Rùa Con, Định Chạy?

Chương 42: Từ chối




Lúc này, Mộ An rất muốn được gặp Tần Cảnh Chi, nhưng cô chẳng có lấy nổi một phương thức nào để liên hệ được với anh. Vì thế, cô chỉ biết âm thầm chờ đợi anh.

Từng giờ từng phút trôi qua, bầu trời bị màn đêm bao phủ, ánh đèn sáng từ hành lang len lỏi hắt vào cửa chính của căn hộ, chiếu lên bóng dáng cô gái ngồi lặng lẽ trên sopha trong bóng tối, nhìn vô cùng cô đơn.

Giữa không gian tĩnh lặng, bỗng nhiên chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông khiến Mộ An bừng tỉnh khỏi suy nghĩ. Cô vươn tay lấy điện thoại, nhìn màn hình hiển thị hàng chữ “Thư ký Chương”, Mộ An nghi hoặc bắt máy.

Ngay lập tức, bên tai cô truyền đến tiếng nhạc sôi động đầy ầm ĩ, cùng giọng phụ nữ tràn đầy ánh náy nói:

- Xin lỗi tiểu thư, ban đêm rồi còn gọi điện làm phiền cô.

- Không sao, không biết cô tìm tôi có việc gì?

Có lẽ, do cả ngày Mộ An không nói chuyện, không uống nước, nên cổ họng khô khốc khiến cô nói chuyện có phần khó khăn.

Bên kia, Chương Hàm nghe giọng nói khản đặc của Mộ An, tưởng cô bị ốm, nên cô ấy có chút đắn đo, im lặng không lên tiếng.

Nhưng thấy người đàn ông trước mặt vẫn đang liên tục uống rượu, rồi khổ sở rỉ rón gọi “An An” trong cơn say, Chương Hàm liền quyết định nói:

- Tiểu thư, giám đốc Dương uống say không chịu về, anh ấy nói chỉ muốn gặp cô. Liệu có thể phiền cô đến đây một chuyến được không?

Nghe xong, Mộ An sửng sốt mấy giây, rồi mới nhẹ giọng đáp:

- Được, cô cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến ngay.

- Quán bar Night King, đường số X.

- Tôi biết rồi.

Nói xong, Mộ An cúp máy, đứng dậy đi vào phòng thay bộ quần áo khác. Sửa soạn ổn thỏa, cô cầm điện thoại ra khỏi nhà.

Đến cổng khu, Mộ An vẫy tay bắt taxi. Một chốc, một chiếc taxi dừng lại bên cô, cô mở cửa lên xe, bác tài vui vẻ quay qua chào hỏi:

- Chào cháu, cháu cần đi đến đâu?

Mộ An lễ phép chào lại rồi nói ra địa chỉ cần đi. Nghe xong, bác ấy liền cho xe chạy ngay.

Sau tầm nửa tiếng, chiếc taxi dừng ở ngã tư nhộn nhịp. Bác tài quay qua nhìn Mộ An áy náy nói:

- Cháu à, quán bar cháu cần đến ở ngay trước mặt, nhưng ở đấy quy định không cho xe taxi dừng trước cửa, nên mong cháu thông cảm xuống ở đây giúp bác.

- Vâng, cháu cảm ơn bác ạ!

Trả tiền xong, Mộ An tạm biệt bác tài rồi đi bộ về phía quán bar. Vừa đến cửa quán, Mộ An đã nhìn thấy Chương Hàm đứng chờ ở đấy, cô bước lại gần chào hỏi:

- Thư ký Chương.

- Tiểu thư.

- Anh trai tôi sao rồi?

Gương mặt nghiêm túc Chương Hàm lộ ra tia khó xử, cô ấy chần chờ một lúc mới lên tiếng:

- Tiểu thư, cô đi theo tôi vào trong thì tự khắc sẽ rõ.

- Được.

Chương Hàm khẽ thở phào, đi đầu dẫn đường.

Vào trong, tiếng nhạc sập xình sôi đông kết hợp với ánh đèn nháy lấp lóe liên tục, khiến Mộ An nhìn thấy có chút hoa mắt. Cố nhẫn nhịn sự khó chịu trong người xuống, cô ráng bước kịp bước chân của thư ký Chương.

Có lẽ, Chương Hàm và Mộ An ăn mặc quá kín kẽ, nên đám người đàn ông trong bar đều không hề chú ý đến họ. Vì thế, hai người rất thuận lợi đi đến phòng riêng.

Vào trong, Mộ An liền thấy anh trai của cô say bí tỉ ngồi gục ở trên ghế. Trong phòng, nồng nặc mùi rượu, dưới đất thì ngổn ngang những chai rượu rỗng.

Chưa bao giờ Mộ An nhìn thấy dáng vẻ như thế của anh trai, cô rất lo lắng lại bên lay người anh ấy:

- Anh, anh, anh…

Đột nhiên, bên tai nghe thấy tiếng gọi vô cùng quen thuộc, Dương Minh cố gắng nhấc đôi mắt nặng trĩu lên. Khi anh ấy mờ hồ thấy gương mặt của An An, liền nỉ nón nói:

- An An… An An… đừng rời xa anh… đừng thích người khác… An An… anh thích em… vô cùng thích em…

Lời thổ lộ bất ngờ của Dương Minh, khiến Mộ An vô cùng khó sử. Nhưng nhìn dáng vẻ không được tỉnh táo của anh ấy, cô cố tỏ ra bình tĩnh nói:

- Anh trai, anh say rồi, để em đưa anh về nhà.

- An An… anh không say… anh thích em… thích em… Em thích anh một chút có được không?

Dương Minh hèn mọn cầu xin.

Đối với sự thỉnh cầu của anh trai, Mộ An rất dứt khoát đáp:

- Anh trai, em cũng thích anh nhưng đó đơn thuần chỉ là tình cảm anh em. Hơn nữa, em đã có bạn trai rồi, em rất thích anh ấy, kiểu thích muốn ở bên anh ấy cả đời.

Đứng đằng sau, Chương Hàm nghe lời Mộ An nói có chút sửng sốt. Cô ấy vẫn luôn biết, Mộ An không hề có tình cảm khác biệt nào với Dương Minh. Nhưng cô ấy thật không ngờ, cô gái ngoan ngoãn vậy mà đã có bạn trai, thật là ngạc nhiên.

Nghe lời từ chối thẳng thắn của An An, Dương Minh tuyệt vọng thiếp vào trong cơn say. Nhờ vậy, Mộ An và Chương Hàm mới dễ dàng cho người dìu Dương Minh đi về.