Rực Cháy

Chương 42




Khang Chước dành trọn vẹn cả một tuần ở trong trường.

Tuần này Khang Chước cố ý làm cho mình bận đến mức chân không chạm đất. Câu lạc bộ của đàn em chiêu mộ thành viên mới, nhờ Khang Chước đến hỗ trợ khi có thời gian rảnh, cả năm ngày liên tiếp hầu như ngày nào Khang Chước cũng ở đấy. Đàn chị ban văn nghệ của hội sinh viên đến tìm Khang Chước, mời cậu biểu diễn một tiết mục trong đêm tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường vào tháng sau, Khang Chước cũng không từ chối. Ngay cả khi khoa cần tình nguyện viên hướng dẫn sinh viên năm nhất tham quan phòng thí nghiệm, Khang Chước cũng chủ động tham gia.

Vì thế, vào buổi chiều thứ sáu, sau khi Khang Chước bận rộn xong tất cả công việc quay về ký túc xá, lúc cậu lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn thì phát hiện, cuộc nói chuyện giữa cậu và Quyền Hoa Thần vẫn dừng lại ở thứ sáu tuần trước, tin nhắn cuối cùng là tin nhắn của Quyền Hoa Thần gửi tới ——

【Được, vậy tuần sau tôi sẽ hỏi lại.】

Thế nhưng hiện tại đã là thứ sáu của “tuần sau”, Quyền Hoa Thần vẫn chưa gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào, một cuộc gọi cũng không có. Hắn và Khang Chước hoàn toàn không có liên lạc.

Khoảnh khắc nhận ra điều này, Khang Chước cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay bóp nghẹt.

Quyền Hoa Thần vẫn luôn là một người nói lời giữ lấy lời, hắn nói sẽ tìm Khang Chước thì nhất định sẽ tìm tới cậu. Có lẽ hắn quá bận rộn với công việc, tạm thời không rảnh chú ý đến Khang Chước, chờ khi hắn có thời gian rảnh, chẳng hạn như cuối tuần, hắn chắc chắn sẽ tìm tới Khang Chước.

Nhưng bất luận Khang Chước có an ủi bản thân như thế nào, thì một ý nghĩ tiêu cực khác vẫn đè nặng khiến cậu không thở nổi.

Cậu cẩn thận nhớ lại, trong suốt những năm tháng từ bé đến khi trưởng thành, cậu đã mang đến cho Quyền Hoa Thần những gì?

Rắc rối, chẳng có gì ngoài rắc rối.

Lúc còn đi học, Quyền Hoa Thần đã dùng kỳ nghỉ đông, kỳ nghỉ hè để làm bài tập về nhà và đi công viên giải trí với Khang Chước. Sau khi đi làm hắn còn phải dành thời gian nghỉ ngơi để nấu cơm cho Khang Chước, giúp cậu giải tỏa cảm xúc, dỗ dành cậu vui vẻ…

Khang Chước hiểu rất rõ, Quyền Hoa Thần vốn không cần phải làm những chuyện này. Chẳng qua hắn đang thương hại cho cảnh đời của Khang Chước, hơn nữa bản thân hắn là người biết đối nhân xử thế chu đáo tỉ mỉ, hàm dưỡng lại cao, cho nên mới có thể hy sinh vì Khang Chước nhiều như vậy.

Nhưng hắn sẽ sớm phát hiện ra, sau khi không có Khang Chước, hắn sẽ có nhiều thời gian cho cuộc sống của riêng mình hơn. Chẳng hạn như sau khi tan làm hẹn bạn bè đi ăn cơm uống rượu, hoặc là cuối tuần hẹn Omega mình thầm mến đi xem phim…

“Khang Chước, sao im lặng thế? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.”

Chử Vệ Lâm gọi Khang Chước cả lúc lâu cũng không nhận được tiếng hồi đáp, vì thế anh vén rèm giường lên muốn xem xem có chuyện gì xảy ra. Kết quả chỉ trông thấy Khang Chước đang ngẩn người ngồi trên ghế.

“Khang Chước?”

Khang Chước ngơ ngắc ngẩng đầu: “Hả?”

Chử Vệ Lâm đành phải lặp lại lời vừa rồi: “Tôi nói tối nay cậu đi cùng với tôi, tôi lại gọi thêm mấy anh em, nhiều người thì dễ xử lý.”

Khang Chước nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy của bọn họ, không đồng ý nói: “Làm thế không phải là tụ tập đánh nhau sao, vả lại người ta chỉ là một Omega, không cần dàn trận lớn như vậy chứ?”

Tuần này Khang Chước liên tục bận rộn, Chử Vệ Lâm cũng không thoải mái hơn, chẳng qua chiến trường chính của anh là trên diễn đàn trường học.

