Ánh mắt Lương Hạo lạnh xuống, "Mày muốn thế nào?"
"Nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát không?" An Lan nghiêng mặt ra phía ngoài, "Chờ cảnh sát tới, chính là..."
Lương Hạo đột nhiên liều mạng xông tới gần, An Lan đoán hắn muốn cướp lại súng trên tay cậu bèn không do dự bóp cò, viên đạn găm lên thành bụng của hắn, hắn che miệng vết thương, phẫn hận nhìn chằm chằm An Lan.
"Giờ anh đã biết, tôi có thể nổ súng hay không rồi đấy."
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu hai người truyền đến tiếng gió vù vù rất lớn, một chiếc trực thăng đang bay lơ lửng ngay phía trên, gió từ cánh quạt khiến bụi đường bị cuốn lên.
Thang dây rơi xuống, hai người vũ trang đầy đủ trượt từ trên trực thăng xuống, ghìm súng đi tới trước cửa xe của bọn họ, nòng súng gõ gõ lên cửa kính xe, ra hiệu cho An Lan mở cửa ra.
An Lan nhận ra đây hoàn toàn không phải người phía cảnh sát bố trí đến giải cứu, cậu còn chưa kịp nghĩ thêm gì, đối phương đã không kiên nhẫn, thẳng tay dùng báng súng đập vỡ cửa kính xe, họng súng đặt lên sau gáy An Lan.
"Đi ra."
Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn của đối phương vang lên, bọn họ là đến tiếp ứng cho Lương Hạo.
Biểu cảm không cam lòng trên mặt Lương Hạo dần biến thành cười lạnh, hắn lấy lại khẩu súng trong tay An Lan, ngay giây tiếp theo đã không chút do dự mà đấm một quyền lên trên mặt cậu.
"A..."
Đầu An Lan suýt chút nữa đã đập lên vô lăng.
"Này, đừng có đánh hỏng." Người đàn ông cầm súng bên ngoài cảnh cáo Lương Hạo.
Lương Hạo cười cười: "Anh bạn nhỏ này tinh thần vẫn còn tốt lắm, xe chúng ta lật nhào mấy vòng trên đường mà nó vẫn không sứt mẻ gì đây."
Tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng tới gần, cửa xe bị giật ra, An Lan bị đối phương xách ra ngoài như xách một con gà con rồi lôi vào trong trực thăng.
Những người ngồi trên trực thăng đều được trang bị đầy đủ vũ khí, người nào cũng đeo một chiếc mặt nạ đen che mặt, dựa vào sắp xếp này của bọn họ, nếu đuổi theo không phải là cảnh sát đặc nhiệm, thì nhất định sẽ bị xử hết.
"Số?" Lương Hạo vừa cài dây an toàn vừa hỏi.
Tuy cú đấm của hắn ta mạnh đến nỗi tai An Lan ù đi, nhưng cậu vẫn cố gắng cẩn thận quan sát tất cả những người đang có mặt ở đây.
Câu Lương Hạo hỏi nghe có vẻ tùy tiện, nhưng hắn ta trước sau đều không buông lỏng khẩu súng trong tay ra, hơn nữa, họng súng vẫn đang để lên eo An Lan. Lòng cảnh giác của hắn rất cao.
"Muỗi." Người đàn ông ngồi đối diện bọn họ trả lời.
"Muỗi sao chết?" Lương Hạo lại hỏi.
"Pháo." Người đàn ông ở đối diện đáp.
Lương Hạo nở nụ cười: "Sếp rốt cuộc là quan tâm đến tôi, hay là quan tâm đến anh bạn nhỏ này vậy? Thế mà lại phái các người tới ứng cứu."
Người đàn ông kia không nói gì, chỉ cầm băng ý tế ném cho Lương Hạo.
Ngoại trừ phi công cùng người đàn ông này, bên trong khoang máy bay còn có hai người khác.
