Lúc Khang Chước đến phòng thí nghiệm đã thấy một đám người vây quanh một chỗ, đứng nhìn nửa cốc chất lỏng màu đỏ tím quỷ dị trên bàn.
“Mọi người đang nhìn cái gì đấy?” Khang Chước đặt balo xuống, cũng thò đầu nhìn sang
Đại Quyên khoanh tay, nhìn kỹ cốc “nước độc” kia: “Chử Vệ Lâm la hét muốn mượn rượu giải sầu, cho nên chúng tôi trộm bài tập lên men rượu vang của đàn em làm trong tiết thí nghiệm về đây.”
Khang Chước hả một tiếng: “Có thể uống được không?”
Đại Quyên lắc đầu thở dài: “Vừa rồi Chử Vệ Lâm uống một ngụm, bây giờ đang trong nhà vệ sinh nôn mửa kìa.”
“Tệ đến vậy sao?” Khang Chước cầm cốc chịu nhiệt lên, lấy tay quạt quạt ngửi thử mùi hương thế nào, “Cũng thơm mà.”
Thái Đồng, nghiên cứu sinh tiến sĩ trong phòng thí nghiệm nghe xong liền đẩy kính mắt: “Ghê nha Khang Chước, nói như vậy là đã uống qua không ít rượu rồi ha, năm nay chú em mới bao nhiêu tuổi?”
Khang Chước có chút ngượng ngùng, cậu đặt cốc xuống: “Lúc trước, phòng ký túc xá của bọn em có một anh bạn cùng phòng là người nghiện rượu. Mỗi lần bọn em ra ngoài tụ tập ăn uống đều phải gọi thêm ít rượu, nhưng bọn Chử Vệ Lâm không thích uống, nên chỉ có mỗi em uống với anh ấy.”
Đại Quyên phẫn nộ: “Này, chị nhớ năm ngoái cậu mới đủ tuổi trưởng thành cơ mà, thế mà hắn còn ngang nhiên lôi kéo vị thành niên uống rượu, chị đây phải đi báo cáo!”
Khang Chước giả vờ bất đắc dĩ: “Vậy chị đi sớm một chút nha, không người ta cầm bằng tốt nghiệp bằng học vị bỏ trốn mất đấy.”
Lúc này Chử Vệ Lâm trở về, mặt mày ủ rũ: “Vừa chua vừa chát, lại còn đăng đắng, chắc 100% là bị nhiễm đủ loại khuẩn rồi. Bài tập của thằng nhóc kia không đạt tiêu chuẩn.”
Mọi người đua nhau thảo luận xem nguyên nhân ủ rượu thất bại, chỉ có Khang Chước đi lấy một chiếc cốc giấy từ máy lọc nước, rót một chút rượu vang từ trong cốc chịu nhiệt ra, đưa vào miệng nếm thử.
Đại Quyên ở một bên nhìn thấy liền hít một ngụm khí lạnh: “Ôi tổ tông của tôi ơi! Đã nói là ủ hỏng rồi mà cậu còn uống nữa! Cậu đang cố tự sát đó hả?”
Toàn bộ người trong phòng vây quanh bên cạnh Khang Chước, chờ sẵn ghi chép lại phản ứng sinh lý của Khang Chước sau khi “uống thuốc độc”.
Tuy nhiên, Khang Chước lại chép chép miệng nói: “Không thể nào, đúng là vị rượu vang rồi mà?”
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Chử Vệ Lâm không thể tin cầm cốc chịu nhiệt lên, Thái Đồng cũng lấy một chiếc cốc giấy rót ra một chút nếm thử.
“Shhh—— Có vẻ ổn đấy nhỉ?”
Bài tập thí nghiệm thất bại ban nãy bị mọi người coi là “độc dược sinh hóa”, giờ phút này lại được toàn bộ phòng thí nghiệm chia nhau mỗi người uống một hớp.
“Hình như cũng không khó uống lắm ha?”
“Ơ kìa, vừa rồi cậu còn nói nó khó ngửi đấy nha.”
Ngay khi cả đám đang suy tính có nên trộm bài tập của đàn em nữa không thì Lưu Minh xách cặp da đi vào, mọi người mang theo tang vật lập tức giải tán.
