Tân Nguyệt không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, đợi sau khi Trần Giang Dã kết thúc cuộc gọi cô nói với cậu một tiếng: “Cảm ơn.”
Trần Giang Dã khi gọi điện thoại cậu dựa nửa người vào tường, lúc này lười biếng đứng thẳng lên, nửa khuôn mặt hướng về phía Tân Nguyệt, hơi ngoảnh đầu về phía sau nhìn cô.
“Nhớ rõ, nợ tôi ba ân tình.”
Nghe thấy vậy, đầu óc của Tân Nguyệt nhất thời trống rỗng, đợi cô phản ứng lại, Trần Giang Dã đã quay đầu rời đi.
“……”
Tân Nguyệt không nói ra được trong lòng có cảm giác gì, có chút không vui, giống như phải ngậm đắng nuốt cay, nhưng cậu thật sự đã giúp đỡ cô, chỉ là cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Tân Nguyệt nghiêng đầu, vẻ mặt có hơi phức tạp quay vào trong nhà.
Một lúc sau, cô cầm bút ra đem tờ giấy “Không ký công ty” đổi thành “Đã ký công ty”.
“Ơ kìa, Tân Nguyệt ký công ty rồi à, làm minh tinh thật sao.”
Một người phụ nữ chạy xe điện đi ngang qua nhà cô đúng lúc nhìn thấy.
Tân Nguyệt không nói gì, chỉ nói một câu: “Chào dì.”
Người phụ nữ nhìn ra được vẻ mặt lạnh nhạt của Tân Nguyệt, nhưng bà không quan tâm, tiếp tục nói dông dài, “Nếu như cháu kiếm được nhiều tiền thì đừng quên những người hàng xóm trong thôn, bỏ tiền sửa đường cho mọi người.”
“Cháu xem con đường này, hư thành cái dạng gì rồi, hôm qua dì đi mua trứng gà, về nhà mở ra xem, dốc đến mức làm vỡ mấy quả của dì!”
“Đúng rồi, không phải cháu đang đi học sao, nghỉ học hả?”
“Dì, thời gian không còn sớm nữa, cháu vào trong nấu ăn đây.”
Nói xong, Tân Nguyệt liền đóng cửa.
Tân Nguyệt không định giải thích, người trong thôn mồm năm miệng mười, cô không thể đi giải thích cho từng người hiểu, cũng không có cái tâm tình đó, bọn họ thích nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao cô có nói hay không, bọn họ đều chỉ tin vào suy đoán và tưởng tượng của mình.
*
Sắc trời tối sầm, không ít khói trắng bốc ra từ nhiều ống khói, khắp nơi đều là tiếng lách cách của nồi niêu xoong chảo, những đứa trẻ còn đang chạy tung tăng ngoài đồng, cho nên thỉnh thoảng nghe thấy tiếng phụ nữ rống cổ họng gọi những đứa trẻ về nhà ăn cơm.
Tân Long vác cuốc trên lưng trở về nhà, hễ gặp người quen liền đứng tán dóc vài câu.
“Lão Tân, nghe nói Tân Nguyệt nhà ông ký công ty rồi, ký công ty nào vậy?”
Trên đường đi, đây không phải là người đầu tiên hỏi ông về vấn đề này.
Tân Long mất kiên nhẫn nhếch miệng: “Ký cái rắm, ký rồi lão tử còn phải đi cạy mương?”
“Không tin ông quay về xem đi, trên cửa nhà ông đã viết ký công ty đó.”
Tân Long vừa nghe liền tăng tốc bước chân chậm rì của mình.
Về đến nhà, ông nhìn thấy trên cửa nhà mình còn thật viết bốn chữ “Đã ký công ty”, ông cau mày, ngay lập tức hét lên: “Tân Nguyệt! Tân Nguyệt!”
“Sao vậy?”
Giọng nói của Tân Nguyệt vọng ra từ trong bếp.
Tân Long đi vào bếp, hỏi cô: “Con ký công ty rồi?”