Một người trong đó chắc cũng là alpha, An Lan suy đoán qua thân hình của đối phương, đó chắc hẳn là một người đàn ông đã trưởng thành, độ khoảng ba mươi tuổi.
Mà một người khác, là phụ nữ. An Lan cẩn thận thử ngửi xem có thấy được mùi tin tức tố của đối phương không, nhưng lại không ngửi được một chút nào, không thể phán đoán giới tính thật của cô ta.
Nhưng người phụ nữ lại bỗng nhiên bật cười: "Anh bạn nhỏ, cậu đang ngửi mùi pheromone của tôi đấy à?"
An Lan hơi ngẩn ra.
Cô ta nghiêng mặt qua, cố ý để lộ gáy của mình, "Cậu có muốn lại gần ngửi thử xem không? Tôi thích nhất là mấy anh bạn trẻ giống cậu đấy."
An Lan ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cậu có thể nhìn thấy trên eo cô ta có đeo một chiếc dao găm quân dụng, ngay cả đường gân trên găng tay cũng nạm lưỡi dao lên trên, chuẩn phong thái một quyền thấy máu. Kiểu phụ nữ rắn rết này, đương nhiên cậu sẽ không tới gần.
"Kayla, chuột không xứng chơi với mèo." Giọng nói trầm lạnh của người đàn ông vang lên.
Người phụ nữ kia vẫy vẫy tay, nói một câu: "Tiếc ghê vậy đó, cậu nhóc đáng yêu thế kia cơ mà."
"Anh là đội trưởng của bọn họ đúng không? Anh đưa chúng tôi đi đâu?" Lương Hạo hỏi.
"Khu thí nghiệm mới." Người đàn ông nói xong thì nhắm mặt nghỉ ngơi.
Lương Hạo cúi đầu, hết sức tập trung tự xử lý vết thương của chính mình. Hắn hung tợn luồn kẹp vào vết thương trên bụng, gắp viên đạn bên trong ra. Mặt hắn ta trắng bệch, hơi ngửa đầu về phía dằng sau, đôi môi vì đau đớn mà không ngừng run rẩy.
Mùi máu tanh nồng lập tức tràn khắp trong cabin trực thăng.
Khứu giác An Lan vốn đã rất nhạy cảm, mùi máu khiến cậu cảm thấy buồn nôn kinh khủng, nhưng trong bụng trống rỗng, có muốn nôn cũng không nôn ra được cái gì.
Vừa lúc đó, người phụ nữ ở đối diện ném một thanh Snicker cho An Lan, còn nháy mắt với cậu một cái.
"Kayla." Người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh lên tiếng, âm thanh rất thấp, chỉ có hai từ nhưng lại mang theo ý cảnh cáo.
Người phụ nữ tên Kayla dùng âm thanh hả hê như đang cười trên sự đau khổ của người khác nói: "Anh bạn nhỏ đói bụng. Tôi chính là người có tình mẹ bao la nha."
Alpha ngồi phía bên kia Kayla khịt mũi một tiếng: "Cô chính là thích chó con chưa dứt sữa."
"Chó con so với mấy lão già như các người thú vị hơn nhiều."
"Tới khu thí nghiệm, cô có thể để nó làm con mồi của mình."
Nghe đến đó, trong lòng An Lan lập tức lạnh xuống.
Cái gọi là khu thí nghiệm, có lẽ chính là nơi Eden để tổ tham chiếu đấu với tổ thí nghiệm.
Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì? Mình bị bắt tới đây, rốt cuộc sẽ trở thành "Tổ thí nghiệm" hay là "Tổ tham chiếu"?
Dựa theo logic của Eden, "Tổ tham chiếu" chính là thợ săn, mà "Tổ thí nghiệm" chính là con mồi. con mồi nhất định phải trốn thoát khỏi vòng vây của thợ săn, thậm chí còn phải đi săn ngược lại, như vậy mới chứng tỏ "Golden apple" của Eden đã nghiên cứu thành công, chỉ khi đó bọn họ mới có thể tiếp tục sống sót, mới có đủ tư cách làm những thí nghiệm khác.