Nói đến chuyện này lại phải trách bản thân Chử Vệ Lâm, hở một tí là có cảm tình với trai xinh gái đẹp, thỉnh thoảng còn thả thính mập mờ với người khác. Tuy rằng không có lần nào thành công nhưng đi đêm lắm thì có ngày ma, lần này Chử Vệ Lâm ngã ngựa rồi.

Ngay trong tối thứ Hai, trên diễn đàn có một Omega dùng acc clone nặc danh đăng một bài viết, chửi rủa Chử Vệ Lâm thậm tệ, nói anh bắt cá hai tay.

Đầu tiên acc clone này gửi một tấm ảnh lịch sử trò chuyện Wechat của mình với Chử Vệ Lâm, có thể nhìn thấy Chử Vệ Lâm gọi đối phương là “cục cưng”, là “em yêu”, giọng điệu rất mập mờ. Tiếp đó lại tung hình ảnh Chử Vệ Lâm dắt tay hẹn hò với một người nào đó trong rừng cây nhỏ, bởi vì đây là ảnh chụp lén, chi tiết trong ảnh khá mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt của Chử Vệ Lâm. Mà bởi vì do góc độ chụp nên mặt của người nọ đã bị Chử Vệ Lâm che mất hơn nửa, hơn hết từ hình dáng và kích thước cơ thể có thể thấy được người nọ có khả năng rất lớn là một Alpha.

Chử Vệ Lâm không phải nhân vật nổi tiếng ở đại học A, nhưng số lượng Wechat anh từng xin qua thực sự không ít. Bài đăng này vừa xuất hiện, đã có rất nhiều nam nữ từng mập mờ với Chử Vệ Lâm nhao nhao bấm like, chỉ chưa đầy một buổi tối, Chử Vệ Lâm đã ngồi vững trên danh hiệu “vua Thủy tề”.

Ngày hôm sau, sau khi Chử Vệ Lâm biết được bài đăng này thì tức giận đến mức cả ngày không có tâm tư đi học, chỉ lo dùng điện thoại đại chiến với các anh hùng bàn phím khác, đến tối mới rảnh kể khổ với Khang Chước.

Bọn họ lại tới quán bar nhạc nhẹ gần trường, Chử Vệ Lâm nghĩ đến ngày mai còn có tiết học sáng sớm nên chỉ dám gọi hai lon bia, vừa uống vừa gào thét. Nói nếu mình thật sự là vua Thủy tề thì cũng nhận hết thôi, nhưng rõ ràng là anh còn chưa từng yêu đương lấy một lần, sao bỗng chốc đã bắt cá hai tay rồi.

Ban đầu Chử Vệ Lâm còn rất nghiêm túc đi giải thích trên diễn đàn, đăng không ít lịch sử trò chuyện của mình với người khác. Trước tiên giải thích rằng cách mình nói chuyện đều như thế, gọi đối phương là cục cưng là em yêu chỉ là nói mồm cho vui thôi. Tiếp đó lại giải thích bức ảnh kia, chả là anh đi đường không cẩn thận bị vấp ngã, được bạn bè bên cạnh kéo lại, chỉ thế không hơn.

Kết quả không ai tin những lời này, ngược lại chúng càng khiến anh trông giống vua Thủy tề hơn.

Ngay cả Khang Chước sau khi nghe xong cũng không nhịn được mà cảm thán ao cá của anh thật là lớn: “Những lời này của anh rất dễ làm người ta hiểu nhầm, có lẽ đối phương thật sự cho rằng hai người các anh đang yêu đương mà thôi?”

Chử Vệ Lâm nghiến răng nghiến lợi: “Không phải hiểu lầm, là cậu ta cố ý!”

Khang Chước: “Chắc chắn vậy sao?”

Chử Vệ Lâm ngửa đầu uống cạn một lon bia, căm giận nói: “Cậu có nhớ lần trước chúng ta đến quán bar này uống rượu không, tôi có bóc phốt một Omega dâu tây cho cậu nghe ấy, cậu ta ném tôi đi, quay đầu thích Diêu Viễn, có ấn tượng không? Bài viết kia kìa, chính là cậu ta viết đấy!”

Khang Chước hồi tưởng lại: “Cho nên người nắm tay anh trong bức ảnh đó là… Diêu Viễn?”

Chử Vệ Lâm ậm ừ như muỗi kêu: “Ờ.”

Bây giờ Khang Chước đã hiểu hết mọi chuyện. Có lẽ Omega dâu tây kia nhìn người trong lòng mình bị lốp dự phòng cướp đi nên không can tâm. Vì thế cố ý vu khống thanh danh của Chử Vệ Lâm cho hả giận, mà Chử Vệ Lâm không muốn kéo Diêu Viễn xuống nước, chỉ có thể tự mình bào chữa, trái lại càng khiến sự tình thêm thậm tệ hơn.

