"Chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì."
Hạ Thanh Từ không biết tại sao đối phương lại nói như vậy, thậm chí còn khuyến khích đánh người, mặc dù cậu thật sự rất muốn đập cho một trận.
Cậu nhìn băng tay đỏ của đối phương, hắn ngượng ngùng sờ mũi, ánh mắt hơi dời đi.
"Thực xin lỗi, tôi còn tưởng cậu với Nhị ca là loại quan hệ này."
"Tóm lại, chuyện này cậu tốt nhất giao cho nhà trường đi. Cậu học lớp 15 sao? Lớp 15 có thể có chút phiền phức. Lớp cậu có rất nhiều tiểu thư và thiếu gia đút tiền vào, tôi nghĩ giáo viên chủ nhiệm của cậu sẽ khó xử."
Hạ Thanh Từ nói "Ừ". Cậu cảm ơn đối phương, cậu biết ai làm là đủ rồi. Cậu khiêng một cái bàn mới và chuẩn bị về lớp.
"Để tôi giúp cậu."
Cậu bạn bước tới nâng cái bàn lên, đi lên trước vài bước: "Lớp cậu ở lầu năm à? Tôi giúp cậu bưng lên tiện thể có việc cần tìm Nhị ca."
Lòng bàn tay Hạ Thanh Từ đỏ lên cả mảng, người kia có thể là đàn em của Tạ Bệnh Miễn, cậu cũng chẳng thèm khách khí mà đi phía sau.
"Thật ra chuyện này cũng từng xảy ra rồi. Lúc mới vào cấp 3 hễ nhị ca thân thiết với ai thì người đó sẽ bị nhắm tới. Bởi lúc đó mới nhập học mà, Nhị ca còn là một học sinh chuyển trường."
Cậu ta nói với cậu: "Anh ấy chơi trong một ban nhạc và ban nhạc đó rất nổi tiếng, đặc biệt là Nhị ca và người chơi bass lại nổi tiếng nhất, vì vậy khi anh ấy mới chuyển đến trường mình đã nhấc lên cả sóng gió."
"Khi đó Nhị ca thường xuyên bị chặn lại, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới xin chữ ký. Hắn tính tình đã không tốt, còn có người theo dõi, không biết tại sao sau này những kẻ cực đoan cũng không còn xuất hiện ở trường nữa."
"Anh ấy luôn đeo khẩu trang và đội mũ khi biểu diễn, cũng không chịu thừa nhận mình là Thank, mặc dù mọi người đều biết chính là anh ấy. Dần dần mấy người này ở trường cũng kiềm chế lại."
"Có rất nhiều người thích Nhị ca. Có người thích thế lực của Tạ gia, còn có người lại thích khuôn mặt của Nhị ca. Dù sao mặc kệ là như thế nào, bọn họ đều chú ý nhất cử nhất động của Nhị ca. Còn có diễn đàn..."
"Diễn đàn là ẩn danh, bất luận ai đến gần Nhị ca đều sẽ bị lôi lên trên đó. Sau có rất nhiều người lợi dụng nơi này đê bóp cò, có người tình nguyện thực hiện bạo lực, có người lén lút..."
Hạ Thanh Từ đang nghe, ngơ ngác hỏi: "Không ai thích tính cách Nhị ca của mấy cậu sao?"
Nam sinh bị đặt câu hỏi trở nên lúng túng và bế tắc trong giây lát. Nhị ca tính khí kém, tùy hứng, cứng đầu, độc miệng hơn nữa còn rất muốn ăn đòn.
Cậu cũng có ấn tượng với người thanh niên trước mặt, lớp trưởng lớp 15 gần đây thân thiết với Nhị ca, chủ yếu là vì cậu đẹp trai, bình thường nhìn rất lãnh đạm và cô độc.
Hắn không nhìn thấy thiếu niên trước mặt có biểu cảm gì. Nhưng lúc này, thấy khóe môi thiếu niên hơi nhếch lên, trong giọng nói phát ra một âm tiết:
"A."
Tựa hồ là trào phúng, đầy châm chọc.
"Đương nhiên có rất nhiều người thích." Hắn ho nhẹ một tiếng: "Rất nhiều người thích tính cách phong lưu thiếu đánh của Nhị ca."
Hạ Thanh Từ không tỏ ý kiến và đó là lần đầu tiên cậu nghe có người ghép hai từ "phong lưu" và "thèm đòn".
Còn 20 phút nữa mới bắt đầu vào học, lúc này trên hành lang đã có rất nhiều học sinh, bọn họ một đường đi đến lầu năm, trong lớp cũng có không ít người ra vào.
