Tiểu Long Nhi đi rồi, Long Duệ sợ nàng buồn, nên liên tục vài ngày đều ở cùng nàng, ở chung quanh hải vực đi dạo, để cho nàng dần d cuộc sống đã không có Tiểu Long Nhi.
Tử Tô sao có thể không biết tấm lòng của hắn? Sau vài ngày thấy hắn quấn quýt lấy mình không buông, tâm tình của nàng cũng tốt rất nhiều, đương nhiên cũng cảm nhận được tâm ý của hắn.
“Anh không cần theo giúp tôi, tôi không sao.” Một ngày, hai người mới từ hải lý trở về, nàng liền mỉm cười nhìn hắn nói, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.
Long Duệ kỳ thật trong lòng sợ hãi nhất là nàng sẽ rời khỏi hắn, hiện tại cho dù nàng muốn chuyện gì lớn đến đâu, hắn cũng sẽ lựa chọn bồi ở bên cạnh nàng.
“Long Cung cũng không có sự tình gì, ở bên em, cũng vui lắm.” Hắn vội vàng đáp, dường như sợ nàng sẽ đuổi chính mình đi.
Tử Tô nở nụ cười, mẫn cảm nàng làm sao lại không biết tâm tư của hắn? Nàng vừa cảm động lại cảm thấy buồn cười, dù sao với Long Triệt đã trải qua một cơn sóng gió, nàng đối với Long Duệ cũng không biết là như thế nào, có lẽ là tính cách của hắn, hắn thật giống nữ nhân a. Thiện lương nên nàng không nỡ đi, hắn không thiện lương, lòng của nàng lại dễ chịu một ít. Có lẽ, nguyên nhân lớn hơn nữa ở chỗ, hắn là phụ thân thân sinh của Bảo Bối, nàng không muốn Bảo Bối không có ba ba, cho nên vô hình trung, nàng thỏa hiệp.
“Tôi không có chuyện gì, anh đi làm việc của anh đi.” Nàng cười tủm tỉm nói, hướng tẩm cung của mình đi đến.
Long Duệ theo sát ở phía sau, nhìn nàng đương nhiên dáng vẻ của hắn không muốn làm theo ý chỉ của nàng, nhưng trong lòng biết nàng nói thật thế này mới thả lỏng tâm, âm thầm cao hứng lên.
“Vậy có chuyện gì, em liền phái người đến gọi ta. Em muốn làm cái gì, nên bảo các cung nữ đi làm. Chờ ta có chút rảnh rỗi, ta cùng em trở về trên đất bằng nhé.” Hắn nghĩ nghĩ, nói thật sự nghiêm túc, vẫn lo lắng như cũ.
Nàng gật gật đầu, trong lòng quả thật cũng rất muốn trở về trên đất bằng nhìn xem. “Được.” Nàng nghe lời gật gật đầu.
Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú ẩn ý của nàng. Long Duệ cùng nàng ngồi trong chốc lát sau, liền rời đi. Nhưng nàng biết, người này buổi tối còn có thể lại đây, gần đây hắn đều ngủ ở nơi này, tuy rằng cái gì cũng không có làm, nhưng chỉ là không nên ngủ cùng nhau….
Long Duệ vừa đi, nàng liền nhàm chán, không biết làm cái gì hơn, cuối cùng đành phải trở về trên giường nằm ngủ. Ngủ long trời lở đất, thẳng đến khi hắn trở về.
Hai người cuộc sống thực bình thản, mặc dù ở Long Cung to như vậy, bọn họ đợc người hầu hạ thư thư phục phục, áo mặc đến tay, cuộc sống cơm đến há mồm, nhưng vẫn là thực tĩnh lặng.
“Tô nhi.” Nằm ở bên cạnh thân thể của nàng, lòng của Long Duệ có chút xôn xao, trong mắt cùng trong lòng đều tràn ngập khát vọng, hắn thật muốn, thật muốn, vô cùng muốn, muốn viên phòng với nàng a.
Tử Tô không biết ý tưởng của hắn, đôi mắt đang mơ hồ còn say ngủ, đột nhiên nghe hắn đang gọi nàng, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía hắn, chưa kịp hỏi, đã nhìn thấy ánh mắt nóng cháy khát vọng của hắn.
Ánh mắt của hắn bao hàm rất nhiều ẩn ý, không chút nào che dấu tình yêu với nàng,tâm tình, còn có một tia gì đó làm cho nàng cảm giác được cả người khô nóng, làm cho nàng có chút không biết làm sao, gương mặt cùng thân thể kìm lòng không đậu nóng lên run sợ.
Nàng nghi hoặc lại có chút ngượng ngùng, càng làm cho hắn thêm xao xuyến, khó kìm lòng nổi hắn không khỏi vươn tay đến, rơi xuống trên mái tóc của nàng, mang theo kích động, sợ hãi, đủ loại tâm tình phức tạp.
Cảm giác bàn tay dày rộng ấm nóng kia đang vuốt ve mái tóc của nàng, lòng của nàng đột nhiên mãnh liệt nhảy lên không khống chế được, không tự chủ được, mặt của nàng đỏ ửng lên, nóng hẳn lên.
“Tô nhi……” Nỉ non, mềm nhẹ, âm thanh mị hoặc quyến rũ làm say lòng người đang nỉ non ôn nhu ở bên tai của nàng hắn lén lút nhích đến gần nàng, thậm chí cảm nhận được hơi thở của lẫn nhau, tiếng tim đập, run run.
Thanh âm mị hoặc của hắn khiến nàng như lạc vào trong cơn mê say, đánh sâu vào lòng của nàng, nhìn nam nhân lặng yên tới gần, nàng đột nhiên phát hiện, chính mình không thể kháng cự, một chút đều không có.