Mà "Tổ tham chiếu" đã thành công bảo vệ vị trí "Thợ săn" của mình thì sẽ tiếp tục đi săn, đề phòng "Tổ thí nghiệm" tiếp theo sẽ biến bọn họ thành con mồi.
Nói trắng ra, cho dù là đang ở phe nào, cũng không thể có hi vọng sống sót tuyệt đối.
Điều duy nhất mà An Lan mong đợi, chính là chí ít thì cậu cũng có thể nhìn thấy Tiếu Thần.
Mà người đàn ông đối diện lại từ tốn lấy ra một khẩu súng, ngay khi An Lan vừa ngẩng đầu lên, đối phương đã bắn trúng cậu.
An Lan kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống lồng ngực của mình, ở chỗ cậu bị bắn không có máu chảy ra, là đạn gây mê.
Tầm nhìn nhanh chóng trở nên mơ hồ, An Lan ngã người về phía trước nhưng lại bị dây an toàn treo ở nguyên chỗ cũ.
...
Không biết đã bao lâu, ngay lúc cậu mở mắt, ánh sáng chói mắt đã đâm tới, cậu vội giơ tay lên chắn.
Huyệt thái dương giật giật, đầu đau như búa bổ, An Lan cựa mình, phát hiện trên người được đắp kín chăn, nhưng đây không phải nơi cậu quen thuộc.
Bất kể là mùi vị trong không khí, hay là xúc cảm khi chạm vào chăn nệm trên giường, cậu thử ngồi dậy mới phát hiện, mình đang ở trong một phòng kín, bên trong phòng chỉ có bốn cái giường ngủ, thậm chí những vật dụng sinh hoạt cơ bản nhất như tủ quần áo hay bàn ghế đều không có.
Ấn tượng cuối cùng trong đầu An Lan chính là có người bắn một phát súng trúng ngực cậu.
Nhớ lại được mọi chuyện xảy ra trước đó, An Lan bật dậy, trái tim đập điên cuồng —— bây giờ cậu đang ở trên địa bàn của Eden.
Vừa lúc đó, cửa phòng mở ra.
Một người phụ nữa khoanh tay đứng ngược sáng, dựa ngoài cửa nhìn về phía cậu.
Mùi vị người này rất quen, An Lan lập tức nhận ra đối phương là ai.
"Tiêu... Tiêu Vân!"
Tiêu Vân thong thả đi vào, nhìn cậu nói: "Tỉnh rồi? Vậy đi ra ngoài ăn chút gì đi."
"Đây là chỗ nào?" An Lan hỏi.
"Còn có thể là chỗ nào được nữa." Trên mặt Tiêu Vân không hề có ý cười, trực tiếp bóp cổ An Lan, "Cái đồng hồ bỏ túi của các người lần trước làm hại tôi rất thám đấy."
"Hừ..." An Lan thấy sát khí nổi lên trong đáy mắt Tiêu Vân.
Cậu chưa từng học võ, thể lực quả thực không thể sánh bằng Tiêu Vân, phải phí rất nhiều sức mới có thể đẩy tay chị ta ra.
Tiêu Vân buông lỏng tay, An Lan lập tức ngã sấp lên giường không ngừng ho khan.
"Đi thôi, đóa hoa nhỏ trong nhà kính, cậu nên mở mang kiến thức một chút, nhìn xem thế giới bên ngoài chân chính là như thế nào."
Nói xong, Tiêu Vân lôi An Lan dậy.
Bọn họ đi ra khỏi phòng, bên ngoài là hành lang không một bóng người, Tiêu Vân dẫn An Lan đi xuống lầu, mở ra một cánh cửa, có thể nghe thấy thanh âm bát đũa va chạm với nhau.