Gần đây Lưu Minh đang hợp tác làm hạng mục với một công ty dược phẩm nào đó, sau đó gửi thông báo đến phòng thí nghiệm chiêu mộ người vào nhóm nghiên cứu. Bình thường các dự án như thế này đều chỉ cần tiến sĩ và thạc sĩ, Khang Chước và Chử Vệ Lâm là hai sinh viên năm cuối vừa mới tốt nghiệp không có nhiều tác dụng, nhưng Khang Chước không muốn bỏ qua cơ hội học tập tốt như vậy. Vì thế cậu bèn lôi kéo Chử Vệ Lâm xin Lưu Minh đến phòng thí nghiệm làm việc vặt không công, Lưu Minh vui vẻ đồng ý.
Lúc trước Lưu Minh đã đã đề cập qua dự án này với các nghiên cứu sinh trong cuộc họp, hôm nay chính thức bắt đầu phân công nhiệm vụ. Khang Chước và Chử Vệ Lâm không tham dự cuộc họp kia, cũng không biết rõ chi tiết gì nhiều, chỉ biết hiện nay hướng nghiên cứu hợp tác chính của bọn họ là nhắm mục tiêu đến khối u tuyến thể, cùng với nghiên cứu và phát triển thuốc cho một loạt các bệnh liên quan đến tuyến thể.
Đương nhiên, những nghiên cứu này chủ yếu là do Lưu Minh và mấy vị giáo sư kỳ cựu khác trong phòng thí nghiệm phụ trách. Ngoại trừ nghiên cứu sinh tiến sĩ ra thì những người còn lại trong phòng thí nghiệm chủ yếu lấy học tập làm việc chính.
Sau khi nói về tiến độ kế hoạch và phân công các nhiệm vụ chính xong, Lưu Minh ném cho bọn họ một nhiệm vụ nhỏ —— Nghiên cứu phát triển một loại miếng dán tuyến thể mới có mùi thơm dành cho Omega.
Chức năng chính của miếng dán tuyến thể là ngăn chặn mùi pheromone của Omega phát ra. Bởi vì bên trong có chứa một số thành phần dược liệu nhất định, cho nên sẽ có một số loại có mùi tương tự như mùi thuốc Đông y, khó tránh khỏi sẽ có Omega cảm thấy khó ngửi. Do đó, khi các công ty dược phẩm nghiên cứu và phát triển thì sẽ cho thêm một ít hương liệu không độc hại vào những miếng dán tuyển thể, để che đi mùi hương khó ngửi kia. Hiện nay trên thị trường đã có rất nhiều miếng dán với đủ loại hương thơm khác nhau, chẳng hạn như mùi dâu tây, chanh, các loại trái cây, hoặc là hoa hồng, hoa lan tiên và các loài hoa khác.
Nếu chỉ thay đổi mùi mà không làm biến đổi thành phần dược liệu trong miếng dán tuyến thể thì cũng không có gì khó khăn, cái khó hiện tại là chỉ còn lại rất ít hương thơm cho bọn họ lựa chọn.
Sau khi chờ Lưu Minh trở về văn phòng, mấy “thôn dân sơ cấp” trong phòng thí nghiệm họp bàn tròn vắt óc suy nghĩ, xem xem những miếng dán tuyến thể trên thị trường còn chưa từng sử dụng mùi hương nào, vài phút sau, lại chỉ có thể liệt kê ra ba mùi:
Mùi sầu riêng, mùi nhựa thông, mùi hoa đỗ quyên.
Mọi người nhìn ba cụm từ trên giấy nháp, không hẹn mà cùng trầm mặc.
Đại Quyên là tổ trưởng của “nhóm nghiên cứu và phát triển mùi hương miếng dán tuyến thể” lần này, cô vung tay lên: “Thời gian không còn sớm, mọi người về nghỉ trước. Mỗi người về nhà suy nghĩ lại, ngày mai lại tập hợp thảo luận, giải tán!”
Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, Khang Chước nhìn thoáng qua thời gian, cậu định ăn cơm ở gần trường rồi về nhà, đang muốn hỏi Chử Vệ Lâm có đi cùng không thì Chử Vệ Lâm đã ôm lấy bả vai cậu.
“Người anh em, đi uống rượu với tôi, tôi muốn mượn rượu giải sầu.”
Năm phút sau, hai người ngồi vào một quán bar nhạc nhẹ gần trường học, thành thật gọi một chai rượu vang mở uống, Khang Chước còn gọi thêm hai phần cơm chiên trứng giăm bông.
Không biết có phải là đang trong mùa tốt nghiệp không mà sinh viên đến mượn rượu giải sầu rất nhiều. Khang Chước và Chử Vệ Lâm ngồi ở góc, bên cạnh đã có hai nhóm đang khóc sướt mướt, hình như đều là thất tình.
