Tiểu Long Nhi sau khi nghe lời dặn dò của Tử Tô, cũng không rời khỏi phòng, mà là thoải mái nằm ở trên giường, dang thẳng tay chân thành hình một chữ trình to nhắm mắt lại.
Mẫu hậu nói, bé không được đi ra ngoài, bởi vì bên ngoài người đồi phong bại tục. Đây là mẫu hậu nói, sợ là ảnh hưởng hắn, sẽ làm hư hắn, cho nên nằm oa mãi ở trên giường.
Bé thực ngoan vâng lời mẫu hậu, cho nên đành phải chơi ở trong phòng, nhất thời cảm thấy vô cùng nhàm chán. Vừa lúc lúc này, bên ngoài hai tên lính tôm tướng cua đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Điện Hạ.” Bọn họ mang nước và hoa quả, điểm tâm cùng thức ăn tiến vào, tất cung tất kính đối với Tiểu Long Nhi nằm ở trên giường nói.
Tiểu Long Nhi nghe vậy quay đầu nhìn về phía bọn họ, nhìn thoáng qua những thứ bọn họ đang mang trong tay, nhất thời không có hứng thú, buổi sáng khi mẫu hậu đi, sớm đã cho hắn uống no rồi, hắn hiện tại không muốn ăn gì cả.
“Ta không muốn ăn gì hết.” Hắn nũng nịu nói, bộ dáng buồn bã ỉu xìu, thật là nhàm chán a.
Hai tên lính tôm tướng cua cũng không dám nhiều lời, đặt mọi thứ ở trên bàn, liền tất cung tất kính thối lui đến một bên, canh giữ ngay cửa, cúi đầu không nói lời nào cũng không nhìn hắn.
Tiểu Long Nhi ngắm bọn họ liếc mắt một cái, sau đó chợt hiểu, nhất định là mẫu hậu bảo bọn họ đến canh chừng mình, bằng không bọn họ sẽ không đứng tại đó.
“Ta thấy thật nhàm chán.” Bé ở trên giường lăn qua lộn lại, đánh lăn vòng vòng, nếu không thì cũng là bay lên bay xuống, bay tới bay lui, chính là nhàm chán vô cùng.
Hai tên lính tôm tướng cua kia nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, sau đó mới thật cẩn thận nói: “Tiểu Điện Hạ, nếu không, nếu không, để tiểu nhân kể cho nghe một chút chuyện xưa a.”
Kể chuyện xưa? Tiểu Long Nhi tiểu long vĩ vừa chuyển, mở to hai mắt nhìn, chờ mong nhìn hắn, hưng phấn nói: “Cái gì chuyện xưa a? Nói mau, nói mau, Bảo Bối muốn nghe.” Nói xong, bay xuống dưới, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, nhìn hắn.
Khi nghe bé muốn nghe bọn hắn kể chuyện xưa, lính tôm tướng cua nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này vô cùng đáng yêu, nở nụ cười. Vội hỏi: “Tiểu Điện Hạ, ngài biết biển lớn của Trung Quốc chia làm vài địa phận hải vực không?”
Tiểu Long Nhi lắc đầu, mẫu hậu cũng không nói với hắn, hắn làm sao biết. Hắn từ khi ra đời đến giờ, vẫn ở tại nơi này, cũng rất ít khi đi đâu.
Lính tôm tướng cua nở nụ cười, trong lòng thầm nói, Tiểu Điện Hạ thật đơn thuần thật đáng yêu a, không chỉ có như thế, Long Hậu cũng là một người rất đơn giản, bọn họ đều thực thích Long Hậu và Tiểu Điện Hạ a.
“Biển lớn gồm có, biển Đông, biển Bắc, biển Tây và biển Nam. Long Vương chính là cai quản ở Nam Hải, mỗi hải vực đều có một vị Long Vương cai quản, Tiểu Điện Hạ ngài nhất định còn không có gặp qua.” Lính tôm tướng cua cung kính tóm tắt, kể cho Tiểu Long Nhi hiểu biết thêm về thế giới bên ngoài.
Tiểu Long Nhi nhảy dựng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập hưng phấn: “Vui a, ta cũng thật muốn đi xem cho biết a, Long Cung kia nhất định rất đẹp a.” Hắn nhớ tới Long Cung của Long Duệ, đôi mắt nhỏ trở nên lấp lánh ánh trong suốt.
Bọn lính tôm tướng cua nở nụ cười, Tiểu Điện Hạ thật sự là thích đi chơi, “Tiểu Điện Hạ nếu muốn đi, những Long Vương nhất định sẽ hoan nghênh.” Bọn họ chân thành nói.
Tiểu Long Nhi nghe vậy, ánh mắt liền nhanh như chớp chuyển động hẳn lên, bắt đầu tâm động. Nhưng là, nhưng là, mẫu hậu không cho bé đi, bé cũng không muốn cho mẫu hậu không vui.