Rời Xa Giáo Thảo Cố Chấp

Chương 70




Hạ Thanh Từ bóc vỏ xúc xích, chia thành từng miếng nhỏ và đặt trước mặt mèo con.

Nam thanh niên ngồi xổm trên đất, tia nắng xuyên qua người cậu để lại từng vệt bóng đỗ và làm cho đường nét của cậu trở nên ôn hòa hơn đôi chút.

"Meo." Mèo con khẽ kêu lên một tiếng, ngậm lấy xúc xích quay về trong góc mà ăn.

Thẩm Ý mở bịch kem bánh sữa của mình ra, cúi đầu nếm thử một miếng, thật ngọt.

Kem bánh sữa không lớn, Hạ Thanh Từ đút xong xúc xích cho mèo thì Thẩm Ý cũng vừa vặn ăn xong, ném que kem vào thùng rác bên cạnh.

"Thẩm Ý, lại đây." Hạ Thanh Từ kêu một tiếng và dúi cây xúc xích còn lại vào tay Thẩm Ý.

"Trước đây bọn nó rất thân với tôi." Hạ Thanh Từ nói: "Vài tháng gần đây tôi ít đến hơn, bọn nó đã không thèm để ý đến tôi."

Thẩm Ý cầm lấy cây xúc xích thử xé vỏ bên ngoài, vết rách xiêu vẹo, Hạ Thanh Từ bên cạnh nhìn qua, duỗi đầu ngón tay tới.

"Không phải vậy." Hạ Thanh Từ dùng đầu ngón tay chỉ vào vạch đánh dấu phía trên: "Từ đây, dọc theo đường này."

Vừa nói, cậu vừa giúp Thẩm Ý trực tiếp xé vỏ, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh của mình bóc xúc xích ra, trong quá trình cũng đã chạm vào đầu ngón tay của Thẩm Ý vài lần.

Thẩm Ý vẫn đứng đó, trong khi đối phương đi vứt vỏ bọc thì hắn cụp mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình. Cảm giác ngón tay bị chạm vào dường như vẫn còn xót lại, đầu ngón tay khẽ cử động rồi từ từ hạ xuống.

Thấp giọng cảm ơn với nam sinh bên cạnh, Hạ Thanh Từ cũng không có xem đó là chuyện to tát gì mà đi xem mèo con.

Mèo con rõ ràng là dễ thu hút sự chú ý hơn.

Hạ Thanh Từ và Thẩm Ý ở lại một lúc, sau đó cũng chuẩn bị quay về. Thời gian nghỉ của họ có hạn và vẫn còn các trận thi của những trường khác. Tuy rằng không cần xem, nhưng Hạ Thanh Từ vẫn phải kiểm tra lại sỉ số của lớp mình, hơn nữa còn có rất nhiều việc vặt khác cần làm.

Men theo con đường cũ để về, Hạ Thanh Từ nhớ lại lời mà Thẩm Du Hàm đã nói rồi hỏi: "Tối nay cậu có đi với anh cậu không?"

Thẩm Ý khẽ gật đầu. Nhà bọn họ có rất nhiều quy củ, không chỉ có bọn họ mà còn có những đứa trẻ khác của nhà họ Thẩm cũng phải tuân theo. Hắn ghét cái gọi là tiệc gặp mặt hàng tháng này của nhà họ Thẩm, bàn ăn rất buồn tẻ, nếu không cẩn thận thậm chí còn bị châm chọc, thậm chí là chế giễu.

"Cậu không thể không đi sao?" Hạ Thanh Từ lại hỏi.

"Không thể." Thẩm Ý nói: "Gia quy trong nhà nhất định phải tuân theo."

"Vậy cậu..." Hạ Thanh Từ hơi mím môi hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Thẩm Ý biết đối phương đang lo lắng cho mình nên lắc đầu: "Sẽ không có chuyện gì đâu."

"Tôi, sẽ không sao." Thẩm Ý nói thêm để trấn an Hạ Thanh Từ: "Tôi sẽ không ở đó quá lâu, ăn tối xong sẽ về liền."

Hạ Thanh Từ gật đầu: "Nếu có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi."

Mặc dù có lẽ cậu cũng không thể giúp gì được.