Còn chưa đợi Tân Nguyệt trả lời, ông đã nói luyên huyên không ngừng: “Cha nói con nghe, con đừng để người khác lừa, con không thấy trên tin tức nói rất nhiều người bị lừa đến Myanmar hả, chặt tay chặt chân ra, cho dù không phải bị lừa, con cho rằng làm idol mạng minh tinh dễ lắm hả? Phải bồi người khác ăn cơm, nhà chúng ta nghèo nhưng vẫn có cơm để ăn, con nếu như đi làm những thứ này, cha đánh gãy chân con!”
Cả quá trình Tân Nguyệt không hoàn toàn chăm chú nghe ông nói, chỉ lo nấu món ăn trong chảo, đợi ông cằn nhằn xong mới mở miệng nói: “Con không ký.”
“Không ký?”
Tân Nguyệt rướn cổ tới: “Vậy con viết ký làm gì.”
Tân Nguyệt vừa đảo đồ ăn vừa trả lời ông: “Tránh những tên quản lý bám riết lấy con ký công ty.”
Lông mày của Tân Long lúc này mới thả lỏng ra, qua một lúc đột nhiên nhăn lại: “Con đừng lừa gạt cha.”
“Lừa cha cả nhà đều chết được chưa.”
“Này, con còn lấy ông đây ra thề độc.”
Tân Nguyệt thở dài, gắp món từ trong chảo ra dĩa: “Ăn cơm thôi.”
Tân Nguyệt theo thói quen ra ngoài sân ngồi xổm ăn cơm, ban đêm gió lớn, quần áo phơi trên dây kẽm trong sân đung đưa.
Quần áo của cô và cha cô cơ bản đều là những màu khó dơ, cho nên càng tôn lên chiếc áo ngắn tay màu xanh biển nhạt đặc biệt dễ thấy.
Lúc này Tân Nguyệt mới nhớ đến việc phải trả áo cho Trần Giang Dã.
Ăn cơm xong, cô lấy quần áo xuống, qua nhà thím Vương tìm Trần Giang Dã.
Thím Vương và chồng cũng bưng bát cơm ngồi xổm ở bên ngoài ăn cơm, nhìn thấy Tân Nguyệt liền chào hỏi: “Ăn cơm rồi hả?”
Tân Nguyệt gật đầu, sau đó hỏi: “Thím Vương, Chú Lưu, Trần Giang Dã có ở đây không?”
“Nó đang tắm rửa, vừa vào nhà tắm thôi, phán đoán một lát nữa nó còn chưa ra.”
Tân Nguyệt giơ chiếc áo ở trong tay: “Đợi cậu ta tắm xong, phiền thím đưa chiếc áo này cho cậu ta.”
“Được, cháu đặt trên ghế đẩu đi.” Thím Vương dùng đũa chỉ chiếc ghế ở bên cạnh.
Tân Nguyệt đặt áo lên ghế: “Vậy thím Vương từ từ ăn, cháu quay về đây.”
“Về đi.”
Thím Vương vẫy vẫy tay với Tân Nguyệt, vẻ mặt khá bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất phong phú.
Đợi Tân Nguyệt đi về, thím Vương lập tức dùng cùi chỏ đụng vào chồng mình: “Ông nói xem hai đứa này là sao vậy, áo của Trần Giang Dã sao chạy đến chỗ của Tân Nguyệt rồi?”
Chú Lưu: “Làm sao tôi biết được, bà hỏi Trần Giang Dã đi.”
Thím Vương thực sự rất tò mò, lúc bà đưa áo cho Trần Giang Dã còn thật hỏi cậu: “Áo của cháu sao ở chỗ Tân Nguyệt vậy?”
Trần Giang Dã như thể không nghe thấy, lấy áo qua đi lên lầu.
Thím Vương nhìn thấy vậy âm thầm mắng: “Thằng nhóc thối, cả ngày giả đui giả điếc lại như người câm, cơm cũng không ăn, đói chết đi.”
Trần Giang Dã không nghe, cũng không xem biểu tình của bà, đang cầm khăn lau tóc.
Cậu không dùng máy sấy tóc trong nhà tắm của thím Vương, tự mang theo máy sấy tóc ion âm.