Có mấy người đang cúi đầu ăn cơm, trước mặt bọn họ là một hộp đựng thức ăn bằng nhựa, dao nĩa đang dùng cũng bằng nhựa.
Trong những người đó có cả Lương Hạo, khi hắn nhìn thấy An Lan đi vào, trong mắt đều là tia máu, nếu không phải xung quanh đang có người, An Lan không hề nghi ngờ Lương Hạo sẽ lập tức xông tới giết chết cậu.
Trên lưng phát lạnh.
An Lan nhận phần ăn của mình, dinh dưỡng khá cân đối, lượng calo và vitamin đều được tính toán kỹ càng tỉ mỉ, cậu vốn đói bụng đến sắp té xỉu đến nơi rồi, mà giờ phút này lại cảm thấy không muốn ăn một chút nào.
Cậu vô thức tìm kiếm bóng dáng Tiếu Thần nhưng không thấy cậu ta ở đây.
Vốn muốn ngồi ở chỗ nào cách xa Lương Hạo một chút, nhưng Tiêu Vân lại đặc biệt dẫn An Lan đến chỗ đối diện hắn ta, cậu hoàn toàn không đoán được tại sao Tiêu Vân lại làm như vậy.
"Cô dẫn nó tới trước mặt tôi là muốn để tôi dùng nĩa đâm mù mắt nó sao?" Lương Hạo ngước mắt lên, ánh mắt khát máu nhìn về phía An Lan khiến cậu trong tiềm thức muốn lùi về phía sau, tránh đi.
"Lương Hạo, cậu còn tưởng mình là con cưng ở đây sao? Nói cậu dẫn người trở về , cậu lại gây ra chuyện lớn như vậy, sếp rất tức giận đó." Tiêu Vân khinh thường đáp lại.
Lần này chị ta đã triệt để chọc giận Lương Hạo, hắn vừa muốn đứng lên, Tiêu Vân đã bẻ gãy chiếc nĩa trong tay hắn, ấn đầu nhọn lên trên động mạch cổ của Lương Hạo: "Nghe cho kỹ, An Lan là tài nguyên rất quan trọng của tổ thí nghiệm. Đừng để bản thân mình bị cậu ta đánh bại."
Lời của Tiêu Vân khiến tâm trạng An Lan trùng xuống.
Tổ thí nghiệm? Tại sao mình lại trở thành tổ thí nghiệm?
"Tài nguyên quan trọng của tổ thí nghiệm? Nó chỉ là một thằng rác rưởi mà thôi." Lương Hạo rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn cái nĩa đang đặt trên cổ mình.
Tiêu Vân thu tay lại, đè vai An Lan để cậu ngồi xuống: "Cậu cho là vì sao một alpha chưa phân hóa xong như cậu ta tại có pheromone mạnh như vậy, đủ để áp chế cậu? Bởi vì tuyến thể của cậu ta phát dục là nhờ có pheromone của Cố Lệ Vũ làm chất xúc tác. Vật thí nghiệm ngàn năm có một như vậy, cậu phải cố mà bảo vệ cậu ta cho tốt, nếu cậu ta mà hỏng, giá trị của cậu với Eden sẽ không còn đáng giá được bằng nửa xu tiền nữa đâu."
"Chỉ như vậy?"
"Buổi chiều, đưa cậu ta đến chỗ huấn luyện viên. Sau ba ngày sẽ tiến hành kiểm tra." Tiêu Vân nói.
"Kiểm tra? Kiểm tra cái gì?" Lương Hạo có dự cảm xấu về chuyện này.
Tiêu Vân mỉm cười, không trả lời đối phương.
An Lan chỉ có thể cúi đầu, há miệng thật to mà nhét thức ăn vào, cậu hoàn toàn không nếm ra bất cứ mùi vị nào, thế nhưng không cần biết kế tiếp sẽ xảy chuyện gì, cậu vẫn phải giữ cho thể lực của mình tốt nhất có thể.