Nghe Thẩm Ý "Ừm" một tiếng, ánh mắt Thẩm Ý lại rơi vào người của Hạ Thanh Từ, nhìn một lúc lâu mới chậm rãi dời đi.

Khi quay trở lại, Thẩm Ý vẫn đứng điều phối ở vị trí cũ. Vừa về tới thì nhóm trưởng đội tình nguyện đã đi tới giao việc cho Thẩm Ý.

"Cậu về trước đi, Tuế Tuế." Thẩm Ý nói: "Muộn chút, hết bận thì tôi sẽ qua đó tìm cậu."

Hạ Thanh Từ đáp một tiếng, nhìn Thẩm Ý một mình bê mấy thùng carton. Hình như bên trong còn sót lại một vài bộ phận bàn ghế dùng để làm bàn tạm thời, chiếc thùng khá cao, Thẩm Ý muốn một mình bưng đi.

Thùng này nhìn có vẻ cao bằng nửa người, Thẩm Ý một mình ôm đi, phòng thiết bị cách đây không xa, chỉ cần đặt trước cửa là được.

Bình thường việc này đáng ra là phải để cho hội học sinh xử lý, nhưng đội tình nguyện viên của trường Nhất Trung tới đây là để làm màu, trên thực tế cũng không giúp được gì nhiều, dù sao bọn họ cũng không biết đường.

Thẩm Ý nâng nó lên một cách khó khăn, dù sao bên trong đều là kim loại. Cậu ấy cũng không có nhờ ai giúp, một mình ôm nó và đi theo hướng mà nhóm trưởng vừa nói.

Chưa bước được hai bước, Thẩm Ý cảm thấy chiếc thùng nhẹ hơn một chút, một bóng người mặc đồng phục lam trắng bước lại, san sẻ bớt cho hắn một phần

Ban đầu Hạ Thanh Từ nghĩ có lẽ là nó không nặng gì mấy, chỉ là Thẩm Ý không có sức thôi. Nhưng khi tự mình thực sự ôm lên thì cậu mới nhận ra nó nặng bao nhiêu, Thẩm Ý có thể nâng được nó lên đã là một điều rất đổi phi thường.

Sắc mặt lạnh lùng của Hạ Thanh Từ hơi trầm xuống, đôi mắt dưới vành mũ của Thẩm Ý cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, nói với cậu: "Tôi có thể tự mình làm được, cậu không cần giúp đâu."

"Tôi cũng có thể làm được." Hạ Thanh Từ vừa nói vừa giúp Thẩm Ý nhấc một phần lên, hai người cùng nhau bưng về phía phòng thiết bị.

"Việc này cậu không cần làm." Hạ Thanh Từ nói: "Cái này nên giao cho hội học sinh của trường bọn tôi."

"Bọn họ quá bận." Thẩm Ý dừng lại nói: "Tôi cũng không sao, giống như chạy bộ một chút mà thôi."

Là tự hắn muốn đến đây làm tình nguyện viên, hơn nữa đây cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Hai người cùng nhau khiêng thùng carton, Hạ Thanh Từ dẫn đường đi ở phía trước nâng lên không tiện, đồng phục học sinh trên đường cọ xát mấy lần với thùng carton và bị trầy vài đường.

Đến trước cửa phòng thiết bị, Hạ Thanh Từ đặt thùng xuống, cánh tay có chút đau nhức nhưng nhìn Thẩm Ý như thể không có chuyện gì xảy ra. Đài phát thanh vừa vặn thông báo giờ nghỉ đã kết thúc.

"Tôi phải về."

Hạ Thanh Từ vừa dứt lời, ngón tay Thẩm Ý đã chạm vào một bên sườn mặt của cậu, hơi cụp mắt xuống: "Dính bụi trên thùng."

Trên mặt Hạ Thanh Từ dính vôi trắng, cậu đưa tay lên sờ sờ, cảm thấy khoảng cách giữa mình và Thẩm Ý có chút gần nên âm thầm lui về phía sau, đồng thời cũng chạm vào một chút bụi mịn trên đó.

"Tôi phải về."

