Vừa đến trước cửa lớn, Dương Minh liền nghe thấy tiếng hét thảm thiết của An An. Tiếp đó, giọng nói ồm ồm kinh tởm của bố anh ấy vang lên. Hốt hoảng, Dương Minh mở cửa lao vào nhà. Cảnh tượng đập vào mắt khiến anh ấy phải ngây ngẩn cả người.
Dưới sàn nhà, An An mặc bộ quần áo ngủ trắng, đang cố trườn người đi. Khuôn mặt em ấy trắng bệch tái xanh, đôi mắt đỏ ửng đang vương hai hàng lệ dài. Trên trán, còn có cục u to, bầm tím. Cả người trông hết sức chật vật đáng thương.
Phía trên cầu thang, người bố đáng kính của anh ấy đang cởi trần, vẻ mặt hứng khởi vẫn chưa kịp thu hồi.
Nhìn thấy Dương Minh, Dương Hoàn như chết sững. Còn Mộ An như tìm thấy hi vọng, cô run rẩy gọi :
- Anh..........
Nghe tiếng cô gọi, trái tim anh ấy như kim châm. Đôi mắt cay xè, mờ đi. Không để ý đến cổ chân bị thương, Dương Minh sải bước đến ôm Mộ An vào lòng, giọng nghèn nghẹn hỏi :
- An An, em bị sao vậy? Đừng làm anh sợ mà.
Mộ An vùi mặt vào lồng ngực Dương Minh, vừa khóc vừa nỉ nón kêu.
- Đau... hức...anh ơi... hức.... đau..... em... đau..... hức
Dương Minh ôm lấy cơ thể không ngừng run rẩy của cô, đau lòng nói :
- Ngoan, anh đưa em đi bệnh viện. Sẽ nhanh hết đau thôi. An An ngoan đừng khóc nữa. Có anh đây rồi.
Anh ấy dùng ngón tay thon dài lau đi những giọt nước mắt trên má cô. Mộ An ôm chặt eo anh ấy, miệng nức nở nói không lên lời, chỉ liên tục gật đầu.
Dương Minh cẩn thận vòng tay, định bế cô theo kiểu công chúa. Tay vô tình chạm vào vết thương sau lưng, khiến Mộ An đau đến nhíu mày, nhỏ giọng kêu lên :
- Đau........ đau......
Anh ấy cẩn trọng để tay không chạm vào lưng, nhẹ nhàng ôm cô lên. Đôi chân dài rảo bước rời đi. Ra khỏi cổng lớn, Dương Minh liền thấy Tần Cảnh Chi đang đứng nghe điện thoại. Nhớ đến khả năng đi xe như gió của anh, anh ấy vội vã đi về hướng đó.
Nghe tiếng bước chân đến gần, Tần Cảnh Chi vô thức ngước lên. Vừa nhìn thấy đối phương, mặt anh liền cau có. Tay tắt điện thoại định phóng xe đi. Không ngờ, kẻ không biết điều kia lại cả gan chắn trước đầu xe.
- Thật xin lỗi, anh có thể đưa chúng tôi đến bệnh viện được không? Em gái tôi bị thương.
Tay Tần Cảnh Chi phẩy phẩy, giọng điệu tỏ rõ vẻ khó chịu :
- Xê ta, bố mày không rảnh.
Dương Minh giống như không nghe thấy, cương quyết đứng yên. Hai bên đang giằng co căng thẳng thì tiếng rên nho nhỏ vang lên :
- Ư.... đau.... hức...
Âm thanh mềm mại nức nở truyền đến tai Tần Cảnh Chi, phía dưới anh bỗng có phản ứng nhiệt liệt. Chửi thầm một tiếng, ánh mắt như có như không mà âm thầm đánh giá cô gái. Cái cơ thể mình hạc xương mai như vậy, liệu có chịu nổi một hiệp cùng anh không? Nhưng có vẻ cô nhóc này còn chưa thành niên thì phải?
Dương Minh đang cúi xuống thấp giọng dỗ An An, không để ý vẻ mặt khác lạ của Tần Cảnh Chi.
- Lên đi.
Nghe anh đồng ý, Dương Minh vội ngẩng đầu lên, miệng liên tục nói :
- Thật lòng cảm ơn anh.