Khang Chước nhìn chằm chằm Chử Vệ Lâm đang nghiêng đầu 45 độ đau buồn nhìn trần nhà, vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh và Diêu Viễn là thật à?”

“Không hề!!!”

“Cậu đang nói gì thế, tôi là loại người đó sao? Vừa nãy cậu hoàn toàn không nghe tôi nói đúng không?” Chử Vệ Lâm xoay người ngã xuống giường.

“Tôi đã mặc kệ Omega dâu tây kia từ lâu rồi, bây giờ trong bài viết kia lại nhảy ra một tên điên tới ké fame. Nói mình là người nắm tay tôi trong ảnh, còn nói không nghĩ tới tôi là loại người như vậy, muốn chia tay với tôi, lại bôi đen tôi nữa chứ. Hừ, đúng là coi internet là chốn ngoài vòng pháp luật rồi! Tôi đã tìm đến một người anh em đáng tin cậy của khoa máy tính, theo địa chỉ ID lột mặt nạ của hắn. Hắn là Alpha trong đội bóng rổ bên học viện Thể dục thể thao, vừa vặn tối nay bọn họ có trận đấu, ông đây sẽ dẫn người đi chặn hắn.”

Khang Chước nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại đã gần bảy giờ tối, Khang Chước bận rộn cả buổi chiều dẫn tân sinh viên tham quan phòng thí nghiệm, đến bây giờ cũng chưa ăn cơm, nhưng cậu lại tuyệt nhiên không cảm thấy đói.

Chử Vệ Lâm lại bắt đầu nằm trên giường gào thét như ma quỷ: “Chuyện gì thế này? Tôi hẹn hơn mười Alpha đến hỗ trợ tôi dàn cảnh nhưng sao đều nói tối nay không rảnh chứ?”

Điện thoại vẫn không có bất kỳ tin nhắn nào mới, Khang Chước không muốn chờ thêm nữa.

“Giờ mới khai giảng được bao lâu, anh quen biết nhiều Alpha như vậy từ đâu ra thế?” Giọng nói của Khang Chước và tiếng mở cửa phòng ngủ đồng thời truyền đến.

Chử Vệ Lâm không để ý: “Tìm bừa trong nhóm tân nghiên cứu sinh của khoa thôi.”

Nói xong, anh đột nhiên hưng phấn lăn lộn trên giường: “Có rồi! Có một Alpha tên là dấu chấm đã trả lời tôi!”

 :【Được, tối nay tôi sẽ đi với cậu】

Chử Chử động lòng người:【Người anh em rất có nghĩa khí! Gặp nhau lúc 8 giờ tối trên sân bóng rổ, không gặp không về!】

 :【Được】

Chử Chử động lòng người:【Đúng rồi, người anh em học chuyên ngành gì, tên gì? Tôi sẽ ghi công cho cậu】

 :【Hóa sinh và sinh học phân tử, Diêu Viễn】

“Mẹ kiếp!” Chử Vệ Lâm không cầm chắc tay, điện thoại rơi xuống đập thẳng vào mũi. Anh bịt mũi xoay người ngồi dậy, hô lên trong phòng ngủ: “Gặp quỷ rồi! Khang Chước cậu biết dấu chấm này là ai, hắn là…”

Trong phòng ngủ trống rỗng, một bóng người cũng không có.

“Người đâu rồi?!”

Khang Chước lao ra khỏi ký túc xá, chạy như bay lên xe, để gấp rút về nhà mà chạy quá tốc độ cho phép. Trên đường đi vì không kịp vượt đèn vàng mà còn phạm lỗi đè vạch.

Đây là lần đầu tiên Khang Chước lái xe vi phạm pháp luật, cũng không có việc gấp gì đặc biệt quan trọng, chỉ là cậu muốn nhìn thấy Quyền Hoa Thần thật sớm.

Tối thứ sáu đông đúc xe cộ, so với bình thường thì Khang Chước phải tốn hơn mười mấy phút mới về đến nhà. Cậu căn bản không có thời gian để đậu xe về gara nhà mình, cậu trực tiếp chạy xe đến cổng nhà Quyền Hoa Thần, định cứ xông thẳng vào, nhưng lý trí lại ép cậu lui về bên cạnh vườn hoa và gọi điện thoại cho Quyền Hoa Thần.

“Alo, Khang Chước?”

“Cậu ơi.” Khang Chước nghe thấy giọng mình có chút khàn khàn, cậu ho khan hai tiếng rồi hắng giọng nói, “Cậu ơi, cậu có đang ở nhà không ạ?”