Thẩm Ý khựng lại một chút, thu hết mọi động tác của Hạ Thanh Từ vào trong đáy mắt. "Ừm" một tiếng, nhìn bóng lưng của Hạ Thanh Từ biến mất rồi mới chậm rãi thu tầm mắt lại.

*

Hạ Thanh Từ quay lại vị trí khán đài của lớp và nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở chỗ của mình.

"Lớp trưởng, cậu vừa đi quầy tạp hóa à?" Tạ Bệnh Miễn vừa hỏi vừa xem điện thoại, có người gửi cho hắn hình chụp của Hạ Thanh Từ và Thẩm Ý.

Trong ảnh, Thẩm Ý đang bảo vệ nam sinh phía sau, vẻ mặt như đang tỏ ra cảnh giác.

"Ừ." Hạ Thanh Từ đáp, sau đó liếc Tạ Bệnh Miễn, trong mắt như viết rõ "Làm sao cậu biết".

"Có người nói cho tôi biết." Tạ Bệnh Miễn không giấu điện thoại, hình ảnh trên màn hình rất sắc nét.

Hạ Thanh Từ dừng mắt một chút và thấy trên màn hình điện thoại của Tạ Bệnh Miễn là ảnh của mình và Thẩm Ý, hẳn là được chụp lúc gặp Thẩm Du Hàm.Gửi ảnh xong, đối phương còn nhắn thêm gì đó.

- --Tạ Bệnh Miễn, vợ của cậu trốn theo người khác.

Hạ Thanh Từ vô thức nhíu mày, Tạ Bệnh Miễn cũng liếc nhìn màn hình, cất điện thoại vào lại túi.

"Thẩm Ý tới." Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn dán vào người của Hạ Thanh Từ, giọng nói lười biếng vang lên: "Cậu cùng cậu ta nắm tay đi tới quầy tạp hóa à?"

Nắm tay cái gì, cậu chỉ kéo tay áo Thẩm Ý mà thôi.

Hạ Thanh Từ đang tìm danh sách điểm danh, sắc mặt không chút biểu tình: "Nghe ai nói?"

"Có người nói cho tôi biết." Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn vẫn dõi theo Hạ Thanh Từ, nhìn chằm chằm đầu ngón tay trắng nõn của cậu, hắn còn chưa được chạm vào: "Tuế Tuế, tôi không tin bọn họ, tôi tin cậu."

"Ồ." Hạ Thanh Từ bình tĩnh đáp, liếc Tạ Bệnh Miễn: "Bọn tôi nắm tay nhau đi tới quầy tạp hóa."

Diệp Kỳ từ hàng sau đi tới, nghe được hai người nói chuyện có chút muốn cười, đoán được Nhị ca là đang hỏi cái gì.

"Thật sao?" Tạ Bệnh Miễn nghe ra Hạ Thanh Từ là đang trêu mình, đôi mắt hơi cong, trong đôi mắt đen không nhìn ra được chút tâm tình nào, thấp giọng nói: "Tốt nhất là đừng thành thật."

Hạ Thanh Từ nhìn người bên cạnh một chút, không muốn nói chuyện với Tạ Bệnh Miễn. Lỡ như thật thì sao, Tạ Bệnh Miễn cũng không thể khóc lóc với cậu.

Hạ Thanh Từ suy nghĩ một hồi, cũng không hẳn là vậy, đây rất giống việc mà Tạ Bệnh Miễn có thể làm được.

"Tránh ra." Hạ Thanh Từ nhìn thấy danh sách điểm danh phía sau của Tạ Bệnh Miễn, hắn đứng dậy thì cậu mới có thể lấy được.

"Cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi." Tạ Bệnh Miễn không nhúc nhích, sợ Hạ Thanh Từ chê mình phiền, hắn tùy ý bổ sung thêm một câu: "Nói cho tôi biết, tôi sẽ tránh đường."

"Là thật thì sao?" Hạ Thanh Từ lạnh lùng hỏi lại.

"Không tốt lắm." Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu, thờ ơ nói: "Cùng lắm là tôi đánh cậu ta, đánh cho đến khi hắn cam đoan không bao giờ dám chạm vào cậu nữa mới thôi."

Nơi nào cũng không được chạm, một sợi tóc cũng không được.

Diệp Kỳ đứng sang một bên không kịp ngắt lời:...chết lặng.