Chử Vệ Lâm sầu muộn nhìn chằm chằm ly rượu vang đỏ trước mặt, giống như đang nhìn chằm chằm vào một chén nước vong tình: “Tôi có thể bắt đầu chưa?”
“Tôi đề nghị anh đợi thêm một lát, tốt nhất nên ăn chút gì đó rồi mới uống, như vậy dạ dày sẽ thoải mái hơn chút ít.” Khang Chước rất nghiêm túc đưa ra lời khuyên cho anh.
Bọn họ ngồi chéo đối diện với hai cô gái, một trong số đó khóc đến nỗi trôi cả lớp trang điểm trên mặt, người còn lại đang khuyên bảo đối phương.
Thấy vậy Khang Chước suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “Nhưng nếu anh muốn khóc, anh có thể bắt đầu ngay bây giờ.”
Chử Vệ Lâm bật cười khúc khích, cười xong thì bắt đầu hu hu: “Tôi thất tình, tôi thất tình rồi Khang Chước ơi…”
Khang Chước suy tư, cẩn thận hỏi: “Anh yêu đương từ khi nào vậy?”
Những lời này đánh trúng vào chỗ đau của Chử Vệ Lâm, anh gào khóc oa oa, hai tiểu đội thất tình khác dường như nghe thấy tiếng kèn hiệu xung kích, tiếng khóc lập tức kéo nhau vang lên. Một quán bar nhạc nhẹ bỗng chốc biến thành hiện trường tang lễ, làm cho ông chủ phải đổi bài tình ca buồn đang phát thành nhạc rock.
“Chính là người lần trước tôi nói với cậu đấy, là Omega hương dâu tây á, người có nụ cười ngọt ngào đó đó…” Chử Vệ Lâm chẳng quan tâm đến bụng đã ăn gì chưa, uống một hơi hết nửa ly rượu vang đỏ, “Lần này lại là tên Diêu Viễn kia, lại là hắn cướp người đi!”
“Diêu Viễn của khoa Hóa học bên cạnh?”
“Chính là hắn!”
Cơm chiên trứng được mang lên, Khang Chước vừa xúc cơm, vừa nghĩ nên an ủi Chử Vệ Lâm như thế nào.
Chử Vệ Lâm là một Beta xuất sắc về mọi mặt, không mềm yếu như Omega nhưng lại ôn hòa hơn Alpha, tính cách cũng thoải mái cởi mở. Dựa theo lời nói của chính anh thì là lên được làm công xuống được làm thụ, nam nữ Alpha Beta hay Omega đều không kiêng kỵ, là một tên cún háo sắc nhìn trúng ai sẽ mạnh dạn theo đuổi tình yêu.
Nhưng chính là một người như vậy, suốt bốn năm đại học lại không có một mối tình vắt vai, và hầu hết những tia lửa tình yêu đều tiêu tán ngay khi đang ở giai đoạn mập mờ. Hơn phân nửa là Chử Vệ Lâm cảm thấy tính cách không hợp liền bỏ rơi người ta, còn lại một nửa là người ta bỏ rơi anh, mà ở nửa sau ít nhiều đều có liên quan đến Diêu Viễn.
“Hồi năm hai tôi nhìn trúng em gái của hắn, bị hắn cố chấp quấy rối phá đám. Sang năm ba, tôi vừa mắt một Alpha, là bạn học của hắn, cũng không biết hắn nói gì với người ta mà mới hai ngày đã không thèm để ý đến tôi. Sau đó, khai giảng học kỳ trước tôi và bé dâu tây kia đều có tình ý với nhau, cũng sắp tỏ tình rồi, ấy thế mà tối hôm qua em ấy đột nhiên nhắn tin nói với tôi rằng ẻm thích Diêu Viễn ở khoa Hóa!”
“Thật là quá đáng.” Khang Chước vừa nghe drama vừa xúc cơm, chỉ trong nháy mắt đĩa cơm chiên trứng đã vơi đi một nửa, “Cơm chiên trứng này ăn cũng khá ngon, anh ăn một chút rồi lại uống tiếp.”
“Thật sao?” Chử Vệ Lâm xúc một muỗng cơm đưa vào miệng, mặt mày ủ rũ nhai hai miếng, “Đúng là khá ngon. Tôi còn chưa kể xong, cậu biết không, hôm nay tôi lấy được danh sách tân nghiên cứu sinh chuyên ngành của chúng ta từ trợ giảng rồi. Cậu chắc chắn không thể tưởng tượng được đâu, tên nhãi Diêu Viễn đấy lại có tên trong danh sách đó!”
