Rời Xa Giáo Thảo Cố Chấp

Chương 4




Sáng hôm sau Hạ Thanh Từ đi học, cha cậu có làm bữa sáng cho cậu, sau khi ăn xong, ông ấy còn nhét thêm trứng và bánh quy vào cặp của cậu.

"Con cũng phải uống sữa, đến trường thì uống thêm một chai nữa, bởi vì hiện tại cơ thể của con còn đang phát triển", Hạ Quốc An xem ngày tháng trên chai sữa, vì sắp hết hạn nên đã được siêu thị giảm giá rẻ hơn bình thường, vẫn chưa hết hạn, còn uống được nên ông yên tâm bỏ chúng vào cặp của con trai.

"Con không ăn hết đâu."

Trong túi của Hạ Thanh Từ còn hai cái bánh bao thịt, sữa đậu nành trong ly cũng còn một ít nữa mới hết, nhưng cậu thật sự đã rất no rồi, cậu nhìn cha mình bỏ thức ăn vào cặp, môi liền mím lại thành một đường thẳng.

Cặp của cậu đã đựng đầy.

"Cha cũng không bắt con ăn chúng ngay bây giờ, đến trường rồi thì con ăn tiếp, từ đây đến trưa lâu như vậy, khi tan học con không đói sao? Còn buổi chiều nữa..."

Hạ Thanh Từ lấy cặp của mình, cậu cầm theo chìa khoá nhà đi ra ngoài: "Con sắp muộn rồi, con đi học trước đây."

Nếu cậu không đi, cha cậu sẽ tiếp tục nhét thêm đồ ăn vào cặp cậu nữa, đến lúc đó muốn đi sớm cũng không được.

"Này, thằng nhóc thúi kia ---"

Hạ Quốc An đứng tại chỗ nhìn con trai mình đạp xe rời đi, cảm thấy có chút bất lực, một mình ông nuôi lớn con trai, nên không khỏi lo lắng cho con của mình.

Mười mấy phút đi xe, trước kia cậu phải đợi Trần Tình, nên đã tốn kha khá thời gian, có thể bị trễ hơn nửa tiếng, hiện tại thì không cần chờ nữa nên sau 15 phút cậu đã đến trường.

Khi đến bãi đậu xe, cậu vừa vặn gặp được Trần Tình. Trần Tình liếc mắt nhìn cậu một cái rồi thu hồi tầm mắt, cùng người bạn bên cạnh mình rời đi.

Trần Tình đang đi phía trước, nhưng lại giảm tốc độ lại, khoé mắt chú ý đến người phía sau.

Hạ Thanh Từ đậu xe xong, cậu liền cầm cặp của mình lên, sau đó đi ngang qua Trần Tình, mắt nhìn thẳng bước đến toà nhà dạy học.

"Này, cậu và bạn thân cãi nhau à."

Người bạn bên cạnh Trần Tình nhận ra có gì đó không đúng, ngẫm lại một chút rồi nói với cậu: "Ngày hôm qua cậu có xem bài viết trên diễn đàn không, có lẽ sau này cậu ta sẽ gặp phiền phức, dù gì trên diễn đàn đó cũng toàn là mấy người điên."

"Chẳng phải cậu nên đi theo cậu ta sao, nhắc nhở cậu ta cẩn thận một chút."

Trần Tình nhìn người trực tiếp đi ngang qua mình, trong lòng trào lên một cỗ tức giận, trừng mắt nhìn nam sinh kế bên: "Liên quan gì đến tôi."

Mấy người yêu thích Tạ Bệnh Miễn thì cứ đi tìm cậu ta, đáng đời.

Hạ Thanh Từ đi đến phòng học, về chỗ ngồi của mình, sau đó cất cặp liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Cậu lấy cuốn sách đang mở trong ngăn bàn ra, có một tờ giấy ghi chú nhỏ bị đè lên.

Bên trên chỉ viết một dòng chữ.

[Buổi trưa, đến sân luyện tập gặp tôi]

Hạ Thanh Từ cầm tờ giấy lên, sau đó ném nó vào thùng rác, làm như mình không nhìn thấy gì.

Cậu cúi xuống sâu hơn, lấy từng cuốn sách trong ngăn bàn ra, khi mở ra, cuốn sách đã có đầy những hình vẽ bậy màu đỏ tươi, toàn bộ đều dùng bút dầu màu đen và đỏ để viết lên.

--- Tránh xa Tạ Bệnh Miễn một chút.

Một vài cuốn sách còn bị rạch nát, mấy ghi chú ban đầu của cậu trên đó cũng không cách nào nhìn được, mấy quyển sách giáo khoa này càng không thể dùng tiếp.