Quyền Hoa Thần không trả lời thẳng, chỉ hỏi: “Có việc gì sao?”

“Không có việc gì ạ, chỉ là… cháu mới về nhà, chưa ăn tối, có hơi đói. Nếu cậu đang ở nhà, cháu có thể qua ăn ké một bát mì không ạ?” Khang Chước ổn định hơi thở. Biệt thự trước mặt tối đen như mực, không có ánh sáng, cậu nghĩ ngợi một lúc rồi bước nhanh vòng ra phía sau biệt thự.

“Bây giờ tôi không tiện lắm, tôi đặt em một phần đồ ăn ngoài được không? Em muốn ăn mì gì?”

Rõ ràng bên tai vẫn là giọng nói quen thuộc như trước, nhưng giọng nói này lại không cung cấp cảm giác an toàn cho Khang Chước nữa.

Ở đằng sau biệt thự, Khang Chước ngửa đầu lên, nhìn thấy ánh sáng phát ra từ cửa sổ lầu hai, đó là phòng ngủ của Quyền Hoa Thần.

—— Quyền Hoa Thần đang ở nhà, ở trong phòng ngủ, nhưng sau đó lại nói với Khang Chước là mình không tiện, ngay cả thời gian làm một bát mì cũng không có.

Khang Chước không ngừng chớp mắt, cố gắng giảm bớt sự chua xót trong hốc mắt, cậu cầm điện thoại, không biết nên nói gì nữa.

Cậu rất muốn hỏi Quyền Hoa Thần.

Sao cậu không muốn gặp cháu? Chỉ có hôm nay không muốn gặp, hay là sau này cũng không muốn gặp nữa?

Đây có phải là trừng phạt không? Trừng phạt Khang Chước đã cố ý từ chối cuộc gặp mặt tuần trước của bọn họ?

Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể trách bản thân Khang Chước, là Khang Chước bỗng dưng thay đổi thái độ, Quyền Hoa Thần tức giận cũng là chuyện rất bình thường. Đây là Khang Chước tự làm tự chịu.

“Vậy thôi để cháu tự gọi đồ ăn ngoài, cám ơn cậu.”

Khang Chước cúp điện thoại, cúi đầu yên lặng đi về nhà, đi được nửa đường mới nhớ tới xe còn đậu ở bên ngoài. Vì thế cậu lại bước từng bước tới ven đường, lẻ loi đứng bên cạnh xe quan sát nhà mình.

Căn nhà này là Khang Thế Thành đặc biệt mua cho Khang Chước từ bốn năm trước. Nơi này cách đại học A không xa, Khang Chước không quen ở trong ký túc xá thì có thể về nhà, nếu Khang Chước muốn thì học ngoại trú luôn cũng được.

Chiếc xe con màu đen mà Khang Chước luôn lái cũng là món quà trưởng thành mà Khang Thế Thành tặng năm ngoái, để cậu về nhà thuận tiện hơn.

Đôi khi Khang Chước rất muốn nói cho ông biết, nếu ba không về, chỉ có con ở nhà một mình thì nơi này không thể gọi nhà, chỉ có thể gọi là một căn nhà.

Khang Chước mơ hồ nghĩ, hình như trong suốt nhiều năm sau khi mẹ qua đời, cậu vẫn đang đi tìm “nhà”.

Ban đầu là hy vọng ba có thể tan làm sớm một chút, có thêm một ít thời gian ở bên cậu. Nhưng bảo mẫu nói cho cậu biết ba đi kiếm học phí cho cậu, Khang Chước phải nghe lời, không thể gây thêm phiền toái cho ba.

Sau đó Khang Chước cho rằng mình tìm được “nhà” ở chỗ Quyền Tiêu và Doãn Đông Phàm, kết quả lại bị “người nhà” làm cho tổn thương nặng nề.

Và rồi Quyền Hoa Thần trở về, Khang Chước nhìn thấy tất cả yếu tố “nhà” mà cậu muốn từ trên người hắn.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn đứng một mình trước căn nhà trống rỗng này, không ai cần, cũng không có chỗ để đi.

Khang Chước đột nhiên rùng mình một cái, giật mình nhận ra thời tiết cuối tháng chín đã lạnh đến vậy rồi.

Cậu nhìn cửa nhà trước mắt mình, do dự có nên quay lại trường học hay không.

Nhưng vào lúc này, cửa biệt thự bên cạnh mở ra, ánh sáng màu cam ấm áp chiếu xuống mặt đất, giống như mở màn cho một câu chuyện cổ tích sắp bắt đầu. Bóng dáng của một chú cún xuất hiện trước, tiếp đến là thân hình cao lớn của một người đàn ông, hắn tựa vào khung cửa vẫy tay với Khang Chước.

“Khang Chước, lại đây.”