Nếu phải đánh xa luân chiến giống như Tiếu Thần, không đủ thể lực, cậu có muốn nhịn đau chịu đòn cũng không được.
Lương Hạo ở đối diện trên đùi và bụng vẫn còn đang quấn băng, cách một cái bàn, An Lan cũng có thể cảm nhận được sự thù địch của đối phương.
"Ăn ngon không?" Lương Hạo đột nhiên mở miệng nói.
An Lan từ khi vào nhà ăn đã không ngẩng đầu lên nhìn đối phương cái nào, đột nhiên nghe hắn lên tiếng, cậu vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng, thức ăn bị nghẹn ở cổ, An Lan dừng lại, ngón tay bấu chặt lấy mép bàn, mãi cũng không làm sao nuốt cho nó xuống được.
Lương Hạo ở đối diện bật cười: "Xem ra không cần tao phải ra tay, mày chỉ cần ăn một bữa cơm thôi cũng có thể tự nghẹn chết mình rồi. Cái loại như mày mà cũng đòi trở thành tổ thí nghiệm à?"
An Lan không phản bác lại hắn, hiện giờ cậu đang ở trên địa bàn của Eden, có thể không nói thì tốt nhất đừng nói lời nào.
Bọn Cố Lệ Vũ chắc chắn đang tìm cậu khắp nơi. Chỉ cần có thể sống sót, cậu nhất định có thể rời khỏi đây.
"Ăn xong rồi? Đi thôi, đi gặp người quen cũ một chút nào." Lương Hạo cười, đứng dậy.
Người quen cũ? Chẳng lẽ là Tiếu Thần sao?
Trong lòng An lan tràn đầy mong đợi, chỉ cần có thể nhìn thấy Tiếu Thần, cho dù có phải đánh nhau với cậu ta, An Lan cũng thấy chẳng sao hết.
Lương Hạo dẫn An Lan đến trước cửa một căn phòng khác, tay cậu nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng thấp thỏm không thôi, đến cả hai vai cũng đang run rẩy. Giờ khắc này cậu không có cách nào che giấu tâm trạng của mình, Lương Hạo thấy thế thì liếc nhìn cậu đầy chế nhạo.
"Mày có lẽ sẽ phải thất vọng thôi, bên trong phòng không phải người mày muốn trông thấy... Mà có lẽ sẽ rất kinh ngạc đấy."
Lương Hạo hất cằm, ra hiệu cho An Lan tự mình mở cửa.
An Lan đẩy cửa ra, bên trong vậy mà lại là một kho quân dụng, trên vách tường treo đủ các loại vũ khí, làm cậu nhìn mà choáng váng.
Mà người đang đứng ở giữa nhà kho lúc này cũng chậm rãi xoay người, An Lan trợn to hai mắt nhìn đối phương, chân giống như bị rót chì không tài nào nhúc nhích được.
"Đã lâu không gặp, An Lan."
Đó là một người đàn ông trung niên, ông ta bước từng bước tới gần, nhìn An Lan.
"Trước kia tôi muốn nhận cậu làm học trò, lại bị cậu từ chối. Nhưng mà chuyện đời khó đoán, đến cuối cùng cậu vẫn phải làm học trò của tôi."
"Lâm... Huấn luyện viên Lâm..." An Lan không chớp mắt nhìn đối phương.
Huấn luyện viên Lâm mỉm cười: "Dáng vẻ cậu giật mình như vậy, rất đáng yêu. Lại giống như chim non bên mỏm núi treo leo, lần đầu tiên nhìn thấy vực sâu vạn trượng dưới chân."
"Ông là... Ông là... Thành viên của Eden? Lúc chúng tôi nhìn thấy tên của ông trong danh sách kia còn... Còn không dám tin!"
"Tôi chính là người tiếp thêm máu mới cho Eden. Có lẽ cậu cũng sẽ là một trong số đó." Huấn luyện viên Lâm nói.
