Long Duệ muốn đi, tự nhiên không có người lưu lại, cho nên hắn ném nhiều lý do như thế này nói, mỗi người đều đều đồng ý. Chẳng được bao lâu, Vu mẫn cùng Hồng Tuyến liền theo hắn rời đi.
Mọi chuyện đã xong, Tiểu Long Nhi ngáp liên tục, bé đã xem xong rồi, mệt mỏi muốn ngủ. “Bảo Bối muốn ngủ, ngủ ngon, các vị thúc thúc.” Bé huy huy tay nhỏ bé, ngáp liên tục bay về phía phòng, xuyên qua cửa, nằm ở bên cạnh Tử Tô, hào phóng nằm đè lên thân thể của nàng, thế này mới bình yên đi vào giấc ngủ.
Long Triệt xoay người trở về phòng, Long Trạch cùng Long Dịch đi theo phía sau hắn, thấy hắn vào phòng, hai người hai mặt nhìn nhau, lập tức liền đều tự tìm một cái phòng, đi vào, đóng cửa lại.
Long Triệt trằn trọc không thể ngủ được, trong đầu tưởng đều là Tử Tô, không biết nàng sẽ nghĩ thế nào, không biết nàng có khổ sở hay không.
Ngày hôm sau, hắn rời giường làm tốt bữa sáng, vừa lúc Tử Tô cũng rời giường, Tiểu Long Nhi còn nằm hình chữ trình to, ngủ thật mê say, nàng cũng không biết tối hôm qua bọn họ thảo luận kết quả như thế nào, dù sao đều cùng nàng không quan hệ.
“Tử Tô, đi lên, nhanh đi rửa mặt, sang đây ăn bữa sáng.” Long Triệt thần thái sáng láng đối nàng nói, từ phòng khách mỉ cười nhìn nàng.
Tử Tô nhìn hắn một cái, trong lòng buồn bực, tâm tình hắn tại sao tốt như vậy? Tuy rằng nghi hoặc, nhưng nàng lựa chọn không hỏi, ngoan ngoãn đi rửa mặt, sau đó ăn bữa sáng, đi làm.
Giữa trưa, nàng vừa tan sở, chuẩn bị cùng đồng sự đi ăn cơm, liền nghe được ngoài cửa có người ở kêu tên của nàng, đi ra ngoài vừa thấy, trợn tròn mắt.
“Sao anh lại tới đây?” Nàng đỏ mặt, dẫn hắn đến phòng tiếp khách, tránh xa tầm mắt bát nháo của các đồng nghiệp.
Long Triệt sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái mỉm cười, ôn hòa nói: “Đem cơm trưa đến cho cô, bên ngoài gì đó không thể ăn lại không vệ sinh, tôi ở nhà lại khá rảnh, vì thế liền đưa cơm đến đây cho cô, nhanh ăn đi.”
Tử Tô không thể kháng cự, hắn đối đãi tốt, lại đem cơm đến cho mình, nàng nào dám đối hắn phát giận, đành phải đỏ mặt tiếp nhận rồi
Mở ra cà mèn, phát hiện tất cả đều là thức ăn chính mình thích ăn, không khỏi nhìn hắn một cái, trong lòng lại dâng lên cổ cỗ ngọt ngào, chậm rãi ăn.
Long Triệt nhìn nàng ăn ngon, vẻ mặt thỏa mãn, chính mình trong lòng cũng là thực thỏa mãn, hắn chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy, đối Trân Châu cũng không có quá.
“Tôi ăn xong rồi.” Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng rốt cuộc đem những thức ăn ăn xong, phi thường cảm thấy mỹ mãn, đứng lên, đi tới trước mặt hắn, để cho hắn mang về.
Long Triệt cũng không dám quấy rầy nàng, có thể nhìn thấy nàng đã thấy thực vui vẻ, không nói hai lời, thu thập đồ đạc, dặn dò một tiếng: “Buổi tối trở về ăn cơm sớm một chút.” Đợi nàng gật đầu đồng ý, liền rời đi.
Hắn chân trước mới vừa đi, ở sau lưng một nhóm nữ nhân bước đến, thất chủy bát thiệt??? nhân tiện nói: “Tử Tô, nam nhân kia là ai a, sẽ không lại giống lần trước như vậy đi?”
“Tử Tô, đây là lão công của cô sao? Hay là bạn trai? Nếu không phải, thì tặng cho ta được không?”
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn.”
“Ai nha, các cô ngốc, khẳng định là lão công của cô ấy rồi.”
“Có phải hay không, Tử Tô, mau nói cho bọn tôi biết với a?”
……
Tử tô cười mà không đáp, từ vòng vây của các nàng mà bước ra ngoài, chính nàng cũng không biết, làm sao có khả năng nói cho các nàng?
Nhóm nữ nhân phía sau thấy thế, vẫn không hết hy vọng, tiếp tục đuổi theo nàng, còn không dừng ở lỗ tai của nàng líu ríu, nói không ngừng.
Thật vất vả tan sở, nàng thật sự giống như chạy nạn, vội vàng mang mang từ công ty rời đi, thoát khỏi các cô gái đang nhốn nháo hỏi không ngừng kia, một hơi vọt trở về.