Rời Xa Giáo Thảo Cố Chấp

Chương 56




Hạ Thanh Từ không chú ý đến cử chỉ nhỏ của Tạ Bệnh Miễn, cậu nói: "Tan làm rồi, tôi phải về."

"Cậu cũng về đi."

Hạ Thanh Từ liếc nhìn thời tiết, hôm nay không tính ăn ngoài, nếu ăn thì Tạ Bệnh Miễn nhất định đi theo, sẽ phí rất nhiều thời gian.

Bên ngoài đèn đường đã sáng, Hạ Thanh Từ nói xong, Tạ Bệnh Miễn liền đứng dậy hỏi: "Cậu không đi ăn cơm à?"

"Tôi sẽ về nhà ăn."

"Được." Tạ Bệnh Miễn đưa cho cậu cái túi trên bàn.

Hạ Thanh Từ nhìn qua, thấy tên hiệu thuốc, không nhận: "Đây là cái gì?"

"Tay của cậu." Mắt Tạ Bệnh Miễn rơi vào lòng bàn tay của Hạ Thanh Từ, dừng một chút mới nói: "Tôi không biết nên mua loại nào, nên mới mua hết, cậu về xem thử dùng được cái nào không."

"Không bôi thuốc rất dễ để lại sẹo".

Hạ Thanh Từ mở túi ra xem, bên trong có đủ loại thuốc mỡ, có loại ghi giá, cũng không hề rẻ.

"Tôi không cần mấy thứ này." Hạ Thanh Từ đặt túi lại lên bàn: "Bây giờ cậu có thể quay lại trả."

"Hơn nữa nhà tôi cũng có thuốc."

Chẳng qua là Hạ Thanh Từ cảm thấy phiền phức, trên tay có chút vết thương rất nhanh sẽ mau lành, không cần bôi thuốc gì cả.

"Tôi cũng đã mua." Tạ Bệnh Miễn cảm thấy trả tới trả lui rất phiền, hơn nữa càng muốn Hạ Thanh Từ nhận đồ của mình.

"Lớp trưởng, cậu cầm lấy đi, giữ lại sau này có thể dùng tới."

"Cậu tự mình dùng đi." Hạ Thanh Từ nhìn thấy bên trong có thuốc trị bỏng, bình tĩnh nói: "Trong đó có thuốc trị bỏng."

Hạ Thanh Từ lại nhìn thời gian: "Tôi về trước, nếu thấy nhiều thì đi trả đi."

Nói xong đang định rời đi, trên màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn, là của Thẩm Ý gửi tới.

"Tuế Tuế." Hạ Thanh Từ vừa quay người, cổ tay đã bị giữ lại, liếc nhìn Tạ Bệnh Miễn, ánh mắt đờ đẫn lãnh đạm, Tạ Bệnh Miễn rất nhanh liền buông.

Tạ Bệnh Miễn thu tay về, hắn vẫn còn cầm túi, nếu nói không lấy thì vứt đi, Hạ Thanh Từ chắc chắn sẽ yêu cầu hắn vứt, thật vất vả hắn mới có được một chút vừa mắt của Hạ Thanh Từ.

Suy nghĩ một hồi rồi thản nhiên nói: "Lớp trưởng, tôi đã mua hết rồi. Hiệu thuốc lúc này chắc cũng đã đóng cửa, sao cậu không cầm lấy đi."

"Trở về bôi nhiều một chút." Tạ Bệnh Miễn nói: "Nhanh chóng lành, đỡ phải đau."

"Hiệu thuốc hẳn là không đóng cửa." Hạ Thanh Từ liếc nhìn ngoài cửa, nhớ tới thời gian mà hiệu thuốc đóng cửa, đã gần mười giờ, còn phải một lát nữa mới đóng.

"Ở nhà tôi cũng có thuốc." Hạ Thanh Từ lại nói, lần này cậu cũng lười tranh luận với Tạ Bệnh Miễn: "Tôi đi đây", rồi xoay người rời khỏi quán.

Túi thuốc vẫn còn trong tay Tạ Bệnh Miễn, hắn đứng yên tại chỗ, bất lực nhìn cậu rời đi.

