Tần Cảnh Chi gập người xuống, nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô nâng lên, cất giọng lạnh tanh sặc mùi nguy hiểm hỏi :
- Quý nhất? Vậy anh thì sao hửm?
Lúc này, Mộ An mới nhận ra tâm trạng anh có chút không ổn. Cô khẽ nuốt nước bọt, lưỡng lự không biết nên đáp sao thì mặt anh đã cúi sát lại mặt cô :
- Sao không trả lời hử?
- Anh..... anh là.... là hàng xóm tốt nhất.
- Chỉ vậy?
Thấy lông mày anh khẽ chau lại mang vẻ không hài lòng, Mộ An vội vàng nói tiếp :
- Là.... là người bạn tốt nhất.
Nghe cô nói, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ngón tay thon dài vuốt ve gò má bóng loáng, thấp giọng bảo :
- Cho em nói lại lần nữa. Nếu còn nói sai thì sẽ bị phạt.
Cặp chân mày thanh tú hơi nhíu lại, cô bặm môi cố căng não ra nghĩ nên trả lời thế nào cho anh vừa lòng. Nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Tần Cảnh Chi chờ cô hơi lâu, liền lên tiếng nhắc nhở :
- An An, trả lời nhanh lên nào.
Cô hít sâu một hơi, ấp úng mãi mới nói :
- Anh là..... là người.. vừa tốt tính vừa đẹp trai...
Chưa đợi Mộ An kịp nói hết câu, Tần Cảnh Chi đã chặn cô lại bằng đôi môi mỏng của mình. Tay anh giữ chặt cái ót của cô, cuồng dã gặm nhấm bờ môi mềm mại.
- Ưmmmm..
Nụ hôn của anh quá đỗi cuồng nhiệt khiến cánh môi cô đau nhói. Muốn phản kháng nhưng cả người cô chẳng có sức đấu lại anh. Mãi đến khi, môi cô dường như mất hết cảm giác, anh mới buông môi cô ra.
Nhìn sắc mặt cô đỏ ửng, hai mắt mê ly cùng đôi môi sửng đỏ, tâm trạng anh bỗng chốc trở nên tốt hơn. Tay anh nhấc cô ra khỏi ghế trực tiếp ôm vào trong lòng, hạ giọng hỏi :
- An An, có hàng xóm tốt nào, bạn tốt nào hay người tốt nào, hôn em ôm em như anh không hửm?
Giọng anh trầm thấp khàn khàn đầy mê hoặc bay bổng bên tai cô, khiến cô nhất thời mê loạn vô thức trả lời :
- Không... không có..
- Rùa con, vậy quan hệ anh với em là gì?
Anh khẽ nhoẻo miệng cười, dụ dỗ hỏi cô. Mộ An cau mày trầm ngâm suy nghĩ.
Hai người ôm nhau, hôn nhau. Vậy đó chẳng phải là quan hệ yêu đương sao?
Bỗng chốc, cô như sực tỉnh, mấp máy môi mãi nhưng không nói lên lời.
Nhìn cô chần chừ không nói, anh trầm giọng lên tiếng :
- Chúng ta ôm nhau, hôn nhau rồi thì đó là quan hệ yêu đương. Anh không phải hàng xóm, bạn hay người tốt. Anh phải là bạn trai của em, nhớ chưa?
Từng lời anh nói khiến trái tim cô bỗng chốc loạn nhịp, hai má cũng trở nên nóng bừng bừng. Trong lòng bối rối không biết làm sao.
Thấy cô ngẩn người, anh cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cô, âm thanh từ tính mê hoặc vang lên :
- An An, nhớ chưa hửm?
Cả người cô cứng đờ, nhanh chóng gật gật đầu chấp thuận. Đôi môi mỏng khẽ cong lên, gian xảo nói :
- Vừa nãy, rùa con đoán sai, bây giờ anh phạt em hôn anh. Nào, giờ em hôn đi.
Mộ An lúng túng không biết làm thế nào, thì liếc thấy sườn mặt anh kề sát, cô nhanh chí hôn lên má anh một cái.
Tần Cảnh Chi cười khẽ một tiếng, hạ giọng nói :
- An An, đó là thơm, hôn là phải hôn lên đây.
Vừa nói, anh vừa nắm tay cô đặt lên môi mình, Mộ An bối rối rụt tay lại.
- Nào nhanh lên, không hôn thì phải giúp tiểu huynh đệ của anh. Em chọn đi.
Tiếng anh vừa dứt thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, cắt ngang bầu không khí mập mờ. Nhân lúc anh ôm không chặt, cô liền đẩy anh ra, cố tỏ vẻ gấp gáp bảo :
- Shipper giao hàng đến, em đi lấy đã.
Nói xong, cô nhanh chân rời đi luôn. Đằng sau, mắt anh nheo lại nguy hiểm nhưng không đuổi theo.
- Cạch
Cửa vừa mở ra, người đàn ông mặc áo shipper liền đưa hộp đồ ra, cất giọng ồm ồm lên :
- Cô Mộ, hàng của cô đây. Mời cô kí giấy nhận hàng.
Cô vươn tay nhận lấy, nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn rồi kí tên lên. Xong xuôi, cô chào shipper lần nữa mới đem cửa đóng lại. Người đàn ông khẽ liếc số nhà cô một lần rồi nhanh chân rời đi.
Mộ An vừa đem đống hàng để lên bàn uống nước phòng khách thì đằng sau có người sán lại, chiếc eo thon nhỏ cô bị cánh tay săn chắc của anh ôm lấy.
- Rùa con, trả phạt nào.
Chưa để Mộ An kịp phản ứng, anh đã đem người cô xoay lại, cuồng nhiệt hôn xuống. Đầu lưỡi gian manh tách hàm răng trắng ngọc ra, thần tốc tiến vào sâu bên trong khoang miệng cuốn lấy chiếc lưỡi của cô mà quấn quýt.
Thấy cô đã bị hôn đến mơ mơ màng màng, ánh mắt anh ánh lên tia xảo trá, khẽ vung tay nhẹ vào bình nước thuỷ tinh trên bàn.
- Choang.....
Tiếng đổ vỡ vang lên khiến Mộ An giật mình, gấp gáp đập bàn tay nhỏ vào lưng anh ra hiệu. Tần Cảnh Chi mơn trớn môi cô một lúc, mới lưu luyến rời khỏi môi cô, tỏ vẻ mơ hồ :
- An An sao vậy?
Mộ An không trả lời anh, mà ngoái đầu ra đằng sau. Trên bàn, bình nước bị vỡ, nước đổ tràn ra mặt bàn làm hộp đồ cô vừa lấy cũng bị ướt. Cô vội đẩy anh ra, gấp gáp cầm hộp hàng lên :
- Chết rồi, bị dính nước rồi.
Tần Cảnh Chi cũng tỏ ra vội vàng lại bên cô, dịu dàng nói :
- Đừng lo, để anh xem xem. Cô lo lắng đưa hộp đồ cho anh, anh liền mở ra. Bên trong có một bộ váy, một chiếc túi và mấy cuốn sách, thật vui vì chúng đều đã bị ngấm nước. Môi anh bí mật khẽ cong lên rồi hạ xuống, thấp giọng nói :
- Bị ướt rồi, để anh đem chúng về nhà bỏ vào lồng sấy.
Mộ An không chút nghĩ ngợi liền đồng ý luôn. Thế là, Tần Cảnh Chi vui vẻ cầm hộp đồ về nhà mình xử lý.