Hạ Thanh Từ nghe được lời này sắc mặt hơi trầm xuống. Dùng ánh mắt như nhìn người tâm thần mà nhìn Tạ Bệnh Miễn, không nói thêm gì. Tạ Bệnh Miễn vô lý, nói cũng vô dụng.

"Không cho đánh." Cuối cùng cậu cũng nói ra được một câu.

"Ồ." Tạ Bệnh Miễn lần này bước sang một bên, rút ​​danh sách điểm danh ở phía sau đưa cho Hạ Thanh Từ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Còn tùy biểu hiện của cậu."

Hạ Thanh Từ đang định đi đến hàng sau để điểm danh, Tạ Bệnh Miễn nói với Diệp Kỳ một tiếng rồi cũng đi theo cậu.

"Làm gì mà ngày nào cũng bám bám dính dính. Trường mình thi đấu bóng rỗ thì liên quan mẹ gì đến cậu ta." Tạ Bệnh Miễn nói với giọng lạnh lùng hơn: "Chẳng lẽ cậu ta đến đây chỉ là vì cậu."

Tại sao lại không quan tâm đến chuyện của Thẩm Ý, Nhất Trung cũng đến tham gia thi đấu, hơn nữa Thẩm Ý đã nói với cậu từ trước rằng cậu ấy muốn làm tình nguyện viên.

"Cậu ấy khác cậu." Hạ Thanh Từ nghe không nổi nữa, dừng lại liếc Tạ Bệnh Miễn.

Rốt cuộc ai mới là người bám dính? Người này không biết gì sao?

"Thực sự không giống." Tạ Bệnh Miễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Kém xa tôi."

Hạ Thanh Từ: "..."

Đài phát thanh lại vang lên, Hạ Thanh Từ nhanh chóng điểm danh, bỏ ngoài tai những lời mà Tạ Bệnh Miễn nói. Đối với sự vô liêm sỉ của Tạ Bệnh Miễn, cậu lại có thêm một nhận thức mới.

Hạ Thanh Từ trở lại hàng ghế đầu tiên của mình, vốn dĩ xung quanh không có ai nhưng giờ đây lại có thêm Tạ Bệnh Miễn, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du cũng tham gia cùng, hàng đầu tiên trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Gần như là ồn ào.

Hạ Thanh Từ ngồi một mình, bên cạnh là Tạ Bệnh Miễn, trận tiếp theo là giữa trường trung học số 14 và trường chuyên, bọn họ đang thảo luận vui vẻ.

"Nhị ca, hôm nay có người đánh rắm và nói sẽ chơi chết cậu. Nếu buổi chiều chúng ta đối mặt với Trung học số 14, chúng ta sẽ phải đem Thẩm Du Hàm đè xuống sân nện cho hắn ít gì cũng phải hai lần."

Tạ Bệnh Miễn cười lạnh nói: "Tôi nghĩ bọn họ vẫn chưa học được bài học. Thẩm Du Hàm ở bên cạnh xem, quả đắng lần trước ăn cũng không đủ no."

"Hắn hèn hạ." Tạ Bệnh Miễn cười lạnh nói: "Càng giẫm hắn dưới chân, hắn càng cao hứng."

Khóe môi Diệp Kỳ giật giật: "Nhị ca, cái đó là đối với cậu. Cậu cho rằng nếu thay bằng người người khác, Thẩm Du Hàm có còn cao hứng không?"

Về phần tính khí nóng nảy của Thẩm Du Hàm... cũng một chín một mười với Nhị ca. Điểm khác biệt là khi không vui Nhị ca mới biểu hiện ra. Thẩm Du Hàm lại là một con hồ ly hay cười, bề ngoài có thể giả vờ nhưng lại giỏi đâm sau lưng người khác.

"Cậu cho rằng Trung học số 14 có thể thắng sao?"

Mạnh Phi Du: "Nếu có thể thắng, năm sau trường chuyên không nên đến đây, thật mất mặt."

Tạ Bệnh Miễn nhìn về phía sân, nói: "Đúng vậy."

"Lớp trưởng, cậu nghĩ thế nào?"

