Rojo

Chương 8




《 Đỏ 》 8.

【minh tinh sói con công x đại chủ trì lớn tuổi hay khóc thụ, tra công tiện thụ, HE】

Mông Dịch nói hồi lâu cũng không có lời đáp, hắn dĩ nhiên đã có thói quen, cảm thấy cho dù ra sao thì Lăng Hạo cũng sẽ ở đó chờ hắn, giờ phút này mới bỗng nhiên ý thức được, cái dĩ nhiên đó đáng ghét bao nhiêu, giọng run rẩy nói, “Xin lỗi, tôi…”

Lăng Hạo không nói được, cũng không nói không được, chỉ dặn: “Thời gian này cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chờ dư luận hạ nhiệt sẽ ổn thôi.”

Mông Dịch muốn đi tìm anh, lại có cảm giác lúc này gặp anh sẽ cho anh thêm phiền toái, đánh phải ừ một tiếng, còn nói: “Anh…” Miệng há to, nhưng không biết nên nói cái gì.

Lăng Hạo: “Không cần nói cảm ơn đâu, dù sao chúng ta cũng coi như là bạn bè?”

Ở bên kia, Mông Dịch há miệng giật mình, mãi lâu sau mới đắng chát ừ một tiếng: “Vậy anh… cũng cố gắng lên, đừng lên tiếng thay tôi nữa, vô duyên vô cớ rước một thân tanh đấy.”

Sau hai tháng, chuyện kia hạ nhiệt rồi, hắn mới đi tìm Lăng Hạo. Vốn không muốn đi sợ thêm phiền toái cho anh, lại sợ lúc này không đuổi theo, tương lai sẽ không còn cơ hội nữa, bèn mặt dày mang điểm tâm anh thích nhất đến, lại không có nhà, hắn cũng không có chìa khóa, đành ngồi chờ ngoài cửa. Trong lúc đợi, hắn lướt lại tin nhắn nói chuyện phiếm trước kia của hai người, rồi nhìn thấy tin anh đăng trong vòng bạn bè ngày hôm qua. Anh không đi công tác, ngày mai còn phải quay “Feeling happy”, hôm nay sẽ trở về.

Lúc Lăng Hạo về đã là nửa đêm, Carlos dìu lấy anh. Mắt Lăng Hạo hơi mờ mịt, chắc là uống say, ngoan ngoãn tựa lên người Carlos, phẩm rượu tốt, nên không có hại lắm, chỉ là uống hơi say nên cả người mềm nhũn, muốn về nhà ngủ. Mông Dịch rất hiểu anh.

Hai người đến gần trông thấy hắn, đều sững sờ, Carlos cười lạnh một tiếng, trào phúng: “Lại tới ôm đùi à?”

Mông Dịch thẹn trong lòng, không đáp lời, chỉ nhìn Lăng Hạo. Lăng Hạo nhìn lại hắn, trong mắt chậm rãi đọng nước, dáng vẻ vô cùng tủi thân. Có lẽ đã say đến mức không rõ thời không, còn tưởng mình đang cãi nhau với hắn, giãy giụa đi tới chỗ hắn, đưa tay đấm liên tục vào ngực hắn, hai tay nhẹ nhàng túm cổ áo hắn, bĩu môi hỏi: “Tôi đâu có… tôi đâu có từng ép cậu? Là do cậu… do cậu tự nói… tự nói rằng cậu yêu tôi mà.”

Mông Dịch đỡ được anh, ôm lưng anh, dán vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Là tôi nói, tôi sai rồi.”

Nước mắt Lăng Hạo nhanh chóng rơi xuống, cách một tầng sương nước nìn hắn: “Vậy cậu lặp lại đi.”

Mông Dịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua Carlos, Carlos đã không còn lời nào để nói, quay đầu bảo: “Anh chăm sóc anh ấy đi, tôi về đây.”

Vào phòng, Lăng Hạo vẫn khóc, nấc lên nghẹn ngào: “Cậu lại… lại gạt tôi… cậu không chịu nói… đồ lừa đảo…”

Mông Dịch đặt anh lên giường, quỳ gối cạnh mép giường ngắm anh, nhỏ giọng nói, “Tôi yêu anh, cũng không biết giờ anh còn muốn nghe hay không.”

Lăng Hạo giờ mới ngừng khóc, không biết đang say hay đã tỉnh, lông mày nhăn lại, hừ một tiếng: “Lừa đảo!”, liền trở mình ngủ luôn.

Sáng sớm, Lăng Hạo nửa mê nửa tình nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng bếp, xuống giường, đầu óc vẫn còn lơ mơ, cho tới khi trông thấy bóng lưng của Mông Dịch mới nhớ lại, lên tiếng chào hỏi. Mông Dịch quay đầu nhìn anh, nở nụ cười: “Anh dậy rồi à? Đi rửa mặt đi, xong rồi tới đây ăn điểm tâm.”

Lăng Hạo ừ một tiếng, không hỏi thêm gì.

Tám giờ trợ lý tới đón anh, nhìn thấy Mông Dịch thì hơi sững sờ, đáy lòng có hơi xem thường nhưng không dám lộ ra trên mặt, ngạc nhiên gọi một tiếng: “Anh Dịch, em không mang bữa sáng cho anh rồi.”

“Không cần, tôi làm điểm tâm rồi.” Sau đó quay qua chỗ Lăng Hạo, “Anh coi, anh muốn ăn cái gì? Tôi làm bánh khoai tây đấy.”

Lăng Hạo lắc đầu bảo: “Tôi không đói.” Rồi nói với trợ lý, “Cậu ra ngoài chờ tôi trước.”

Lúc trong phòng chỉ còn hai người họ, anh mới tiếp: “Mấy tháng nữa chờ qua cơn gió này tôi sẽ liên lạc với đạo diễn thay cậu, nghe bảo bên kia đang có một hạng mục muốn khởi động, có điều chắc chắn không lấy được vai chính đâu, cậu…” Nói được một nửa, anh ngẩng đầu đánh giá hắn, thấy hắn gầy đi, trong lòng không hiểu sao rất đau, lại nói tiếp. “Cậu chịu khó tịch mịch một thời gian, rồi sẽ khá hơn thôi, tôi luôn ở đây, cậu không cần lo lắng, là bạn bè mà, tôi sẽ giúp cậu.”

Hai ba câu ngày hôm qua dường như đã bị vứt bỏ, Mông Dịch chỉ cúi đầu, hồi lâu mới nói: “Đừng giúp tôi, tôi không định làm nghề này nữa.”