"Nếu ông đã ở trong danh sách kia, chú Cố luôn bị nhốt ở khu an dưỡng không thể đối phó với ông. Vậy chú Hứa thì sao? Ông đã làm thế nào để giấu chú Hứa? Mấy ngày trước, chúng tôi còn nói muốn chú Hứa xác nhận thân phận của ông, nhưng chú ấy cũng không thể dám chắc ông có phải thành viên của Eden hay không!"
Huấn luyện viên Lâm nhẹ nhàng cười một tiếng, xoa xoa đầu An lan, cúi đầu sâu sắc nói: "Chỉ cần tôi yên phận làm một huấn luyện viên là được thôi. Hứa Tinh Nhiên và Cố Lệ Vũ tôi dạy không tốt sao?"
Van tim của An Lan dường như đã đông lại thành một lớp băng mỏng, chỉ cần chọc nhẹ một cái sẽ lập tức vỡ vụn ra.
"Ông... Ông muốn dạy tôi cái gì?"
"Cậu rất đặc biệt, dạy cậu bắn súng thì quá dễ dàng, nhưng dạy cho cậu cách để sinh tồn ở đây thì lại rất khó." Huấn luyện viên Lâm nói.
An Lan lập tức hiểu ý của đối phương là gì, ở đây không có thi đấu bắn súng, chỉ có vật lộn sống mái.
"Tôi không học." An Lan dứt khoát trả lời.
Huấn luyện viên Lâm có vẻ đã đoán trước được đáp án của cậu sẽ là như vậy, "Chúng ta dạy học mỗi ngày đều có một mục tiêu nhỏ. Mỗi ngày cậu hoàn thành mục tiêu đó lúc nào thì Tiếu Thần có thể nghỉ ngơi lúc đó. Cậu không học, thằng nhóc kia sẽ phải ở trên võ đài liên tục thi đấu, không phân biệt là ngày hay đêm, cho đến tận khi giống như rác thải bị cho vào túi ném đi."
"Ông cũng đã từng dạy Tiếu Thần!"
Huấn luyện viên Lâm mỉm cười: "Tôi đã từng dạy rất nhiều người, đâu có sức mà nhớ kỹ từng người trong số đó. Bọn họ đối với tôi mà nói, chỉ khác nhau ở chỗ người nào hữu dụng, người nào vô dụng mà thôi."
Hữu dụng và vô dụng, đây cũng là tiêu chuẩn mà Lương Hạo dùng để phán đoán xem đồng bọn của mình có đủ tiêu chuẩn sống tiếp hay là không.
Mà đây, cũng có thể nói là tiêu chuẩn của Eden.
"Giờ Tiếu Thần đã ở trên võ đài rồi đây." Huấn luyện viên Lâm lấy điện thoại của mình ra đặt lên trên bàn.
Tiếu Thần giống như dã thú bị mắc kẹt, trên người chồng chất vết thương, An Lan không nhìn được vẻ mặt người kia lúc này, nhưng cậu ra đang cúi đầu, khom lưng, hai tay chống lên gối, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống.
"Nếu cậu không muốn học cũng không sao. Quay về phòng ngủ, ngủ một giác, thấy chán thì cũng có thể kêu bọn họ bật phim cho mà xem." Huấn luyện viên Lâm nói.
"Tôi học... Tôi học!"
"Vậy buổi học đầu tiên, chính là học tháo lắp súng."
Huấn luyện viên Lâm mở chiếc hộp hình chữ nhật đang đặt trước mặt ra, bên trong là các linh kiện của một khẩu súng trường: Báng súng, nòng súng, ống ngắm, v...v...
Chúng còn chưa được lắp thành một khẩu súng hoàn chỉnh, nhưng dưới ánh đèn neon màu trắng lại hiện ra sự lạnh lẽo, thần kinh An Lan cũng bắt đầu phát đau.
Trong điện thoại di động, Tiếu Thần vừa trúng một quyền, ngã rạp xuống sàn.