Khi anh ấy đang lưỡng lự không biết ôm An An lên kiểu nào, thì giọng có phần bực bội vang lên :
- Để cô ấy ngồi giữa.
Dương Minh nhanh chóng làm theo. Tần Cảnh Chi liền lao vút đi.
Trong biệt thự, Dương Hoàn nhìn bóng hai người rời đi, khuôn mặt lão nhăn nhó, giọng có chút gắt gỏng :
- Mẹ kiếp, sao nó lại về được? Chỉ thiếu một chút nữa, là mình có thể nếm được mùi vị của con nhỏ đó rồi. Hừ tại nó, mà tiểu huynh đệ của mình chịu khổ.
Lão vừa đứng vừa cho tay vói vào quần tuốt, miệng còn liên tục khẩu *** :
- Ư An An...... cho dượng..... sướng....
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bệnh viện A
Đứng trước cửa phòng cấp cứu, Dương Minh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào trong. Nhớ những gì mà bản thân đã nhìn thấy, cả người anh ấy không kìm chế được mà run rẩy.
Nữ y tá đi ngang qua anh ấy vô tình thấy cổ chân sưng tấy, liền đi qua tốt bụng nhắc nhở.
- Chân của anh bị thương rồi, nên đi khám bác sĩ đi.
- Không cần, cảm ơn.
Dương Minh vô hồn đáp lại. Nữ y ta thở dài, rời đi luôn.
Sau một lúc lâu, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, bác sĩ y tá lần lượt ra. Dương Minh hấp tấp níu tay bác sĩ vội hỏi :
- Em... em ấy sao rồi?
Người bác sĩ giơ tay cởi khẩu trang, tay vỗ vỗ nhẹ vào tay anh ấy trấn an.
- Yên tâm, cô bé không có gì đáng ngại. Chỉ cần nghỉ ngơi đủ là sẽ khỏe dần. Có điều tâm trạng cô bé không được tốt, anh nên chú ý.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Vừa lúc đó, Mộ An được hộ lý đẩy ra. Cô nằm trên chiếc giường trắng, khuôn mặt vẫn trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền an tĩnh. Trên trán, vết thương đã được xử lý. Chiếc giường đẩy đi, Dương Minh liền đi theo.
Cả đêm, anh ấy không chợp mắt chăm sóc cô.
Lúc trời tờ mờ sáng, thuốc giảm đau hết công hiệu. Cơ thể truyền đến cơn đau, Mộ An mơ mơ màng màng nỉ nón kêu.
- Đau...
Nghe thấy tiếng, Dương Minh ngủ quên lập tức tỉnh dậy. Anh ấy lo lắng kêu :
- An An, An An
Cô từ từ mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Bên cạnh, gương mặt quen thuộc tràn đầy mệt mỏi xuất hiện. Hai quầng mắt thâm đen, dưới cằm nhú nhú râu. Nhìn anh trai, Mộ An dần dần nhớ lại, nức nở gọi :
- Anh..
Thấy cả người cô run rẩy, anh ấy gấp gáp hỏi :
- Ừ, anh đây. Em khó chịu chỗ nào bảo anh nghe?
- Em..... sợ....
Dương Minh đau lòng vươn tay xoa lên đầu cô, nhẹ giọng dỗ :
- An An ngoan, không cần sợ. Đợi em khỏi, anh trai đưa em về ở trong chung cư dì Mộ nhé!
Về chỗ mẹ cô, cô sẽ không cần gặp chú Dương nữa. Đôi mắt đen láy liền sáng lên, đầu cô khẽ gật gật.
- Vâng.
- Vậy An An ngoan ngoãn ngủ đi mới nhanh khỏi bệnh.
Mộ An nhanh chóng nhắm mắt lại, nên không nhìn thấy ánh mắt trầm tư của Dương Minh. Mặc dù, anh ấy không muốn xa An An, nhưng anh ấy không thể để An An ngày ngày sống trong sợ hãi được. Lý ra, khi biết ý nghĩ xấu xa của bố mình, anh ấy nên đưa cô rời đi luôn. Nhưng vì sự ích kỷ của anh ấy mà suýt đã hại cô. Vì thế, lần này anh ấy để cô đi.