Hạ Thanh Từ đang đọc sách trong góc, nghe Diệp Kỳ hỏi thì cũng đánh mắt nhìn về phía sân.

Người chơi hai bên đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Du Hàm dẫn đầu rất dễ thấy, tóc tết sau lưng, mặt mày sáng rực rất hợp với bộ đồng phục, sau khi cởi bỏ chiếc quần đỏ thì nhìn có vẻ u ám hơn đôi chút.

Hạ Thanh Từ nhìn sang chỗ khác: "Tôi không biết."

"Tôi cảm thấy là có thể." Diệp Kỳ nói: "Mặc dù đám Thẩm Du Hàm không thể đánh bại Nhị ca, thế nhưng đánh bại trường chuyên thì vẫn có thể."

"Có lẽ chiều nay chúng ta sẽ gặp nhau ở trận chung kết."

Hạ Thanh Từ đang đọc sách thì có một cái đầu nhô tới: "Tuế Tuế, cậu đang đọc gì vậy?"

Cậu dịch cuốn sách của mình sang một bên, chặn đầu của Tạ Bệnh Miễn lại.

"Sách bằng tiếng Anh, cậu hiểu hết sao?"

Phía trên có một ít từ mới được đánh dấu, Hạ Thanh Từ đọc có chút khó khăn, nhiều bản dịch không chuẩn lắm, những từ nào không biết thì tra, tra xong thì đọc tiếp.

"Cậu đang cản trở tôi." Hạ Thanh Từ nói.

Tạ Bệnh Miễn di chuyển một chút, phía trên có một câu được Hạ Thanh Từ gạch chân, cậu hiểu ý của bản dịch nhưng cảm thấy ý nghĩa dịch ra từ tra cứu có vẻ khác so với hàm ý của cuốn sách, cho nên đánh dấu lại để đó.

Giọng nói trầm thấp của Tạ Bệnh Miễn truyền đến tai cậu.

"Ý nghĩa của câu này là, Anh yêu em. Em giống như đóa hồng Juliet nở giữa ngày hè, mọc tự do dưới ánh nắng chói chang của mặt trời. Đối với anh, em là sự hấp dẫn trời sinh."

"Hoa nở rồi rụng, theo gió thu tản đi, hy vọng mùa hè năm sau em vẫn còn nhớ đến anh."

Sau bản dịch của Tạ Bệnh Miễn, Hạ Thanh Từ đã hiểu và phải thừa nhận rằng bản dịch của hắn quả thực phù hợp với hàm ý của cuốn sách hơn những gì mà cậu tra được.

Hơn nữa, câu văn cũng rất mượt mà, đọc lên rất đẹp.

Trong đó không có hoa hồng và tình yêu, không có hấp dẫn cũng như nhớ tới, thậm chí còn không có ngày hè. Thế nhưng kết hợp với ngữ cảnh xung quanh, dịch như thế không có vấn đề gì.

Hạ Thanh Từ cầm bút ở một bên viết lại câu dịch của Tạ Bệnh Miễn.

Viết xong, nghĩ tới điều gì đó và hỏi: "Cậu đã đọc chưa?"

"Ừm." Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn rơi vào ngón tay đang đặt trên sách của Hạ Thanh Từ, dừng một chút rồi nói: "Mẹ tôi rất thích các tác phẩm cổ điển nước Anh."

"Tiếng Anh của cậu thế nào?" Đây chính là điều Hạ Thanh Từ muốn hỏi: "Lần trước cậu thi được bao nhiêu?"

Nếu hắn có thể hiểu được các tác phẩm kinh điển nước Anh, thì theo lý thuyết chỉ cần tùy tiện viết vài dòng ở phần đọc hiểu, điểm của hắn chắc chắn sẽ nhiều hơn một chữ số.

Khóe môi Tạ Bệnh Miễn giật một cái, bài kiểm tra vừa rồi hắn được hẳn mười lăm điểm, tất cả các câu trắc nghiệm đều khoanh lụi, tự luận thì không viết.

"Cái này thì khác, Tuế Tuế." Tạ Bệnh Miễn thuận miệng lừa gạt: "Sau này cậu sẽ hiểu."