Trở về phòng, cậu vứt bộ quần áo bẩn sang một bên, đặt chiếc áo sạch lên giường.
Khi ở nhà, tắm xong cậu thường để trần thân trên, sau khi đến đây cậu cũng thường quên cầm theo quần áo vào nhà tắm, nhưng ở đây nếu như không mặc quần áo, một lúc sau sẽ bị muỗi đốt khắp người, cho nên sấy tóc xong cậu thuận tay lấy chiếc áo ở trên giường mặc vào.
Mặc được một nửa, động tác của cậu khựng lại, trên áo có mùi hương lạ, có mùi hương thơm dịu của tạo giáp và mùi hoa lan Nam Phi kết hợp.
Có điều, mùi của hoa lan Nam Phi thực ra cậu thường xuyên ngửi thấy.
Cậu học ở trường quốc tế, nữ sinh trong trường cơ bản đều xịt nước hoa, nhiều nữ sinh vào độ tuổi này đều thích mùi thơm ngọt ngào của hoa lan Nam Phi, có lẽ là vì ngửi quá nhiều, cậu không cảm thấy thanh ngọt nữa, chỉ cảm thấy chán ngấy, nhưng vào lúc này mùi hương thoang thoảng lại không làm cho cậu chống đối.
Có lẽ là khả năng làm dịu của tạo giáp đã làm trung hòa hương thơm của hoa lan Nam Phi, mà mùi hương làm se của tạo giáp trong cuộc sống trước kia của cậu rất khó ngửi.
Trong lúc sững sờ, cậu kéo áo xuống, không khí oi bức trong phòng lập tức được thay thế bằng mùi thơm trên quần áo.
Cậu cau mày, bật quạt điện, đẩy cửa sổ ra.
Không khí ngoài cửa sổ tuy không ngột ngạt như trong phòng, nhưng cũng mang theo một chút khô khan.
Trần Giang Dã dựa vào bệ cửa sổ, lông mày rất lâu không thả lỏng, ngược lại càng nhíu chặt hơn.
Một lúc sau, cậu quay vào lấy bao thuốc, lúc đi ngang qua cái bàn thuận tay nhặt gạt tàn thuốc, đặt trên bệ cửa sổ.
Cậu lấy bật lửa ra châm điếu thuốc trong miệng, hút hết điếu này đến điếu khác.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ chuyển dần từ xanh thẫm sang đen như mực, ánh đèn của từng hộ gia đình được thắp sáng trong đêm.
Vùng nông thôn về đêm trải dài đến vô tận, không có nhà cao tầng chắn ngang tầm mắt, không có những con đường chằng chịt và rực rỡ ánh đèn, cũng không có tiếng xe cộ ầm ầm chạy qua, nơi nào cũng là yên tĩnh, chỉ có gió đêm nhè nhẹ thổi qua, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ếch nhái phát ra trên cánh đồng.
Lông mày của Trần Giang Dã dần dần buông lỏng, nhưng điếu thuốc trong tay trì tệ không bỏ xuống, hút hết điếu này lại châm điếu khác, trong gạt tàn chốc lát đã chất đầy tàn thuốc.
Trong lúc cậu hút không biết bao nhiêu điếu thuốc, một ngọn đèn sáng lên trong tầm mắt của cậu, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng khoảng sân nhỏ bên cạnh.
Một thiếu nữ mặc chiếc váy dây đi từ trong nhà ra.
Dáng người của thiếu nữ mảnh khảnh, mái tóc buộc tùy ý ở sau đầu, mái tóc mềm mại bị ánh đèn nhuộm màu nâu, lộ ra vẻ uể oải như chú mèo nhỏ.
Đây sẽ là một bức tranh cực kỳ mỹ lệ, nếu như trong tay cô không cầm chiếc quần lót màu hồng phấn hình trái dâu.
Một tiếng cười ngắn ngủi vang lên trong đêm.
Cách vài mét, thiếu nữ không nghe thấy tiếng cười, chỉ là tình cờ đúng lúc này ngẩng đầu lên, cô bắt gặp một đôi mắt hẹp dài và đen láy không chút nghiêng lệch.