Đường Viễn đúng lúc bước vào lớp học, đã nhìn thấy mấy cuốn sách trên bàn của Hạ Thanh Từ, liền đoán được vì sao lại bị như vậy, vừa kinh ngạc vừa tức giận.

"Lớp trưởng, là do đám người kia làm đúng không?"

"Cậu có muốn nói chuyện này cho thầy Trương không? Mấy người đó càng ngày càng quá đáng", Đường Viễn phẫn nộ nói: "Dám làm mấy chuyện ghê tởm như này sau lưng người khác, mỗi ngày không chịu cố gắng học tập, lại ngày ngày đến trường làm mấy trò linh ta linh tinh gì không biết."

Khi trước cậu cũng đã từng nói chuyện này cho thầy Trương, mặc dù thấy ấy có giúp cậu, nhưng trên thực tế lại chẳng có tác dụng gì.

Hạ Thanh Từ chậm rãi nói: "Sau này tớ sẽ mang sách vở về, không để trong lớp nữa."

"Buổi trưa cậu cũng không thể mang theo bên người được, lỡ có chuyện gì..."

Đường Viễn dường như nghĩ ra gì đó: "Hay là cậu nói chuyện rõ ràng với Tạ Bệnh Miễn đi, để cậu ta có thể quản tốt mấy người yêu thích đến điên cuồng này, để chuyện này không xảy ra nữa."

Đám người đó không dám làm những chuyện này trước mặt Tạ Bệnh Miễn, nói thẳng ra là bọn họ chỉ biết bắt nạt mấy người yếu thế hơn mình và sợ những người trên cơ bọn họ.

"Không cần", Hạ Thanh Từ nói, cậu để cặp xuống, hỏi Đường Viễn: "Lát nữa cậu có đi đâu nữa không?"

Nghe Đường Viễn nói là không đi đâu, Hạ Thanh Từ liền đứng dậy: "Cậu giúp tớ nhìn chỗ này một chút, tớ đi lấy một bộ sách mới."

"Này, lớp trưởng, cậu thật sự không muốn nói cho thầy ấy biết sao----"

Giọng nói của Đường Viễn nhỏ dần, bóng người gầy gò đã rời khỏi lớp học.

Văn phòng giáo vụ dư rất nhiều sách giáo khoa, hiện tại chỉ mới cách ngày khai giảng không lâu, nếu cậu đi lấy một bộ thì vẫn có khả năng lấy được.

Hạ Thanh Từ sau khi ra khỏi lớp học không đến thẳng văn phòng, mà cậu đến phòng của hội học sinh trước, nơi đó có màn hình giám sát camera ở hành lang của lớp học.

"Cậu muốn xem camera từ tối hôm qua đến sáng nay sao?"

Nam sinh đeo huy hiệu hội trưởng hỏi cậu lại một lần nữa, sau đó kêu cậu đến trước màn hình giám sát xem: "Cậu quên đồ gì trong lớp sao, có giá trị không, để tôi xem một chút..."

Trên màn hình giám sát, hình như là ban đêm, nên chất lượng hình ảnh khá mờ, lúc đó khoảng chừng 8 giờ tối, có một bóng người đang lén lén lút lút đi vào lớp của họ.

Không thể nhìn rõ mặt, nhưng theo dáng người có thể đoán được là một nam sinh.

Hội trưởng ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Tôi không nhìn rõ được, chắc là không thể tìm được là ai. Hay là cậu đi hỏi bác bảo vệ đi, ở đó có camera ngay cổng trưởng, có thể xem được thời điểm đó đã có ai đi ra ngoài."

"Cảm ơn cậu", Hạ Thanh Từ rũ mắt xuống, nhìn hình ảnh trong màn hình giám sát, cậu hỏi: "Buổi tối có khoá cửa hết mấy lớp học không?"

Vì lớp của họ là lớp tốt nhất, nên cửa thường không khoá, vì có nhiều người ở lại trong phòng tự học rất trễ, nhưng thông thường sau bảy giờ đều sẽ về hết.

"Đương nhiên rồi, hầu hết mấy lớp học khác đều có khoá cửa, chỉ ngoại trừ lớp mười bốn và lớp mười lăm của cậu là không khoá, tất cả các lớp học khác đều khoá cửa, nếu không thì sẽ rất dễ bị mất đồ."

Tam Trung chia lớp theo thành tích, xếp theo hướng ngược lại, tổng cộng có mười lăm lớp, lớp mười lăm là giỏi nhất, sau đó đến lớp mười bốn, lớp một là lớm kém nhất.

"Cậu nên nói chuyện lại với mọi người trong lớp, buổi tối tốt nhất vẫn nên khoá cửa lại, nếu như bị mất đồ thì sẽ rất khó để tìm ra ai là người lấy."

