Nàng hôm nay phải lên công ty, vừa ăn bữa sáng, vừa lo lắng vì không ở Tiểu Long Nhi bên cạnh mà phát sầu, nàng lo lắng tên đàn ông xấu xa kia sẽ dụ dỗ con nàng chạy
Long Duệ nhìn người phụ nữ đang nhàn nhã tự tại kia, trong lòng muốn phát hỏa, nhưng là
hắn lại không thể đối với nàng phát hỏa, nếu là ở Long Cung của hắn, hắn sớm bảo người lôi nàng đi ra ngoài chém. Đáng tiếc, nơi này không phải Long Cung, là nhà nàng. Ngẫm lại, hắn càng giận.
“Long Vương, còn sớm, ngài có muốn tiểu nhân hầu ngài ngủ lại không?” Lính tôm tướng cua nơm nớp lo sợ, trong lòng run sợ hỏi, bọn họ sợ Long Vương chết khiếp, hầu hạ Long Hậu thì tốt hơn nhiều, Long Hậu tính tình tốt, lại rất hòa nhã, căn bản là không xem bọn họ như người hầu, ngược lại là Long Vương, không xem liền dọa người, vừa thấy bọn họ càng sợ hãi.
“Không cần.” Bọn họ dù sao cũng hầu hạ hắn khá tốt, hắn không hờn giận cự tuyệt. Bởi vì rất ồn, hắn lại ngủ không được, đành phải rầu rĩ không vui ngồi ở trên sô pha, nhìn người phụ nữ kia đang ăn ngon lành.
Tử Tô rất nhanh chóng ăn xong bữa sáng, bởi vì nàng muốn nhanh chóng đến sở làm, còn có rất nhiều chuyện đang chờ nàng. “Các ngươi lại đây.” Nàng buông cái chén trong tay, nhìn bọn lính đang đứng khép nép trong góc nói.
Bọn chúng vội vàng tất cung tất kính đi đến bên cạnh nàng, cung kính hỏi: “Long Hậu, người có gì phân phó?”
“Ta hôm nay phải đi làm, Bảo Bối sẽ giao cho các ngươi chăm sóc, đừng cho hắn chạy lung tung khắp nơi, lại càng không nên để bé bị người khác mang đi mất.” Nàng vừa dặn dò, lại vừa lếc mắt xéo về hướng Long Duệ, nàng chính là lo lắng người kia.
Long Duệ nghe vậy đầu tiên là mừng rỡ như điên, rồi sau đó nghe thấy ý tứ của nàng, nhất thời trong cơn giận dữ, nhìn cô ta, ý cô ta là muốn nói gì? Làm như hắn thuộc bọn buôn người vậy.
“Dạ, Long Hậu, thuộc hạ sẽ chăm sóc Tiểu Điện Hạ cẩn thận, thỉnh Long Hậu yên tâm.” Lính tôm tướng cua nào dám chậm trễ, vội vàng đáp ứng nói. Không phải bọn họ chăm sóc Tiểu Điện Hạ cẩn thận, mà là Tiểu Điện Hạ sẽ mang bọn chúng đi khắp nơi để chơi.
Tử Tô vừa lòng, tuy rằng trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng mà nàng cũng không còn cách nào khác, nàng không thể mang theo Tiểu Long Nhi đi làm.
“Mẫu hậu, Bảo Bối đói bụng.” Tiểu Long Nhi tỉnh, nằm ở trên giường kêu to, dám không chịu rời giường, thích ý ở trên giường nhắm mắt lại làm nũng.
“Đ đây.” Tử Tô vội vàng mang mang chạy vào phòng, nàng còn phải cho hắn uống sữa xong mới đi làm, nếu không sợ hắn sẽ đói.
Vạch áo, nàng nằm nghiêng ở trên giường, cho cái miệng nhỏ nhắn Tiểu Long Nhi ngậm lấy, sau đó cái miệng nhỏ nhắn mút chùn chụt, bàn tay chân nhỏ bé của hắn cũng không yên vừa gác vừa sờ soạng trên thân thể nàng.
Long Duệ sau khi nghe được nàng muốn đi làm, trong lòng bắt đầu nhiệt liệt tính toán đứng lên, hắn quyết định thừa dịp thời cơ tốt Tử Tô không ở đây, sẽ dùng tất cả mọi cách thay đổi chủ ý của Tiểu Long Nhi, để cho hắn nhanh chóng rời khỏi chốn phàm trần này.
Cho Tiểu Long Nhi ăn uống no đủ, nàng liền vô cùng trìu mến nói với hắn: “Bảo Bối, mẫu hậu phải đi làm, con ở nhà một mình nên ngoan ngoãn nghe lời, không được chạy loạn khắp nơi, càng không được đi theo người kia rời khỏi đây, biết không?” Nói xong, thanh âm của nàng liền có chút nghiêm khắc.
Tiểu Long Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, mẫu hậu tại sao vẫn cứ lo lắng cho bé a? Bé vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi mẫu hậu, hôn hai bên gò má của nàng xong.
“Mẫu hậu, Bảo Bối đã biết.” Thằng bé ngoan ngoãn nói, hướng về phía nàng cười không ngừng.
Tử Tô tuy rằng không yên tâm lắm, nhưng mà vẫn là không thể không rời đi để đi làm, nàng còn phải nuôi sống cả nhà, cho nên nàng cắn chặt răng, lưu luyến không rời đi làm.