Chuông điện thoại vang lên, Tạ Bệnh Miễn nhìn thoáng qua, cầm đồ đi ra khỏi quán trà sữa, cách đó không xa, có thể thấy bóng dáng gầy gò của cậu nam sinh ở đằng xa.

Nhà xe ở đối diện, trên tay Hạ Thanh Từ vẫn cầm một cốc trà sữa nóng, cả đêm chưa ăn gì nên nhấp một ngụm rồi mới trả lời tin nhắn Thẩm Ý.

Shen: Vẫn còn làm à

Shen: Cậu có mệt không?

Shen: Tôi đã gấp rất nhiều thuyền giấy

Shen: Và tàu vũ trụ

Shen: Cho cậu xem nhé?

Lúc đó Hạ Thanh Từ vẫn đang trong giờ làm, không có thời gian trả lời, nên giờ lướt lại lịch sử trò chuyện, còn chưa kịp phản hồi thì Thẩm Ý đã gửi tới.

Bức hình một con tàu vũ trụ được gấp gọn gàng, so với tàu giấy trước đó phức tạp hơn rất nhiều, nó được làm bằng giấy bầu trời đầy sao màu xanh lam.

Gấp rất đẹp, Thẩm Ý có lẽ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, phải vuốt phẳng các góc cạnh, nhìn như một bức tranh, thật đẹp.

Thẩm Ý không chỉ gấp thuyền giấy, mà còn có thể chạm khắc gỗ, dùng những mảnh gỗ khắc ra con chim nhỏ, sống động như thật.

Phía dưới là hình ảnh một chú chim được chạm khắc bằng gỗ, chú chim dang rộng đôi cánh và bay trên trời, tưởng chừng như đang tự do.

Shen: Cái này trông giống cậu

Trên mặt Hạ Thanh Từ mang theo một nụ cười nhẹ, cũng không rõ là cười lúc nào, khóe môi hơi nhếch lên, lông mi cụp xuống, che đi sự dịu dàng trong mắt.

Dùng đầu ngón tay gõ lên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn.

SS: Tại sao lại giống tôi?

Sau khi gửi đi, Thẩm Ý liền nhanh chóng trả lời.

Shen: Vì không ở trong lồng

Dưới ánh đèn, khuôn mặt lạnh lùng của chàng trai trẻ phía xa dịu đi một chút, cậu cụp mắt xuống nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn từ xa thật giống một bức tranh được phác họa bằng chì.

Hạ Thanh Từ đang cười.

Không biết là đang trò chuyện với ai, nhưng chắc chắn không phải là hắn.

Tạ Bệnh Miễn đứng đó, ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm thanh niên phía xa, ánh mắt có độ tồn tại quá mạnh, đến mức cậu thanh niên phải giương mắt nhìn sang.

Hạ Thanh Từ giữa không trung liếc hắn một cái, trên mặt không có biểu tình gì, xoay người đẩy xe ra khỏi hẻm, rồi nhanh chóng biến mất.

Điện thoại di động vang lên, Tạ Bệnh Miễn nhìn qua, bấm nhận.

"Nhị ca, đám Thẩm Du Hàm đang ở đây, gọi cậu tới, cậu tới không?"

Trước khi Tạ Bệnh Miễn kịp nói "Không" thì Mạnh Phi Du nói tiếp: "Thẩm Ý cũng ở đây", khiến hắn lại đổi lời.

"Địa chỉ."

Đường đua Khang thành.

Phía trên cột nhà, ánh sáng trắng có hơi chói mắt, trên đường đua có các mũi tên sơn vàng đã được đánh dấu, bên cạnh là lan can bằng màu xanh biển và trên đường đua có các chiếc xe đang phóng như bay.

Lốp xe phát ra tiếng rít và chân ga gầm lên, người dễ thấy nhất trong đám đông chính là Thẩm Du Hàm, đang mặc quần đỏ và dựa vào xe.

Thẩm Du Hàm mang theo nụ cười, bên cạnh là vài nam sinh thường xuyên ở cùng cậu ta, tất cả đều đến từ trường trung học số 14.