Tạ Bệnh Miễn không nghiêm túc làm bài kiểm tra tiếng Anh, nếu nghiêm túc thì có thể đạt điểm cao. Nhưng hắn quen rồi và việc điểm cao bao nhiêu đối với hắn cũng không mấy quan trọng.

Nhưng bây giờ có vẻ đã khác.

"Tuế Tuế, cậu có muốn tôi thi nhiều điểm hơn một chút không? Nếu cậu muốn, lần sau tôi sẽ làm tốt."

Hạ Thanh Từ "Ồ" một tiếng, "Nói như vậy, kỳ thi trước là không làm tốt."

Đương nhiên là không làm tốt, nếu thành tích tiến bộ quá nhiều thì có lẽ sẽ không ngồi cùng bàn được nữa.

"Trước đây cậu dạy tôi không tốt." Tạ Bệnh Miễn thẳng thắn nói: "Tôi muốn ngồi cùng cậu, nếu tôi thi nhiều điểm quá, cậu nhất định sẽ bảo lão Trương đổi chỗ cho tôi."

Hạ Thanh Từ quả thực sẽ làm như thế. Cậu không nói gì và tiếp tục đọc sách của mình. Tạ Bệnh Miễn thỉnh thoảng nhìn qua một chút, có chỗ nào gạch chân thì sẽ chủ động phiên dịch giúp cậu.

"Trường chuyên chơi cũng được nhưng Thẩm Du Hàm quá hiểm, thi đấu với hắn thực sự rất khó chịu."

Diệp Kỳ cũng đồng tình: "Cái này cũng không thể coi là phạm quy được, trường chuyên đành phải chịu thiệt vậy."

"Hôm qua hắn chơi thì không dùng mấy cái đó." Mạnh Phi Du nhớ lại: "Hôm nay là quá muốn thắng hay sao?"

"Tôi đoán là hắn xem thường trường chuyên, nếu thua thì họ cũng chẳng thể làm gì được." Diệp Kỳ mỉm cười: "Nhưng hắn không dám làm mấy trò đó trước mặt Nhị ca. Nếu Nhị ca chịu thiệt, Nhị ca có thể sẽ chơi chết hắn."

Tạ Bệnh Miễn nghe vậy, cười nửa miệng: "Mỗi ngày trong đầu cậu đều nghĩ cái gì vậy? Tôi chơi chết hắn là sao chứ?"

Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du bên cạnh không lên tiếng nữa, cùng nhau trầm mặc, lười vạch trần. Ai mà không biết Nhị ca chính là chúa thù dai, lòng dạ hẹp hòi nhất.

Vẫn là đừng nói ra, đỡ phải bị đánh.

Tạ Bệnh Miễn xem thi đấu một lúc, giáo viên bên kia rời đi, ba người bọn họ ngồi ở hàng đầu tiên bắt đầu chơi bài, Mạnh Phi Du mượn của Vu Uyển.

"Ngày nào cũng chơi bài tiền, chán quá rồi." Tạ Bệnh Miễn đã thắng mấy ván, cảm thấy thật tẻ nhạt, quay sang đề nghị: "Chơi cái gì khác đi."

Diệp Kỳ cùng Mạnh Phi Du: "..."

Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn rơi xuống hai người bọn họ, Diệp Kỳ có chút tê da đầu, đặt bài xuống: "Tôi không chơi nữa."

"Tôi cũng vậy." Mạnh Phi Du đặt bài xuống, đối mặt với với ánh mắt tựa cười như không của Nhị ca lại nhặt lên: "Tôi suy nghĩ lại chút đã."

Tạ Bệnh Miễn đang muốn mở miệng thì cánh tay của hắn bị chọc một cái, động tác nhẹ đến mức nếu không chú ý thì sẽ không thể nào nhận ra được.

Tạ Bệnh Miễn quay đầu lại, nam sinh bên cạnh rút lại đầu ngón tay, chỉ vào chỗ gạch chân trên sách, nhìn hắn một cái.

"Để tôi xem xem." Tạ Bệnh Miễn thả bài xuống, cái nhìn đó khiến lòng hắn ngứa ngáy hết cả lên, nhìn qua trang giấy hai lần, dịch lại cho Hạ Thanh Từ.

