Ở bên cạnh những thiết bị siêu âm, nàng ôm bụng leo lên trên giường, lộ ra bụng nàng thật to. Trời ạ, nàng vừa rồi cũng phát hiện, rất nhiều phụ nữ có thai cũng chưa lớn như nàng vậy, thoạt nhìn nàng thật sự như là sắp sinh.
Nàng là phụ nữ có thai mới ba tháng, làm sao có khả năng? Chỉ chốc lát sau, một dụng cụ siêu âm rà trên bụng của nàng, di động tới, lui nhẹ nhàng, sau đó nàng đột nhiên cảm giác được bụng mình giật giật.
Một loại cảm giác thực thần kỳ gắt gao nắm lấy nàng, làm cho nàng cảm thấy thực ấm áp, có một cỗ ôn nhu chảy qua trái tim, tâm lập tức liền bình yên trở lại.
“A, Bảo Bối của cô cũng thực kỳ lạ a, thực khỏe mạnh a, là một đứa bé trai, dáng vẻ thực đáng yêu, rất tốt.” Không biết tai sao bác sĩ kiểm tra thai của nàng mê man nói, giống như đang bị khống chế.
Tử Tô vừa nghe, thật cao hứng, đứa bé trai, là một đứa bé trai, căn bản là đã quên, hiện tại làm sao biết được giới tính của đứa bé, nhưng nàng lại nghĩ lầm bác sĩ đã chẩn đoán thấy là một đứa bé trai cho nên không để ý. Làm xong kiểm tra, nàng cầm lấy kết quả siêu âm dưới ánh mắt khácvị bác sĩ ra khỏi bệnh viện, về nhà, nàng mới tinh tế lấy ra để xem thử bộ dạng của Bảo Bối của cô như thế nào. Nàng vừa nhìn, quả nhiên. Đúng thật là thần kì, trên hình siêu âm hiện ra một hình dáng đứa bé đáng yêu nho nhỏ, đối diện chính mình cười đến thật vui vẻ, dường như hướng về phía nàng hướng ra tư thế ôm lấy. Trời ạ, nàng che miệng, nhịn không được nở nụ cười vui vẻ.Dường như Bảo Bối này không lười nha, hơn nữa này Bảo Bối này đặc biệt đáng yêu, nàng tin tưởng mình về sau nhất định sẽ không nhàm chán. Nhưng là, Tử Tô lại quên, nàng nuôi nấng Bảo Bối như thế nào? Còn khi nàng sinh nở, ai tới chiếu cố Bảo Bối của nàng?
Mười tháng đến, bụng Tử Tô thật lớn, nhưng vẫn là chút không hề động tĩnh, chuyện này làm nàng sợ hãi. Người ta mang thai mười tháng, thì đứa bé đã chào đời, nàng đã mang thai mười tháng, không chỉ chưa sinh, mà dường như cũng chẳng thấy dấu hiệu.
Nàng nóng lòng, nhưng là nàng lại không dám đi bệnh viện, bởi vì mỗi lần đi, ngoại trừ biết Bảo Bối thực khỏe mạnh tốt lắm, nhưng ánh mắt của mọi người nhìn nàng nghi hoặc, làm cho nàng không thích đến bệnh viện.
Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, nàng vẫn là không có dấu hiệu sinh nở, ôm bụng thật to, công ty đã cho nàng nghỉ phép để sinh con.
“Bảo Bối a Bảo Bối, nhanh lên xuất hiện đi, mụ mụ lo lắng gần chết, Bảo Bối của người ta đều đã đi ra, con vì sao lại thích tránh ở trong bụng mụ mụ a? Ngoan, nghe lời, đi ra để mụ mụ nhìn xem, mụ mụ mừng và hoan nghênh con, mụ mụ muốn ôm con, mụ mụ muốn hôn con, được không a?” Vào lúc rảnh rỗi, nàng vuốt bụng, vừa nói một bên nhìn ngoài cửa sổ, năm nay không có về nhà dự lễ mừng năm mới. Nàng vừa nói xong, cái bụng liền động lên, chỉ thấy cái bụng của phụ nữ có thai to lớn nhẹ nhàng nhô lên ở vài nơi, dường như tiểu bảo bảo đang đáp lại lời của nàng. Tử Tô vừa thấy, mừng rỡ, Bảo Bối này của nàng ở trong bụng vẫn không khóc không nháo, ít đá nàng, cũng không nháo nàng, nàng ngoại trừ lượng cơm ăn nhiều hơn một chút, còn lại không có gì là không tốt.
“Bảo Bối a, mụ mụ còn muốn nuôi sống con, con mau nhanh đi ra, sớm một chút để cho mụ mụ đi làm việc, bằng không chúng ta sẽ ăn không khí.” Nàng bất tri bất giác nhớ tới cuộc sống về sau, có điểm lo lắng đứng lên, thốt thành lời, nàng thực sợ sợ hãi Bảo Bối sẽ chịu đói cùng nàng, cho nên hắn phải đi ra sớm một chút.
Không biết có phải hay không Bảo Bối trong bụng biết nàng trong lòng lo lắng như thế, bụng nhất thời lặng im xuống dưới.
Đêm đó, nàng liền cảm giác được ở bụng