Hạ Thanh Từ nhìn lướt qua con số trên màn hình, sau đó thấp giọng nói cảm ơn.

*

Buổi trưa, Hạ Thanh Từ không đi nhà ăn, cậu ngồi trong lớp học ăn đồ ăn nhẹ mà cha cậu đã chuẩn bị, trứng luộc và sữa tươi, còn có một ít bánh quy.

Cậu yên tĩnh ngồi ở chỗ của mình, ăn xong liền đọc sách, suốt một buổi chiều, cậu không rời khỏi chỗ ngồi của mình dù chỉ nửa bước.

Cậu chỉ mới nhận được sách mới, nên nó rất quý đối với cậu, vì vậy mà cậu không muốn chúng bị làm hỏng thêm một lần nữa.

"Cậu nhìn lớp trưởng đi, cả ngày hôm nay tôi không thấy cậu ấy nhích mông ra khỏi chỗ ngồi của mình."

Mạnh Phi Du đi đến hàng cuối cùng sau khi phát xong hết bài tập, nhìn bóng lưng của thiếu niên ngồi ở hàng thứ ba, không nhịn được nói: "Cậu nghĩ xem sao cậu ấy ngồi yên như vậy được thế? Sáng sớm hôm nay tôi nghe nói cậu ấy bị ai đó xé rách sách vở, không lẽ cậu ấy sợ sách của mình bị xé nữa ư?"

Mạnh Phi Du nói xong liền liếc nhìn nguồn cơn cho chuyện này, trước đây cũng đã từng có chuyện như thế, mấy người đó là do tự làm tự chịu, không liên quan đến Tạ Bệnh Miễn nên cậu ta cũng không quan tâm lắm. Thế nhưng đợt này lại khác, lớp trưởng là người vô tội bị liên luỵ, không biết Anh hai của cậu nghĩ gì nữa.

"Cậu ta nghĩ ngồi đó thì sẽ không có ai dám xé sách cậu ta à?", Tạ Bệnh Miễn nhướng mi nhìn thiếu niên đang ngồi ở hàng trước, lưng thẳng nghiêm túc, đã duy trì tư thế này suốt một buổi trưa.

Kiên trì như vậy, chẳng trách thành tích lại tốt.

Trên bàn còn có bộ quần áo mà người nào đó đưa tới, đã được giặt sạch sẽ, còn thoang thoảng mùi chanh nhàn nhạt, như được giặt bằng sữa tắm.

Tạ Bệnh Miễn lạnh nhạt nói: "Cậu ta cũng có thể đến nói chuyện này với tôi mà, nói không chừng lúc đó tôi đang vui có thể trực tiếp giải quyết giúp cậu ta."

Như vậy sẽ là tốt hơn với việc cậu ta cứ ngồi lì ở đó.

Anh hai của cậu hẳn là đang chế nhạo cậu ấy, có thể là do Anh hai không hiểu vì sao Hạ Thanh Từ không chịu phản kháng lại, vì nếu như đổi lại thành Anh hai của cậu, thì có lẽ cậu ấy sẽ chẳng chịu ngồi yên bất động một chỗ.

Mạnh Phi Du nói: "Có thể là do lớp trưởng muốn tự mình giải quyết, vì không có cách nào nói chuyện này cho thầy Trương, năm ngoái mấy người bọn họ đã cho trường không biết bao nhiêu tiền, thể nào mấy chuyện lớn như này cũng bị ép thành chuyện nhỏ."

Dưới cái nhìn của mấy người nhiều tiền đó thì chuyện này rất đỗi bình thường, nhưng đối với những người bình thường như họ thì đây chính là điều mà họ bắt buộc phải khuất phục và chịu nhiều nỗi nhục nhã.

Tạ Bệnh Miễn rũ mắt xuống, không có hứng thú gì, cậu cảm thấy có hơi buồn ngủ.

"Tôi lên sân thượng, buổi tối cậu không cần chờ tôi đâu.''

Bỏ lại một câu, cậu liền từ trong lớp học đi ra ngoài.

Chuông tan học vừa reo, Hạ Thanh Từ đã đem toàn bộ sách vở cất vào trong cặp, trong ngăn bàn chỉ còn lại mấy quyển sách bị xé ban sáng, trước khi đi cậu còn liếc mắt nhìn xung quanh, trong lớp còn rất nhiều bạn học đang ở lại để đọc sách.

Còn rất nhiều người ở lại, cậu kéo cặp lên cao, ra hành lang ở ngoài lớp học đứng một chút. Lớp bọn họ ở tầng 5, và tầng 6 trên cùng liên thông với sân thượng.

Sân thượng vẫn như cũ không có bất kì ai, nhất là vào thời điểm tan học này. Sau đó cậu đi lên tầng 6, mở cửa sân thượng, liền phát hiện cửa không khoá, trước mặt cậu là một khoảng trống trải, không có người.