"Ầy, sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Lại bị đánh trúng nữa sao?" Ngữ điệu huấn luyện viên Lâm nghe đầy tiếc hận, nhưng biểu cảm thên mặt lại vô cùng châm chọc.
"Ông nhanh dạy cho tôi!" An Lan thấy đối thủ của Tiếu Thần đang giơ chân muốn đá lên đầu cậu ta, may mà Tiếu Thần đã nhanh nhẹn né được, nếu không thì thực sự xong rồi.
"Sao lại cuống lên rồi? Ban nãy cậu còn nói không muốn học cơ mà."
Huấn luyện viên Lâm lấy linh kiện trong hộp ra, lắp ráp chúng lại trước mặt An Lan.
Trong lòng Ạn Lan nóng như lửa đốt, vừa nhìn động tác của huấn luyện viên Lâm, vừa không nhịn được nhìn video đang phát trong điện thoại, chỉ chớp mắt, huấn luyện viên Lâm đã lắp ráp xong khẩu súng, nhưng đến lượt An Lan cậu lại luống cuống tay chân, bởi vì quá bận tâm đến Tiếu Thần, có vài chi tiết nhỏ cậu không để ý tới.
An Lan sốt suột đến nỗi mặt cũng đỏ bừng bừng, nhưng không lắp được chính là không lắp được.
"Nhìn đi, quan tâm quá sẽ loạn. Nếu cậu muốn cứu Tiếu Thần thì phải học cách mặc kệ cậu ta." Huấn luyện viên Lâm hoàn toàn không thèm để ý đến Tiếu Thần, chỉ nhìn An Lan đang đứng trước mặt mình, "Trong thực chiến, đối thủ dùng đồng đội của cậu uy hiếp, cậu nâng súng của mình lên. Tâm cậu đặt ở đâu, mắt cậu sẽ nhắm vào đó. Nếu cậu chỉ nghĩ đến đồng đội của mình, nhưng vậy người bị bắn trúng cũng sẽ chính là người này."
Tay An Lan càng run dữ hơn, nhưng lời huấn luyện viên Lâm nói, cậu dường như đã hiểu.
Hít một hơi thật sâu, An Lan nói: "Làm ơn tắt điện thoại đi."
"Đây mới là khởi đầu tốt." Huấn luyện viên Lâm tắt điện thoại đi.
"Xin hãy làm mẫu lại cho tôi một lần." An Lan đẩy chiếc hộp kia về trước mặt huấn luyện viên Lâm.
"Nhìn cho kỹ, đây là lần cuối cùng tôi làm mẫu cho cậu."
Khớp kim loại ghép lại với nhau vang lên thanh âm "Khanh khách", khiến an Lan không hiểu sao lại liên tưởng tới tiếng xương gãy vụn.
Không tới ba mươi giây, một khẩu súng hoàn chỉnh đã xuất hiện trong tay huấn luyện viên Lâm.
"Nhớ kỹ chưa?" Huấn luyện viên Lâm hỏi.
An Lan nghiêm túc gật đầu: "Nhớ rồi."
"Vậy bắt đầu luyện tập đi. Chừng nào cậu có thể hoàn thành nó trong vòng một phút, chừng đó Tiếu Thần sẽ được nghỉ ngơi."
Nói xong, ông ta đi qua một bên, mở điện thoại, cúi đầu xem bộ phim truyền hình dài tập đang hot gần đây.
Mới đầu An Lan chỉ có thể chậm rãi mày mò, tay chân lóng ngóng, lần đầu lắp ráp lại khẩu súng phải dùng tới tận năm phút đồng hồ mới xong.
Huấn luyện viên Lâm bảo cậu tháo hết ra như lúc đầu, bỏ lại trong hộp, sau đó lại tiến hành lắp ráp lần thứ hai.
Cửa kho vũ khí vẫn luôn đóng chặt, Lương Hạo bèn đứng dựa ngoài cửa hút thuốc.
