Tần Cảnh Chi thấy cô không chịu nói thật, anh cũng không nhiều lời, tay móc điện thoại ở trong túi quần ra đem đèn điện thoại bật lên.
Ánh đèn flash chiếu sáng vào thẳng người Mộ An, làm cô chói mắt phải nhíu mày. Còn anh thì ngẩn người nhìn chăm chắm vào cô.
Dưới ánh đèn sáng yếu ớt, thân thể mảnh mai mặc chiếc váy ngủ hai dây màu đen bằng tơ tằm, càng khiến làn da cô trở lên trắng muốt. Mái tóc đen dài ngang lưng xoã lung tung trên bờ vai gầy của cô. Trước ngực, còn có khe rãnh mập mờ ẩn hiện, hai bên còn có hai núm nhỏ nhô ra. Phía dưới là đôi chân trắng nõn nà.
Mộ An đang lo lắng che giấu vết thương, nào để ý đến ánh mắt nóng rực của anh. Khi cả người anh đang hừng hực lửa nóng, bỗng mắt anh va phải một mảng thâm tím, ánh mắt anh dần lạnh đi. Cánh tay anh vươn ra ôm lấy eo thon, kéo cô lại sát mình. Nhất thời bị bất ngờ, cơ thể cô không chút phòng bị mà đâm thẳng vào lồng ngực anh khiến mũi bị va có chút đau. Nhưng may, chỗ bị thương không va phải chân anh.
Nhìn thấy cô chỉ cúi đầu, ngón tay của anh nâng cằm cô lên. Đối diện với ánh mắt âm u của anh, cô căng thẳng :
- Anh..... anh...
Anh trầm giọng nguy hiểm hỏi :
- Em thật sự không bị thương?
- Vâng, em không..ưmmmmm
Không để cô nói hết, môi mỏng phủ xuống môi cô vô cùng chính xác. Hàm răng hung hăng tàn nhẫn gặm nhấm đôi môi hồng nhỏ nhắn. Trên môi truyền cảm giác nhoi nhói, Mộ An giãy giụa phản kháng nhưng không thể thoát được. Vào lúc cô bị hôn sắp nghẹt thở, anh mới dừng nụ hôn lại. Nhưng môi anh vẫn dán gần môi cô, khàn tiếng nói :
- Trả lời thật.
Mặc dù, cô rất sợ nhưng để anh biết cô vừa nãy nói dối sẽ không phải càng thảm hơn sao. Vì thế chỉ còn cách đam lao thì phải theo lao thôi.
- Không bị..... ưmmmmmmmmm
Cô chưa kịp đáp hết, nụ hôn của anh đã xông tới. Mộ An đem môi mím chặt. Thấy vậy, Tần cảnh Chi đem điện thoại ném xuống đất, ánh sáng liền biến mất. Xung quanh lại chìm vào bóng tối. Cô còn chưa kịp thích ứng với bóng tối thì một bên ngực bị bàn tay anh nắm giữ bóp mạnh. Mộ An há miệng kêu đau, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh nhanh chóng chui vào khoang miệng cô. Nó càng quét khắp nơi để cuốn lấy mật ngọt. Hơi thở hai người giao thoa, môi lưỡi dây dưa, quấn lấy từng đợt tê dai và run rẩy.
Bàn tay xấu xa của anh còn không ngừng xoa nắn bầu ngực lớn mềm mại. Sức lực toàn thân Mộ An như bị rút cạn. Nụ hôn dây dưa triền miên, kéo dài không biết qua bao lâu.
Cho đến khi cô sắp không thở nổi nữa, môi anh mới luyến tiếc rời đi. Nhìn gương mặt ửng đỏ, ánh mắt mê man cùng hơi thở hổn hển của cô, càng khiến cô trở nên quyến rũ mê hoặc. Đáy mắt Tần Cảnh Chi đen kịt tràn đầy ham muốn dục vọng.
Nhưng nhớ đến cô bị thương, anh kìm nén cơn khô nóng xuống. Giọng anh cố tỏ ra lạnh nhạt hỏi cô :
- Còn dám nói dối anh nữa không?
Nghe rõ giọng uy hiếp của anh, cô vội vàng lắc đầu tỏ ý không dám. Nhận được đáp án mong muốn, Tần Cảnh Chi vô cùng hài lòng. Buông cô ra, anh cúi xuống nhặt điện thoại lên, chỗ hai người đứng liền sáng lên. Đưa điện thoại đến trước mắt cô, anh nói :
- Cầm lấy.
Mộ An không dám phản đối, ngoan ngoãn cầm điện thoại soi sáng. Bỗng anh cúi người xuống, cô còn chưa kịp đoán anh làm gì, thì cả người cô bị anh bồng trên tay. Mộ An hoảng hốt quàng tay lên cổ anh, vì khẩn trương mà lắp bắp :
- Anh.... anh làm gì vậy?
- Đưa em vào nhà.
- Không cần,em tự đi được.
- Soi đèn.
Thấy anh lạnh lùng nhìn cô, Mộ An nghe lời dơ tay soi đèn. Đường soi rõ, Tần Cảnh Chi bước một mạch đem cô ôm vào nhà. Đến phòng khách, anh tránh chiếc ghế bị đổ lẫn cốc nước bị vỡ dưới sàn ra, ôm cô đặt xuống ghế sopha. Rồi anh quỳ một chân xuống sàn, tay nắm chân cô nâng lên. Tay cô bất giác nắm chặt, chân động đậy muốn rụt lại.
- Ngồi im, soi đèn vào chân em.
Mộ An đem điện thoại nắm chặt trong tay, quay ánh đèn sang chỗ khác. Tần Cảnh Chi đang định uy hiếp thì đột nhiên đèn điện sáng trưng. Anh nhếch môi cười nhẹ, tay anh đập nhẹ vào chân cô nói :
- Ngoan ngoãn để anh xem vết thương.
Đèn sáng, Mộ An mới phát hiện hôm nay mặc váy ngủ, cô ngượng ngùng rụt chân, thấp giọng nói :
- Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.
- Mộ An không ngoan, muốn bị phạt hửm?
Giọng anh trầm xuống đe doạ. Mộ An bất đắc dĩ đem chân duỗi ra.
Xem xét chỗ bầm một lúc, xác định cô không sao anh mới yên lòng.
- Còn bị thương chỗ nào không?
- Không ạ!
Anh nhìn hai chân cô một lượt, xác định không bị thương chỗ nào mới yên tâm. Tần Cảnh Chi ngước đầu lên hỏi cô :
- Nhà em có đá không?
- Có
- Ngồi yên, anh đi lát rồi về.
Nói xong, anh liền đứng dậy rời đi luôn.