Cậu nhẹ nhàng đóng cửa, từ đây đến 8 giờ còn hai tiếng nữa, cậu có thể ở trên đây đọc sách một lát.

Hạ Thanh Từ tìm cho mình một bức tượng để ngồi xuống dựa vào, trên mái nhà có rất nhiều bức tường được xây dựng, có thể là vì toà nhà dạy học ở bên cạnh tương đối gần nên cần làm để tránh cho học sinh bị té ngã.

Từ trong cặp lấy sách Vật lí ra, trước tiên cậu đọc nó một lát, sau đó làm bài tập, rồi tiếp tục lấy sách tiếng Anh, bắt đầu nhỏ giọng đọc để ghi nhớ từ vựng.

Trên sân thượng rất rộng rãi và không một bóng người, đây là nơi tốt nhất cho cậu, khi ngẩng đầu cậu còn có thể nhìn thấy bầu trời xa xăm. Mặt trời cuối cùng cũng lặn, chỉ lưu lại vài vệt ánh nắng rực rỡ, xung quanh đều yên tĩnh lại, ngoại trừ bản thân cậu phát ra tiếng động, thì cái gì cũng không có.

Tạ Bệnh Miễn ở cách một bức tường nghe được âm thanh, giọng nói của thiếu niên trầm thấp đang đọc từ vựng, phát âm rất chuẩn, đọc đi đọc lại từng chữ một.

Làm cậu tỉnh dậy.

Tạ Bệnh Miễn mở mắt ra, cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, trong đầu rất nhanh hiện lên bóng người gầy gò, liền biết là ai.

Bên cạnh có một cục đá, cậu đá nó một chút, phát ra tiếng động.

Hạ Thanh Từ nghe thấy âm thanh gì đó, cậu đang đọc từ "scurviness", có nghĩa là đê tiện, thấp hèn, sau đó liền dừng lại.

Đầu ngón tay cấu chặt vào trang sách, Hạ Thanh Từ nhìn trái nhìn phải, đợi một lúc vẫn không thấy có tiếng động gì nữa, có thể là do cậu nghe nhầm.

Dừng lại một chút sau đó cậu tiếp tục đọc.

"scurviness"

Tạ Bệnh Miễn nghe thấy người đó vẫn tiếp tục đọc, có lẽ tai của đối phương không tốt. Tay cậu mò được bật lửa trong túi quần, trục cơ cọ xát, tạo ra tiếng kêu cót két.

Lần thứ nhất âm thanh có chút nhỏ, bị nhấn chìm bởi âm thanh đọc từ của cậu ta, khoé môi Tạ Bệnh Miễn giật giật, lần thứ hai tạo ra tiếng động lớn hơn.

Lúc này thật yên tĩnh, âm thanh đọc từ cũng đã dừng lại.

Cậu nghe được tiếng động nhỏ, hình như đối phương đã đặt sách xuống.

Lần này Hạ Thanh Từ đã nghe được, liền biết trên sân thượng còn có người khác ngoại trừ cậu.

Cậu đứng lên, không đọc từ vựng nữa, xung quanh liền yên tĩnh lại, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bức tường phía sau liên kết với nhau, nên ngay chỗ rẽ cậu không nhìn thấy, đi lên phía trước hai bước, ngay lúc cậu vừa đến được chỗ rẽ đó ---

Trước mặt cậu là bóng người quen thuộc, Tạ Bệnh Miễn đang dựa lưng vào tường, xem dáng vẻ hình như cậu ta vừa tỉnh dậy, tay đang cầm bật lửa, âm thanh vừa nãy có lẽ là phát ra từ món đồ này.

Tạ Bệnh Miễn lười biếng nhìn thiếu niên trước mặt mình: "Lớp trưởng, trùng hợp thật nha."

Cùng lúc đó, sân thượng truyền đến một tiếng "Rầm", cửa sắt va chạm với ổ khoá vang lên tiếng động lớn, ổ khoá bị khoá chặt lại, phát ra hai tiếng động rồi biến mất.

Hạ Thanh Từ xoay người lại ý thức được, cánh cửa cách đây không xa đã bị khoá chặt lại, có vẻ như là không phải vô tình khoá lại.

Cậu đi lên phía trước vài bước, thử đẩy cửa một cái, không mở được, cửa bị khoá trái từ bên ngoài cộng thêm ổ khoá bị động mạnh liền vang lên tiếng lạch cạch.

Rất rõ ràng, có người biết cậu ở đây, nên đã chờ sẵn rồi khoá cửa nhốt cậu lại.

Chỉ là hiện tại trên sân thượng này cậu không phải là người duy nhất, ở đây còn có thêm một người nữa.