Công ty Dương Thị
Dương Hoàn vừa ngồi xuống chiếc ghế văn phòng quen thuộc, điện thoại trong túi rung lên. Ông ta liền đưa tay móc điện thoại ra, nhìn tên màn hình hiển thị, lão cười khểnh một cái rồi bắt máy.
- Tìm được chỗ con nhỏ đó ở rồi sao?
- Vâng, thưa ông chủ.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói rè rè của Chương Kiên, kẻ này là thuộc hạ của Dương Hoàn. Hắn ta chuyên làm những việc xấu xa cho lão ta.
Ông ta nghe vậy, cười khà khà vui vẻ hỏi :
- Nó ở đâu?
- Chung cư Phong Nhã.
Ngồi trong chiếc ô tô gần chung cư, Chương Kiên cung kính trả lời. Hắn biết Dương Hoàn là kẻ xấu, nhưng lão đã tái sinh hắn, nên hắn sẽ luôn phục tùng mệnh lệnh của lão.
- Nó ở lầu mấy?
- Xin lỗi ông chủ, tôi sợ thiếu gia phát hiện nên không dám theo vào trong.
- Vô dụng, điều tra nhanh lên.
Chương Kiên chưa kịp đáp lại thì ông ta đã dập máy. Ánh mắt lão ánh lên vẻ không hài lòng, giọng ồm ồm mắng :
- Đúng là đồ vô tích sự, hừ...
Bên kia, Chương Kiên bình tĩnh cất điện thoại đi. Mắt nhìn thấy bóng dáng Dương Minh đi ra, bàn tay hắn nhanh chóng đem cửa ô tô kéo lên.
Được gặp An An, tâm trạng Dương Minh trở lên tốt hơn. Anh ấy vui vẻ lên xe rồi lái rời đi. Dương Minh không hề hay biết, người ở trong chiếc ô tô phía sau đang chăm chú nhìn anh.
Ô tô của Dương Minh vừa biến mất, Chương Kiên liền ấn cửa sổ xe hạ xuống, ánh mắt tăm tối nhìn chằm chằm vào toà chung cư. Hắn sẽ nhanh cho ông chủ đáp án thôi.
Vừa đứng trước cửa thang máy chuyên dụng ở tầng hầm, Dương Minh liền chạm mặt ba mình, anh ấy bước vào lạnh nhạt chào hỏi :
- Ba.
Dương Hoàn nhìn gương mặt vui vẻ của con trai, nhếch môi cười. Cứ vui đi, đợi đến lúc tao ăn được nó, xem mày còn vui được không. Lão ta thờ ơ gật đầu xong liền rời đi.
Bước đến chỗ đỗ xe, Dương Hoàn đã nhìn thấy thân ảnh nóng bỏng sexy đứng chờ sẵn ở đó. Chân lão kìm không nổi mà bước nhanh hơn. Lúc nãy, lão chỉ ngồi nhớ lại thân hình con nhỏ An An đó thôi, bên dưới liền bứt rứt. Lão đành phải tìm con ả này đến để giải quyết.
Lão đẩy ả ngã vào trong xe, chỉ một lúc sau chiếc xe rung lắc. Tạm thời chưa ăn được món ngon, lão cứ ăn món phụ trước đã.
-------------------------------------------------------
Chung cư Phong Nhã
Do nhà hai người cùng tầng lên cách xây cũng tương tự như nhau, chỉ khác cách trang trí thôi. Vừa bước vào phòng bếp, Tần Cảnh Chi đã nhìn thấy trên bàn ăn có bốn năm hộp đồ ăn cao cấp. Khẽ cười một tiếng, anh cúi đầu trêu ghẹo cô :
- Ồ, nhiều đồ ăn thế này mà em kêu ít. Cái bụng nhỏ này chứa nhiều vậy sao?
Bàn tay xấu xa khẽ vỗ vỗ vào bụng cô. Gương mặt cô dần dần ửng đỏ. Cô nghĩ mình đã nói thế rồi, chắc anh sẽ đi về. Nào ngờ, anh lại đi vào chứ? Lời nói dối bị vạch trần ngay tức khắc, giờ Mộ An chỉ muốn độn thổ nào để ý đến động tác của anh nữa.
Đem tay anh kéo ra khỏi eo, cô né tránh câu hỏi, lắp bắp nói :
- Ăn... ăn thôi.
- Được, nghe em.
Tần Cảnh Chi bật cười đáp. Mộ An đến liếc anh cũng không dám, chậm chạp đi lấy bát đũa. Anh nhìn xung quanh một lượt, thấy cô gái nhỏ ngồi xuống, liền ngồi đối diện cô. Hai người lần lượt đem túi đồ ăn mở ra. Mùi thơm thức ăn thơm phức lan toả ra, ngửi là đã thấy đói rồi.
Trên bàn có một hộp bánh bao trắng mập mạp, một hộp cháo thập cẩm, một hộp xíu mại cùng một hộp bánh quế hoa. Nhìn đồ ăn nhiều nhưng Mộ An cũng không chút nghi ngờ gì. Nhưng Tần Cảnh Chi chỉ liếc mắt qua liền nhận ra, đây rõ là hai khẩu phần ăn sáng. Xem ra anh trai cô rời đi làm anh chiếm hời rồi.
Mộ An đem cháo kéo về phía mình, cô kéo hộp bánh quế hoa về chỗ mình, còn đẩy xuất bánh bao về phía anh.
- Anh ăn đi.
Tần Cảnh Chi cũng không khách sáo cầm lên ăn. Thấy anh ăn, cô cũng quay ra ăn phần của mình. Không khí bỗng chốc trở nên yên lặng, nhìn cô cắm cúi ăn cháo thật đáng yêu, mắt anh không rời đi được.
Phát hiện ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm, Mộ An có chút ăn không nổi. Má cô từ từ đỏ lên trông thấy, biết cô ngượng, ánh mắt anh rời đi.
- Anh trai em mua bữa sáng đến ăn, mà chưa ăn đã đi đâu vậy?
Mộ An nuốt ngụm cháo, ngẩng đầu lên nhìn anh giải thích :
- Anh ấy chỉ mua bữa sáng cho em thôi. Anh ấy rời đi do có công việc gấp.
- Mua cho em?
Anh có chút nghi ngờ hỏi lại. Một cô gái nhỏ như cô, có thể ăn hết được số thức ăn này sao?
Thấy anh không tin, Mộ An gật đầu khẳng định.
- Vâng.
- Em có ăn hết không?
Cô ngây thơ lắc đầu. Bữa sáng của cô đơn giản lắm, ăn cháo hoặc ăn mì. Nhiều đồ ăn thế này, muốn ăn hết, cô phải ăn nguyên một ngày.
Nghe cô nói, anh cảm thấy là lạ nhưng không rõ điểm nào lạ. Nghĩ mãi không ra, anh liền gạt phắc câu chuyện đó sang một bên, Tần Cảnh Chi ân cần nói :
- Ăn đi, để cháo nguội ăn sẽ không ngon đâu.
- Vâng.
Hai người lại tiếp tục ăn sáng. Mặc dù khung cảnh có chút im lặng nhưng nhìn vẫn rất hài hoà.