Hóa ra Tạ Bệnh Miễn cũng từng học tại trường trung học số 14, hơn nữa còn chơi chung một nhóm, đều quen biết nhau.

"Thật sự gọi được Nhị ca tới?" Một nam sinh bên cạnh kinh ngạc hỏi.

Thẩm Du Hàm nhìn Tạ Bệnh Miễn với ánh mắt ngạc nhiên, nhẹ giọng nói: "Hôm nay cậu không bận à?"

Đã gần mười giờ, sao hắn lại bận, nếu nói bận thì chẳng qua là không muốn đến mà thôi.

Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du cũng đứng đó, bên này mới về một lô linh kiện, bọn họ đến chủ yếu là để xem.

Không hợp nhất chính là người trong góc, Thẩm Ý được mang tới, cạnh lan can có một bàn bi-a, Thẩm Du Hàm tìm một chiếc ghế bên cạnh cho cậu, Thẩm Ý một mình ngồi đó.

"Không bận lắm." Tạ Bệnh Miễn nhìn về phía Thẩm Ý: "Em trai cậu ở đây cả buổi chiều à."

Trên bàn bi-a có mấy mảnh gỗ và dao điêu khắc, còn có rất nhiều thuyền giấy đủ loại màu sắc, thuyền giấy và phi thuyền được gấp rất ngay ngắn.

Thẩm Ý đặt bức tượng gỗ đã khắc sang một bên và đang nhìn xuống điện thoại.

Cảm nhận được điều gì đó, Thẩm Ý ngẩng lên, giữa không trung bắt gặp ánh mắt của Tạ Bệnh Miễn.

Thẩm Du Hàm trả lời: "Tôi đưa nó đến đây chơi, liên quan gì đến cậu không?"

"Không." Tạ Bệnh Miễn nhìn đồ trên bàn Thẩm Ý một hồi, liếc một cái rồi quay đi.

"Nó khắc gì trên đó thế?" hắn lơ đãng hỏi.

Trong mắt Thẩm Du Hàm có chút ý cười, nhưng lại khá lạnh lùng: "Cậu rất quan tâm nó sao?"

Nói một câu, ánh mắt tối sầm của Tạ Bệnh Miễn lướt tới, trên mặt thoáng cười như không, hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo.

"Tôi chỉ thuận miệng hỏi, đừng giận." Thẩm Du Hàm nhanh chóng biến về thành vẻ dịu dàng mỉm cười: "Muốn biết nó khắc cái gì, cậu tự nhìn là biết."

Xung quanh lúc này im bặt, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du vẫn đang cầm xích và trục xe, đồng loạt dừng lại, sau đó quay đầu đi chỗ khác.

Tạ Bệnh Miễn liếc Thẩm Du Hàm, mí mắt rũ xuống một nửa, trên tay vẫn cầm túi thuốc mua cho Hạ Thanh Từ, hắn bước tới chỗ của Thẩm Ý.

Nhìn thấy bức điêu khắc, trên đó là một con chim đơn giản đang bay trên trời, rất sống động.

Khi đến đối diện, Thẩm Ý đặt điện thoại xuống, ngước mắt nhìn Tạ Bệnh Miễn, đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm.

Tạ Bệnh Miễn cứ như vậy đi qua, liếc thấy màn hình điện thoại của Thẩm Ý, một bức ảnh đại diện quen thuộc, chỉ trong nháy mắt hắn đã nhận ra là đang trò chuyện cùng ai.

Ồ, lớp trưởng của hắn ngày nào cũng phớt lờ hắn, vậy mà lại đang nói chuyện với cái người chậm phát triển này?

Tạ Bệnh Miễn mở miệng: "Đang khắc gì đấy?"

Hắn hỏi, nhưng Thẩm Ý không thèm để ý, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn một lúc, sau đó nhanh chóng chúi vào điện thoại.

Thẩm Du Hàm cười một tiếng: "Nó mắc chứng tự kỷ, cậu nói gì cũng không nghe được."

Cho dù thực sự có thể nghe được hay không, thì bây giờ chính là nghe thấy nhưng lại vờ như không.