“Wow, thi đỗ môn Sinh chuyên ngành luôn, rất giỏi đó nha.”
“Công nhận, hơn nữa tôi đã nhìn thấy điểm thi nghiên cứu sinh của hắn, điểm vòng phỏng vấn còn cao hơn tôi hai điểm lận.”
“Chuyên ngành gì?”
“Hóa sinh và sinh học phân tử.”
“Chẳng trách.”
Nói xong hai người bắt đầu cúi đầu ăn cơm chiên, Chử Vệ Lâm đã hoàn toàn quên đi ý định ban đầu của mình là “mượn rượu giải sầu”. Ăn một thìa cơm chiên uống một ngụm vang đỏ, cực kỳ thoải mái, mãi đến khi tiểu đội thất tình bên cạnh lại bắt đầu khóc, anh mới nhớ tới mình chưa khóc xong.
“Ba năm kế tiếp tôi phải thường xuyên gặp mặt hắn, nghĩ thôi cũng thấy khó chịu rồi.”
Khang Chước gặp qua Diêu Viễn hai lần, là một Alpha bách khoa điển hình. Nhìn qua là một người không hay nói cười, dường như trong lòng chỉ có nghiên cứu khoa học và tín chỉ, nhưng bởi vì trông giống với ngôi sao nước ngoài nên vô cùng nổi tiếng ở đại học A.
Khang Chước cảm thấy Diêu Viễn không phải loại người cố ý cướp đối tượng của người khác, Chử Vệ Lâm bất mãn với hắn có phần nhỏ đến từ hai điểm vòng phỏng vấn kia. Chẳng qua nói như vậy thì Chử Vệ Lâm chắc chắn không nghe vào tai, vì thế Khang Chước đổi cách nói.
“Có thể nhìn trúng Diêu Viễn chứng tỏ ánh mắt của cậu ta cũng không tốt lắm, anh tìm một người khác tốt hơn đi. Tôi nhớ rõ tuần trước anh nói để ý một chị gái nào ở khoa nào mà nhỉ?”
Chử Vệ Lâm suy nghĩ một chút, ngửa đầu uống cạn chỗ rượu vang cuối cùng trong ly: “Cậu nói có lý, ngày mai tôi sẽ đi tìm rồi xin tài khoản Wechat của cô ấy. ”
Dỗ dành người khác có hiệu quả, tự đáy lòng Khang Chước sinh ra cảm giác thành tựu.
“Cậu và bạn trai nhỏ của cậu thế nào rồi? Có phải đợt trước hai người cãi nhau đúng không? Tôi đã khóc rồi, cậu có muốn khóc một chút không?” Chử Vệ Lâm rót đầy rượu cho Khang Chước.
Khang Chước do dự, Chử Vệ Lâm nhìn dáng vẻ này của cậu lại nói: “Không muốn nói cũng không sao cả, chờ ngày nào đó cậu muốn nói thì nói cho tôi biết, đừng nghẹn chết là được.”
Khang Chước đã nghe những lời như vậy rất nhiều lần, tuy rằng cậu sợ gây thêm phiền toái cho người ta, nhưng cũng không muốn cự tuyệt ý tốt của họ.
“Không phải là chuyện gì to tát cả.” Khang Chước nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói sơ qua về hai buổi tối tặng hoa hồng và mời khách kia với Chử Vệ Lâm.
“Khang Chước, rốt cuộc cậu thích thằng nhóc ấy ở điểm gì?” Chử Vệ Lâm đã hơi say, anh nheo mắt nhíu mày lại, vẻ mặt đầy hoang mang, “Hai người các cậu từ tính cách đến sở thích hoàn toàn không cùng một tầng sóng, sao hai người lại ở bên nhau vậy?”
“Chúng tôi…” Khang Chước sửng sốt, “Chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt, sau khi phân hóa thì tự nhiên ở bên nhau thôi.”
“Là bởi vì thích mới ở bên nhau, hay là bởi vì vẫn luôn ở bên nhau cho nên cảm thấy đây là thích?” Chử Vệ Lâm nói xong lại xua tay, “Tôi nói linh tinh đấy, tình cảm của hai người thì tự bản thân cậu là rõ nhất. Nhưng tôi cảm thấy bạn bè thằng nhóc ấy làm việc không đáng tin đâu, tốt nhất cậu nên nói chuyện này với cậu ta…”