“Triệt, được, chuyện hôm nay, đệ và huynh vĩnh viễn không để yên.” Long Duệ đánh không lại, chỉ biết mắng, tức giận đến giơ chân, cũng không có biện pháp gì.
Long Triệt cũng không chiếm được thế thượng phong, nhưng hắn có lợi thế đã đem Tử Tô giấu đi, đương nhiên cũng sẽ không sợ Long Duệ, năng lực không chiếm ưu thế, nhưng là chỉ cần Tô nhi còn trong tay hắn, ai cũng không làm gì được hắn.
“Đây là chuyện của ta cùng Tô nhi, không liên quan đến đệ, đệ dám tiến thêm một bước, ta cũng không để yên cho đệ đâu.” Long Triệt lạnh lùng nói, không có đưa hắn để vào mắt. Từ sau khi biết được Tử Tô ở Long Cung của hắn, ‘hắn’ liền đối với Long Duệ tràn ngập bất mãn, nay hắn đã tìm tới cửa, ‘hắn’ giống như đã giải tỏa được bức xúc.
Long Duệ nổi giận, nhưng là không có cách nào, hắn là Long Vương, nhưng năng lực của bốn người bọn họ tương đương nhau, ai cũng không thua kém ai.
“Tử Tô sớm đã cùng huynh nói rõ ràng, cô ấy cùng huynh không có quan hệ gì, vậy mà huynh lại đối xử với cô ấy như vậy, huynh yêu cô ấy như vậy sao? Huynh là dùng cách này để yêu cô ấy?” Long Duệ lạnh giọng nghi ngờ nói, hắn sẽ không tin tưởng, đây là cái mà Long Triệt gọi là tình yêu, đáng sợ.
Long Triệt trừng mắt nhìn hắn, không nói gì.
Ngay tại thời khắc khẩn trương này, không biết từ nơi nào truyền đến thanh âm nũng nịu, đô đô ồn ào: “Đừng ồn mà, uống thật ngon, Bảo Bối thích uống, rất thích uống, Bảo Bối còn muốn……”
Tiếng nói nũng nịu xuất phát từ bên trong nhưng vào tai mọi người giống như một qu bom, nổ vang ở trong lòng mọi người, tất cả mọi người khi nghe thấy thanh âm này trở nên bàng hoàng sửng sốt.
Long Triệt cùng Long Duệ ban đầu còn rất kỳ quái, sau lại lập tức cảm thấy thanh âm này vô cùng quen thuộc, bọn họ không hẹn mà cùng nhớ tới một người.
“Đây là loại nước gì a? Tại sao lại thơm như vậy, uống ngon như vậy? Bảo Bối còn muốn uống, Bảo Bối còn muốn uống, không đủ, không đủ….” Thanh âm nũng nịu nhừa nhựa tiếp tục truyền đến, vang đến tai bọn họ lúc này. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Bảo Bối từ nơi nào xuất hiện? Hơn nữa tất cả mọi người tò mò, thằng bé đang uống nước gì? Lại còn thơm ngon? Uống ngon vô cùng?
Lúc này, Long Triệt cùng Long Duệ lập tức nghĩ đến, tiểu bảo bảo này không phải người khác, đúng là Tiểu Long Nhi, không nghĩ tới thằng bé cũng theo tới. Sau đó nghe kĩ lại, thanh âm không thích hợp, tựa hồ có chút cảm giác mê mang, hơn nữa thằng bé nói uống nước gì, có lẽ là…. RƯỢU!
“Bảo Bối!”
“Long nhi!”
Bọn họ hai người quát to một tiếng, vội vàng hướng nơi phát ra âm thanh kia lao đi, bọn họ quên rằng lúc này đang đánh nhau vì tranh nhau Tử Tô.
Tiểu Long Nhi dường như cũng nghe đến tiếng kêu của bọn họ, thanh âm có chút mờ mịt truyền đến: “Các thúc gọi cháu làm gì?”
Thằng bé nói chưa dứt lời, vừa lên tiếng, mọi người đều biết vị trí của nó, mọi người đi theo phía sau hai vị Long Vương, lao thẳng tới phòng bếp. Chỉ chốc lát sau, đã thấy phòng bếp từ phía xa
Đi vào đầu tiên là Long Triệt cùng Long Duệ do quen thuộc đường, đi thẳng đến hầm chứa rượu. Nhìn thấy Tiểu Long Nhi đang nằm vắt vẻo trên mấy bình rượu rỗng mà say khướt.
Tiểu Long Nhi đầu óc lúc này đã trở nên mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, ánh mắt đã sớm mê mang, ngay cả lúc bọn họ đi vào, thằng bé chỉ ngây ngốc cười. “Uống ngon lắm, uống rất ngon, các thúc cũng đến uống đi.” Tiểu Long Nhi giống như tiểu tửu quỷ, hướng bọn họ hét lên, thanh âm còn nũng nịu.
Long Duệ cùng Long Triệt nhìn bộ dáng của thằng bé cảm thấy dở khóc dở cười, tiểu gia hỏa này thế nhưng không biết nó đang uống rượu, nhưng uống là rượu a. “Bảo Bối, cái đó không phải là nước, đó là rượu.” Long Duệ tức giận nói, một Tử Tô đã khiến ch hắn đau đầu, không nghĩ tới chính con mình còn không cho chính mình sống yên ổn. Hắn rốt cuộc là đã nợ ai nha.