Tạ Bệnh Miễn thu hồi tầm mắt, trong đầu đem những gì Thẩm Ý khắc mà ghi nhớ lại, hỏi Thẩm Du Hàm: "Muốn chạy mấy vòng?"

Thẩm Du Hàm: "Bốn vòng."

Chàng trai đứng cạnh đưa tới chiếc mũ bảo hiểm, Diệp Kỳ nhìn qua dáng dấp Nhị ca, đoán có lẽ là anh hắn đang muốn đấm thẳng vào mặt của Thẩm Du Hàm.

Tạ Bệnh Miễn đưa tay nhận mũ, chân mày lộ vẻ kiêu ngạo, giọng nói thản nhiên: "Tôi chạy với cậu một vòng?"

"Được." Thẩm Du Hàm thích nhất là nhìn cái vẻ nổi loạn mất kiểm soát này của Tạ Bệnh Miễn. Cậu ta nở một nụ cười nhẹ và dùng đầu ngón tay xoa xoa mép mũ.

"Thua thì làm sao?"

Nói là cùng chạy, nhưng thực chất chính là cùng nhau chạy bốn vòng, hai đường đua, xem ai đến đích trước thì người đó coi như thắng.

Tạ Bệnh Miễn không quan tâm: "Nói đi."

"Tôi đang muốn một con chó, nếu thua..." Thẩm Du Hàm nói với giọng dịu dàng: "Thì cậu quỳ xuống gọi tôi một tiếng chủ nhân... Như thế nào"

Không khí lúc này đột nhiên im bặt, mí mắt Diệp Kỳ giật giật khi nghe thấy tiếng phì cười chế nhạo của Nhị ca, cậu nhìn Thẩm Du Hàm có chút đồng cảm.

Nhị ca đang tức giận.

Họ Thẩm xong đời.

"Được." Tạ Bệnh Miễn nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt âm trầm, nụ cười sắt lạnh, trong giọng mang theo ý cười: "Đây là lời cậu nói, nếu như lát thua cũng đừng hối hận."

Đèn hồng lóe lên, Tạ Bệnh Miễn cũng không cần thay đồ, sau khi bước ra, mỗi người một đường.

Diệp Kỳ lại nhìn Thẩm Ý ngồi ở bàn bi-a, Thẩm Ý vẫn đang tự mình khắc gỗ, hiển nhiên không có hứng thú với mấy thứ này.

Ngay khi tiếng còi vang lên, lốp xe ma sát với nền tạo thành vòng cung hoàn hảo, hai người gần như không phân được thứ tự trước sau.

Thẩm Du Hàm thường xuyên đến đây và thành thạo đường đua hơn Nhị ca rất nhiều. Diệp Kỳ không lo Nhị ca sẽ thua, làm cho Nhị ca quỳ xuống là điều không thể, đoán chừng Nhị ca sẽ đánh bại Thẩm Du Hàm trước.

Hai chiếc xe đua, một đen một trắng, đèn xe trắng lạnh, một trước một sau băng qua đường đua, ôm cua với tốc độ cao, đèn nhấp nháy không ngừng, lốp xe ma sát trên đường, phát ra tiếng phanh sắc bén...

Vốn dĩ Thẩm Du Hàm dẫn trước một chút, nhưng ở vòng cuối, Tạ Bệnh Miễn một đường tăng tốc, đạp ga càng ngày càng mạnh, xương quai hàm hơi nhếch, một tiếng nổ mạnh, trực tiếp vượt qua vạch đích, tốc độ như một bóng ma.

Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ cùng đứng một bên theo dõi, Thẩm Du Hàm đuổi tới, nhưng vẫn là chậm một bước.

Tạ Bệnh Miễn dùng đầu ngón tay cởi mũ bảo hiểm, nhướng mi, đôi mắt đen thâm trầm nhìn Thẩm Du Hàm mới vừa về đích, hơi nghiêng đầu, nhếch nhẹ khóe môi.

Trong giọng nói có chút hờ hững, mang theo vài phần tàn bạo.

"Gọi chủ nhân thì không cần..."

"Không mấy cậu quỳ xuống sủa như chó hai tiếng thì mọi chuyện liền qua...Thế nào?"

_____

#Bly