Tử Tô nhìn xem người đàn ông đang đi theo sát phía sau, nàng không rõ hắn vì cái gì muốn đi theo, vài lần nàng đều rất muốn hỏ
i, nhưng là gặp Tiểu Long Nhi không lên tiếng, tự mình đành nén xuống vậy, rốt cuộc một lát sau không thể nhịn được nữa.
“Ách, tại sao anh lại đi theo chúng tôi?” Nàng phút chốc xoay người, tức giận nhìn người nam nhân đang đi phía sau nói.
Long Duệ cũng tức giận, hắn cũng không phải muốn đi theo nàng, hắn là, “Ta không phải đi theo ngươi, ta muốn đi theo Tiểu Long Nhi.” Hắn khinh thường bĩu môi, hắn đối với nàng một chút hứng thú cũng không có.
Nàng tức giận, hắn đi theo Tiểu Long Nhi, chẳng khác nào đi theo chính mình, không lẽ nàng và con mình chia làm hai đường để đi? “Tôi và con tôi phải về nhà, Long Vương ngài xin cứ tự nhiên.” Nàng không khách khí nói, không biết vì cái gì nàng thực không thích nam nhân trước mắt, nàng có cảm giác dường như hắn muốn đoạt đi con mình.
“Bổn vương nói qua, bổn vương đi theo Tiểu Long Nhi, không phải ngươi.” Long Duệ cũng căm tức, không rõ vì cái gì nữ nhân này cố tình cùng với hắn đối nghịch.
“Đó là con tôi.” Tử Nhi nổi giận phừng phừng, không để ý hình tượng hướng hắn quát to.
Tiểu Long Nhi nhìn nàng, lại nhìn Long Duệ, vô tội nhìn bọn họ.
Long Duệ tự nhiên cũng sẽ không nhượng bộ, hắn đường đường là Long Vương, làm sao có khả năng nghe lời nói của một cô gái, càng không có khả năng khuất phục trước một nữ nhân? Nhưng hắn cũng biết không đúng, nếu cãi nhau cùng một nữ nhân thì thật là xấu mặt, nên ngậm miệng lại không nói lời nào, cũng không buông tha cứ đi theo nàng.
Tử Tô tức giận đến không có cách nào, mắng cũng mắng không đi, đuổi cũng đuổi không đi, nàng lại không thể không trở về nhà. Cuối cùng đành phải rầu rĩ không vui ôm tiểu bảo bảo mang theo một bụng giận dữ về tới căn phòng nhỏ.
Ai ngờ, khi Long Duệ nhìn thấy nơi ở của nàng, nhịn không được khinh thị nói: “Cái phòng gì nhỏ bé, không tốt chút nào.”
“Mắc mớ gì đến anh, cũng không phải cho anh ở, anh không thích mời đi ngay lập tức.” Nàng một bên mở cửa, một bên tức giận cũng không quay đầu lại n
Long Duệ tức tối trừng mắt phía sau lưng của nàng, ráng nhịn bước vào phòng. Nhưng khi hắn đi vào, mày mặt nhăn càng nhiều hơn, đây là nơi người ở sao? Đưa mắt nhìn quanh, thoáng cái đã nhìn thấy hết đồ đạc trong phòng, nếu hắn là cướp, à không chỉ nói trộm thôi, mời hắn lấy hắn cũng không thèm.
Phòng khách chỉ có một cái ti vi, một cái bàn, ba bốn cái ghế dựa, phòng bếp chỉ có một cái bếp, phòng ở càng đơn giản, một giường, một bàn, một cái ngăn tủ, một cái máy tính. Đây là phòng ở đơn giản nhất đáng thương nhất hắn từng gặp qua.
“Đây là chỗ người ở sao? Cái gì cũng không có? Cô cũng quá nghèo nàn, ngay cả một căn phòng đàng hoàng để ở cũng không có.” Long Duệ nhìn không được, nói thật, hắn thiếu chút nữa muốn quay đầu chạy lấy người, nơi như vầy hắn mới không cần đến đâu.
“Anh nói đủ chưa? Tôi không mời anh đến, càng không muốn anh đến, tự anh cứng rắn muốn đi theo đến. Nếu anh hiện tại không thích, mời anh lập tức bước ra. Nếu anh kiên trì muốn lưu lại, xin mời ngậm cái miệng chim của anh lại, không, miệng rồng.” Tử Tô thật sự bị chọc giận đến phát điên, nàng thật muốn tăng hắn một cái tát, từ khi hắn đến nhà không hề ngừng cái miệng của hắn, nàng có khi hoài nghi tên này không biết có phải là một nam nhân hay không, hay là nữ nhân.
Long Duệ trừng mắt nhìn nàng, sao cô gái này lại nói những lời thô lỗ khó nghe đến vậy, hắn vô cùng tức giận nói: “Cô…..”
“Anh câm miệng.” Tử Tô không cho hắn lại có cơ hội nói chuyện, hung tợn trừng mắt nhìn hắn mệnh lệnh nói.
“Mẫu hậu, Long Vương, hai người đừng ồn nữa, Bảo Bối đói bụng.” Tiểu Long Nhi vội vàng cắt ngang cuộc cãi vã của bọn họ, làm nũng nói.
Tử Tô vừa nghe đến vật nhỏ kêu đói, lập tức đau lòng vô cùng, âm thầm trách mình tại sao quên cho hắn uống sữa. Bảo Bối, thực xin lỗi a, mẫu hậu cho con uống ngay đây.” Nàng vừa đau lòng nói, vừa ôm hắn đi vào trong phòng.