Trác thấy động tác của bà ta thì sững lại, thế rồi cũng nhấc chân ra ngoài, đóng cửa phòng Hứa Yếm lại.
Vương Nhã Vân đưa lưng về phía cô, đang cầm cốc nước trên bàn uống. Nếu cô không nhớ nhầm thì hẳn là cốc nước kia đã nguội ngắt từ lâu.
Vương Nhã Vân uống hết cốc nước lạnh rồi mới xoay người, ghì chặt lấy cái cốc y như muốn bóp nát nó: “Sao? Còn đang cắp sách tới trường mà đã chạy đến nhà con trai rồi cơ à?”
Tác dụng của cốc nước lạnh kia không thấm vào đâu, bà ta không bình tình nổi, thậm chí còn không thể thốt ra được một lời tử tế.
Vương Nhã Vân ăn nói móc mỉa, song Bạch Trác cũng không muốn nhiều lời lúc người ta đang nóng máu nên chỉ nhạt nhẽo trả lời: “Quan tâm bạn bè thôi ạ.”
“Bạn bè?” Vương Nhã Vân cười gằn: “Không những quan tâm khi đi học mà còn quan tâm về tận nhà cơ đấy. Quan hệ của tụi bay tốt đẹp thật.”
Lời của bà ta hết sức kì cục, gây khó chịu cho người nghe, thế nhưng vì anh đang nghỉ trong phòng nên cô cũng không muốn đánh thức anh dậy. Cô nén giận dằn lại: “Là cực tốt mới đúng. Anh ấy bị sốt, tôi…”
“Liên quan gì đến cô?” Cơn thịnh nộ trong mắt bà ta sắp tràn ra ngoài tựa muốn nghiền cô thành tro: “Hứa Yếm có chết cháy đi chăng nữa thì cũng liên quan gì đến cô?!”
Bạch Trác còn chưa dứt câu đã bị bà ta cắt ngang. Nghe thấy hai câu sau, cô ngây ngẩn cả người, thảng thốt trông bà ta như chưa kịp hiểu sau câu nói đó.
Cho dù không biểu hiện rõ nhưng Bạch Trác không thể không thừa nhận rằng, cô cực kì kiêng kị cái từ ấy. Bình thường ngay cả nghĩ thôi cũng không dám, thậm chí đến từ “gặp lại” cô cũng không muốn nói nên câu với anh. Bởi chỉ cần nghĩ đến là cô sẽ đau đớn tới độ không thở nổi.
Bạch Trác không chỉ tránh không kịp mà còn phản cảm với những kẻ cứ ném những lời nói về phía mình. Cảm giác như bị bom tạc, bị đánh tan tác.
Càng đừng bàn đến việc những lời này là do người kia nói thẳng mặt.
Ấy thế mà Vương Nhã Vân lại không phát hiện ra sự thay đổi trong chớp nhoáng của Bạch Trác. Cơn tức giận của bà ta chưa nguôi: “… Dù cô có tới đây…”
“Có liên quan.” Bờ mi cô run rẩy, lẩm bẩm cất tiếng: “Đương nhiên là có liên quan.”
Chỉ khi Hứa Yếm còn sống tốt cô mới sống tốt được.
Vì đứt quãng nên những lời phía sau của Vương Nhã Vân cô đều không nghe lọt. Vài giây sau, cô lên dây cót rồi ngẩng đầu.
“Tới hay không là việc của tôi.” Môi cô đã gần như cùng màu với môi anh: “Không ai quan tâm anh ấy ra sao, tôi đây vẫn muốn đến xem.”
“Tôi không biết tại sao bà lại nổi đóa nhưng dẫu lí do là gì đi chăng nữa.” Bạch Trác nhắm thẳng vào Vương Nhã Vân rồi gằn từng chữ qua kẽ răng: “Thì bà cũng không nên thốt ra những lời như vậy.”
“Bà không thèm quan tâm.” Cô tiếp tục: “Không đồng nghĩa với việc người khác cũng không quan tâm. Những lời kia của bà…”
“Choang!” Vương Nhã Vân thở dồn dập, ném mạnh cái cốc trong tay xuống chân Bạch Trác, thậm chí có mấy mảnh nhỏ còn bắn lên đùi cô. May thay giờ đang là mùa đông nên cô mặc rất dày, không bị thương chút nào.
Ấy vậy mà không hiểu sao Bạch Trác vẫn đau, đau đến nỗi run lẩy bẩy.
Bà ta không xứng làm mẹ của Hứa Yếm, không xứng chút nào.
Bây giờ chưa phải mười mấy năm sau.
Vốn dĩ còn những tưởng giờ đã khác rồi, dù là bữa trưa hay hộp thuốc, tất cả đều khiến cô thay đổi suy nghĩ.
Nhưng hóa ra không phải vậy.
Bản chất chưa từng thay đổi.
Vương Nhã Vân giận phát run: “Tao nói vậy thì sao!”
Hai tay Bạch Trác siết thành quyền. Cô tiến lên phía trước vài bước, dẫm chân lên từng mảnh thủy tinh vỡ vụn, cách bà ta mỗi lúc một gần, tựa như làm vậy thì bà ta mới nghe thấy giọng của cô: “Sẽ làm anh ấy bị thương.”
Không một ai không khao khát có tình thân, thất vọng chồng chất hết lần này đến lần khác nên cuối cùng mới trở nên vô cảm, nhưng khi nhớ về vẫn sẽ tê tái.
Tựa như trái tim đã hòa lẫn máu thịt bấy lâu, đau đến chết lặng thì cơn đau sẽ không còn nữa.
Nhát dao đầu tiên vĩnh viễn là nhát dao đau nhất. Song nếu nó không kết vảy mà cứ âm ỉ, rồi lại thương thêm, đau đớn cứ thế tăng…
Sau từng ấy vết thương lần lượt chồng chất, có lẽ cảm giác đau đớn sẽ biến mất, nhưng sự thật là đau đến nỗi mất cảm giác mà thôi.
Máu thịt không lừa được người, nó chỉ biết càng chảy càng nhiều.
Cô không mong anh sẽ thêm lần nữa đổ máu.
Cô nói: “Anh ấy cũng biết đau mà.”
HẾT CHƯƠNG 55