Tay hắn đầu tiên là từ tóc của nàng nhẹ nhàng di chuyển xuống trán nàng, xuống ánh mắt sáng ngời lại mê ly của nàng, vuốt theo sống mũi, xuống đôi môi anh đào đỏ mọng, và chuyển qua đôi má phấn giờ đã chuyển sang hồng toàn bộ.
Tay hắn, rất nóng, rất nhẹ, rất mềm mại ôn hòa, ấm áp thoải mái giống như đang vuốt ve một vật gì trân quý nhất, thật cẩn thận nhẹ nhàng dường như sợ nếu mạnh tay sẽ làm nàng vỡ
Tử Tô không có phản kháng, chỉ là thuận theo, dường như đã hoàn toàn bị định trụ,bị hắn mê hoặc, chỉ có tiếng tim đập thẳng thắn vang lên không ngừng.
Thấy nàng không phản kháng làm cho Long Duệ mừng rỡ như điên, lửa dục vọng trong ánh mắt càng dâng cao hơn, hắn chỉ vuốt ve nhẹ nhàng thế nhưng vẫn chưa thỏa mãn hắn còn muốn một bước lại muốn tiến thêm một thước.
Nàng là của hắn, nàng là của hắn, vĩnh viễn là của hắn, trong giấc mộng của nàng chỉ có một mình hắn, ai cũng không được phép mang nàng rời khỏi hắn, trừ phi hắn chết.
Hắn đã muốn quên cảm giác tuyệt vời đêm hôm đó, hắn chỉ nhớ rõ đêm đó, hắn cùng ba vị Long Vương uống rượu, sau đó mơ hồ một mình đi dạo trên bờ biển, bắt gặp bóng dáng thướt tha mơ màng của nàng. Không biết là dục vọng, hay là ý loạn tình mê, hắn nhanh chóng tiến về phía nàng, không để ý phản kháng của nàng. Đêm hôm đó, thật là tuyệt vời, hắn chưa bao giờ hưởng thụ qua cảm xúc tuyệt vời như thế, thế cho nên khi tỉnh lại hắn cứ mãi tự hỏi mình rằng, cảm xúc như tận trên thiên đường ấy là có thật hay không? Hay chỉ là một giấc mộng xuân hắn lỡ bắt gặp một tiên nữ giáng trần đi lạc? Và người con gái ấy là ai? Mãi đến….
Tử Tô không biết hắn đang nhớ về đêm hôm đó trên bãi biển, ý thức của nàng đều bị hắn dẫn dụ, chỉ có thể đi theo hắn, trầm luân, bị động, hoặc là bị lạc, không thể khống chế dưới sự lão luyện của hắn.
Từ trên cằm nàng, lưỡi hắn lướt dần xuống cổ trắng ngần như tuyết của nàng, sau đó lướt dọc theo xương quai xanh, hắn giống như một nhà điêu khắc đang mân mê tác phẩm quý giá của mình.
Không biết khi nào thì, quần áo của nàng bị hắn thoát ra hết, thân thể trắng ngần lồ lộ ra trước mắt hắn, không hề lưu lại, nàng đang chìm đắm trong cơn mê say, quên cả thẹn thùng và sợ hãi.
Nhìn nàng, hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tất cả những khống chế của hắn từ trước đến nay, còn có tình yêu của hắn hoài niệm của hắn,ở trong khoảnh khắc hóa thành một cỗ lực lượng, một cái mồi lửa, đưa hắn nhanh chóng tiến sâu vào nàng.
Đêm, im lặng, thâm trầm, im ắng, ngay cả cung nữ ngày thường vẫn luôn hầu hạ phục dịch ở trong tẩm cung cũng đã ra ngoài, bên ngoài sa màn chỉ có một ánh sáng nhàn nhạt màu vàng của viên dạ minh châu trên vách tường soi sáng căn phòng mờ ả
Bên trong sa màn tiếng nỉ non, rên rỉ, mồ hôi, dây dưa, lâu giống như đã nửa thế kỉ trôi qua, hoặc cũng có thể là lâu hơn, bọn họ chính là kéo dài, mà không phải bắt đầu. Lúc ban đầu bắt đầu, sớm đã nằm trong bánh xe luân chuyển của vận mệnh, chỉ là bọn họ không biết mà thôi.
Nhân, Long, hai thế giới bất đồng, không thể cùng xuất hiện, nhưng nay đối bọn họ mà nói, còn sót lại chính là tình yêu, chỉ có tình yêu mới kết chặt hai thế giới lại với nhau, chỉ có tình yêu mới trở nên vĩnh hằng.
“Ưm……” Một tiếng ưm rất nhỏ theo miệng của nàng phát ra đến, thỏa mãn thở dài, ánh mắt của nàng chậm rãi mở ra, khi mở mắt ra hoàn toàn tỉnh ngủ, phát hiện gương mặt phóng đại hiện ra ở trước mặt mình, nàng ngây ngẩn cả người.
Một đôi cánh tay kiên cố mạnh mẽ màu đồng đang gắt gao ôm chính mình, một đôi đùi trần đang quấn lấy đôi chân của mình, đầu tựa đầu vai kề vai, nàng đang nằm trong lồng ngực của nam nhân.
Này, đây là có chuyện gì? Nàng có chút bối rối, cảm giác được thân thể chính mình một tia biến hóa, đau đớn, cứng ngắc, còn có tim đập gia tốc. Nàng cuối cùng thế nhưng không biết như thế nào cho phải, không dám kinh động hắn, lại nghĩ đến tình cảnh thân mật này làm nàng xấu hổ không thôi, cuối cùng thế nhưng cũng phải nằm im không dám động đậy.