Khóe mắt quét đến đầu ngón tay đang cầm bút của Hạ Thanh Từ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, có màu hồng rất nhạt, mỗi khi viết đều rất dùng lực.

Hắn nhìn Hạ Thanh Từ một hồi rồi mới chợt nhớ ra gì đó: "Chúng ta chơi..."

Tạ Bệnh Miễn vừa nói vừa quay người lại thì thấy bên cạnh đã không còn ai, chỗ ngồi trống không, không thấy Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du đâu cả.

Tạ Bệnh Miễn: "..."

Cho đến khi trận đấu sắp kết thúc, Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ mới quay trở lại, thấy Hạ Thanh Từ lẳng lặng ngồi đó đọc sách khiến hai người bọn họ không khỏi bội phục.

Lớp trưởng thật thiệt thòi mới có thể chịu đựng được Nhị ca của bọn họ.

Kết quả cuộc thi nhanh chóng được công bố, trường trung học số 14 đã đánh bại trường chuyên và bước vào vòng bán kết.

Buổi sáng vẫn còn một trận thi đấu nữa, Hạ Thanh Từ ở lại với lớp một hồi, dự định qua chỗ Thẩm Ý, đúng lúc buổi trưa liền đưa Thẩm Ý đi ăn.

Cậu vừa đứng lên, người bên cạnh cũng liền đứng.

"Tuế Tuế, cậu đến nhà ăn à? Tôi cũng muốn đi."

Tạ Bệnh Miễn dùng từ "muốn" khiến người ta khó chịu, nhưng Hạ Thanh Từ nghe cũng không quá không thoải mái, đáp: "Tôi muốn đi cùng Thẩm Ý, cậu đừng đi theo tôi."

"Tại sao không thể đi theo cậu? Đến nhà ăn còn phải nắm tay nhau nữa à?"

Tạ Bệnh Miễn uể oải nói: "Tôi cũng muốn cùng cậu nắm tay đi đến nhà ăn."

Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ: "..."

Khóe môi Hạ Thanh Từ nâng lên, có thể nhìn ra Tạ Bệnh Miễn là đang chế giễu mình, mặt không cảm xúc: "Tôi chỉ có một tay."

Lời này là trả cho Tạ Bệnh Miễn, trước đây vì nhờ cậu giúp mà Tạ Bệnh Miễn đã nói rằng hắn không có chân. (Tình tiết chương 45)

Tạ Bệnh Miễn ở phía sau cười một tiếng: "Cậu không cho tôi đi, tôi sẽ không đi. Nhớ tới xem trận đấu vào chiều nay nhé."

Hạ Thanh Từ không trả lời, đi một đoạn mới phát hiện Tạ Bệnh Miễn quả thực không có đi theo. Trên sân có rất nhiều người, bóng dáng Tạ Bệnh Miễn nhanh chóng cũng đã biến mất.

Nói không theo liền không theo, Hạ Thanh Từ thuận lợi gặp được Thẩm Ý, dẫn Thẩm Ý đến nhà ăn, hai người ngồi ở góc dưới trong cùng.

Đám Tạ Bệnh Miễn thì ngồi ở bàn bên cạnh.

Chỉ cần ngẩng đầu liền có thể thấy.

Hạ Thanh Từ nhìn về phía Tạ Bệnh Miễn, hắn mỉm cười, ánh mắt luôn dán vào cậu, thậm chí còn nhìn vào đầu ngón tay của cậu mấy lần.

Hạ Thanh Từ giả vờ như không hay biết, ăn cơm của mình. Nhận ra Thẩm Ý khá là kén ăn, Thẩm Ý không thích ăn rau củ như cần tây hay ớt xanh chẳng hạn.

"Sáng nay cậu có mệt không?"

Hạ Thanh Từ chú ý mu bàn tay của Thẩm Ý bị cọ mất một lớp da, không biết là làm sao, rõ ràng sáng nay gặp vẫn là không có.

"Có một chút." Thẩm Ý nói, đẩy cần tây sang một bên: "Tay, có chút đau."

"Ở đây." Hạ Thanh Từ chỉ vào vết thương của Thẩm Ý, rách da thế này đương nhiên là đau.