Tiêu Vân hai tay đút túi quần đi tới, trêu chọc nói: "Trên người cậu không phải có vết thương hả? Không cần trở về phòng nằm nghỉ, uống chút trà cẩu kỷ táo đỏ* gì gì đó bổ huyết à?"
*Trà dưỡng sinh, có tác dụng bổ máu, thường sử dụng cho phụ nữ sau sinh.
Ánh mắt Lương Hạo hung tợn nhìn qua, hắn muốn bóp cổ Tiêu Vân, lại không ngờ Tiêu Vân đã nhanh tay tóm lấy cổ tay hắn, ép mạnh xuống, miệng vết thương trên đùi và bụng Lương Hạo lập tức bị vỡ, trên băng vải có thể thấy máu thấm ra.
"Omega như cô hoàn toàn không xứng xuất hiện ở đây!" Lương Hạo lạnh lùng nói.
"Vậy sao? Tôi không xứng xuất hiện ở đây... Là vì tôi không cảm nhận được pheromone nghiền ép? Hay là vì cái tên đã được tiêm thuốc cường hóa alpha như cậu ngay cả omega cũng đánh không lại?" Tiêu Vân đứng trước mặt Lương Hạo, trong đáy mắt tràn đầy châm biếm, "Thực ra trong lòng cậu cũng sợ lắm đúng không? Dù sao anh bạn nhỏ trong kia không chỉ dùng pheromone áp chế được cậu, lại còn... Được huấn luyện viên Lâm tận tay chỉ dạy... Trong lòng cậu hẳn cũng tự biết, Eden muốn dùng cậu ta để thay thế mình, đúng không?"
"Nó muốn thay thế tôi? Chỉ là một thằng ranh còn chưa dứt sữa mà lại muốn thay thế tôi?" Lửa giận bùng nổ trong ánh mắt Lương Hạo.
Nhưng Tiêu Vân am hiểu cận chiến vẫn đang chặt chẽ áp chế hắn, lại nhẹ giọng nói tiếp: "Cậu có nghĩ tới không... Bản thân mình vật vã bò ra từ tổ thí nghiệm, tự coi mình trở thành một thành viên của Eden, nhưng mà rất có thể đến tận khi kết thúc... Cậu vẫn chỉ là tổ thí nghiệm mà thôi."
"Cô thì là cái thá gì?"
Tiêu Vân vui vẻ: "Tôi chính là một omega không có tuyến thể, tôi chán ghét tất cả những alpha kệch cỡm như các người, thú vui lớn nhất mỗi ngày của tôi chính là nhìn lòng tự trọng của các người bị dẫm đạp trên mặt đất, bị rơi vào vũng bùn không thoát ra được. Tôi hiểu rõ bản thân mình muốn gì, vấn đề là... Cậu có tự hiểu chính mình không thôi?"
Lương Hạo nghẹn đỏ mặt, ra sức đẩy Tiêu Vân ra.
"Đừng để tôi có cơ hội cầm súng trong tay, vì người tôi bắn bỏ đầu tiên sẽ chính là cô." Lương Hạo nói.
Tiêu Vân huýt sáo một tiếng, dùng cằm ra hiệu về phía cánh cửa bên cạnh: "Ha, cậu cảm thấy sếp còn có thể cho cậu chạm vào súng sao? Súng là để cho cậu ta."
Lương Hạo đứng ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm về phía Tiêu Vân cho đến khi bóng lưng chị ta biến mất ở cuối hành lang.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt tựa như muốn xuyên thủng cánh cửa bằng kim loại phía sau.
"Không thể nào, ở đây tôi là mạnh nhất. Các người tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bao giờ tìm được tay bắn tỉa nào lợi hại hơn tôi."
Mà bên trong cánh cửa, An Lan không ngừng hết lần này tới lần khác tháo lắp súng.
Bả vai của cậu mỏi rã rời, cổ tay vì không ngừng lặp đi lặp lại một động tác quá nhiều lần mà đang phát run.