Thẩm Ý nhìn vết thương trên mu bàn tay của mình, nhận thấy Hạ Thanh Từ thỉnh thoảng nhìn về phía sau bọn họ. Qua khóe mắt, Thẩm Ý mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tay cầm đũa siết chặt hơn một chút.

"Chiều nay, cậu có xem thi đấu tiếp không?"

Hạ Thanh Từ "Ừm" một tiếng: "Lớp tôi có thi đấu."

Còn không biết là thi với lớp nào.

Thẩm Ý không nói nữa, cúi đầu ăn cơm của mình, hai người vẫn tán gẫu như thường lệ, nhưng rõ ràng Hạ Thanh Từ ăn nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Bị người khác nhìn chằm chằm, nhất là khi Thẩm Ý lại gần một chút, ánh mắt âm trầm từ phía sau lại nhìn đăm đăm vào cậu, Hạ Thanh Từ thực sự không nói nên lời, đành phải ăn nhanh hơn nữa.

Không thể bắt lỗi Tạ Bệnh Miễn được, hắn không đi theo cũng không có bắt chuyện với cậu, chỉ ngồi gần mà thôi, cũng không có quấy rầy.

Nếu nói Tạ Bệnh Miễn không sai, nhưng hắn cứ nhìn chằm chằm cậu như một kẻ biến thái, như thể giữa cậu với Thẩm Ý có gì đó không đúng với lẽ thường.

Quả nhiên là cố tình gây sự, còn nói người khác dính người.

Sau khi ăn xong, Hạ Thanh Từ tách khỏi Thẩm Ý đi về vị trí khán đài của lớp, không thấy Tạ Bệnh Miễn bám theo, hình như đã bị Kỷ Nguyên gọi đi rồi.

Sau trận đầu tiên vào buổi chiều kết thúc thì vòng bán kết diễn ra theo sự ngẫu nhiên. Nữ MC trên đài phát thanh có giọng nói ngọt ngào thông báo ngắn gọn về kết quả bốc thăm.

"Trận bán kết đầu tiên là giữa Trường trung học phổ thông Tam Trung và Trường trung học phổ thông số 17, trận thứ hai là giữa Trường trung học phổ thông số 14 và Trường trung học phổ thông số 6."

Tam Trung và Trung học số 14 đều thắng, trận chung kết cuối cùng là giữa Trường trung học phổ thông Tam Trung và Trường trung học phổ thông số 14.

Đến trận đấu này, nhiều người đang cảm thấy mệt mỏi với việc phải xem thi đấu cả ngày lập tức trở nên phấn chấn trở lại. Tạ Bệnh Miễn đối đầu với Thẩm Du Hàm, cả hai người đã thể hiện rất tốt trong các trận đấu trước đó, nhiều người đang đoán xem rằng ai sẽ thắng.

"Tôi đoán là Tam Trung. Cậu chưa thấy Tạ Bệnh Miễn ném ba điểm đỉnh như thế nào sao? Chính xác gần như 100%, khả năng bật nhảy và năng lực phản ứng của cậu ấy cũng rất tốt."

"Mỹ nhân của Trung học số 14 cũng rất trâu bò, bọn họ càng giống như hắc mã hơn."

"Trận đấu hôm qua là đám Nhị ca thắng, tôi cược Nhị ca."

"Nhị ca, cố lên —"

Khán giả hò la náo nhiệt, Tạ Bệnh Miễn đang chuẩn bị vào sân, trước khi rời đi còn đến gần Hạ Thanh Từ.

"Tuế Tuế, nếu như tôi thắng thì có phần thưởng gì không?"

Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn, cậu đã xem mấy trận thi đấu của hắn, thoạt nhìn hắn không giống như đang chơi bóng, mà giống như một con công xòe đôi mỗi khi thắng được một trận thì đều bay về phía cậu, như sợ rằng cậu sẽ bỏ đi mất.

"Muốn thưởng cái gì?"

Hạ Thanh Từ có thể nói với thầy Trương và nhờ thầy tặng cho Tạ Bệnh Miễn một bông hoa hồng nhỏ chẳng hạn.

Hỏi một câu như thế, Tạ Bệnh Miễn nhìn Hạ Thanh Từ một hồi, thản nhiên dò xét.

"Nếu không— cậu hôn tôi một cái."

_____

#Bly