Khi Hạ Thanh Từ bước vào, không ít ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Đường Viễn ngồi tại chỗ đã nghe chuyện từ mấy bạn học khác.
Cậu nam sinh của hội học sinh đến tìm Tạ Bệnh Miễn sau khi chuyển bàn giúp cậu. Tạ Bệnh Miễn không có trong lớp, vì vậy cậu ta chào hỏi xong đành quay về.
"Lớp trưởng, nói với lão Trương đi. Cậu đến hội học sinh xem camera giám sát sao?"
Đường Viễn nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Tôi nghĩ có thể là bạn học trong lớp chúng ta. Nếu không cuối tuần phòng học đều khóa, người ngoài làm sao lấy được chìa."
"Cậu xem." Hạ Thanh Từ nói, bình tĩnh sắp xếp sách của mình: "Có lẽ người ta nghĩ tôi tìm trường học cũng vô dụng."
Gặp rắc rối một lần thì không sao, nhưng gặp nhiều lần chính là kẻ yếu. Điều cậu nhận về không phải là sự giúp đỡ mà là những lời đồn đoán ác ý.
Tương tự như câu "chuyện gì xảy ra đều có nguyên nhân", "Nếu bạn không làm gì, tại sao chỉ có mình bạn gặp rắc rối mà không phải người khác?" đã được nghe nhiều.
"Làm sao có thể vô dụng ——" Đường Viễn như nghĩ tới cái gì, nhìn về phía hàng cuối giọng nói cứng đờ.
Đối với một số người, nó thực sự là vô dụng.
"Chuyện gì vậy, đây là," Đường Viễn nói: "Tiểu lớp trưởng, cậu biết là ai sao? Tôi cảm thấy đối phó loại người này biện pháp hữu hiệu nhất chính là để cho hắn nếm thử cảm giác bị làm bia ngắm sẽ như thế nào."
"Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể trùm bao bố và đánh hắn một trận."
Nghĩ nghĩ, Đường Viễn lại nói: "Cậu nói với lớp đi, từ nay về sau cậu cầm chìa khóa, tan học thứ sáu không cho phép ai ở lại phòng học."
Hạ Thanh Từ thu xếp sách vở, Đường Viễn bên cạnh nói chuyện không ngừng, biết đối phương quan tâm mình, cậu suy nghĩ một chút:
"Cậu không cần lo lắng, tôi mỗi ngày đều mang sách về nhà, lại có thể đổi bàn. Cậu quản chúng nó, chúng nó lại càng đi xa. Tôi sẽ tự mình tìm cách."
"Cậu nghĩ ra được cái gì?" Đường Viễn lo lắng, lớp trưởng của cậu chỉ là học sinh trung học 17, 18 tuổi. So về học lực khá tốt, nhưng không thể so với những người thực sự giàu có và quyền lực.
Trận này rất thiệt thòi, đám người kia thắng chắc.
Tạ Bệnh Miễn đến trước khi lớp học bắt đầu. Hắn cầm một chiếc hộp trên tay khi đi ngang qua chỗ Hạ Thanh Từ thì dừng lại một chút rồi mới đi đến hàng cuối lớp.
"Nhị ca?"
Đôi mắt sắc bén của Mạnh Phi Du nhìn thấy đường viền ren tinh xảo trên chiếc hộp trong tay Nhị ca, đó là bữa sáng của Mây Ký. Nhà hàng này nổi tiếng là khó mua và đắt đỏ.
"Cho lớp trưởng?"
"Ừ, sợ cậu ấy sau này sẽ tức giận." Tạ Bệnh Miễn nhướng mày: "Cậu ấy nhất định sẽ tức giận."
"Cậu làm cái gì rồi?" Mạnh Phi Du tò mò.
Tạ Bệnh Miễn uể oải nói: "Không có gì, tôi chỉ làm phiền cậu ấy dạy tôi văn, toán, lý, hóa, sinh. Rút bớt thời gian tự học dạy kèm cho tôi, quan tâm đến tình trạng học tập của tôi, không thể từ chối tôi. Sau đó tôi có thể sẽ cùng cậu ấy đến chỗ làm thêm để học tập...chỉ thế thôi."
Mạnh Phi Du: "..."
Diệp Kỳ: "..."
Biểu cảm của hai người rất nhất quán, không nói được lời nào, liếc nhau một cái cũng không định phát biểu ý kiến.
Diệp Kỳ rất muốn hỏi nếu lớp trưởng phát hiện ra nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó Nhị ca sẽ làm gì, dù sao lớp trưởng thật sự cho rằng Nhị ca của mình sẽ nói chuyện với lão Trương.
Cậu nghĩ nghĩ một chút vẫn là không hỏi. Nhìn nhị ca cái bộ này là đáng ăn đòn, thôi đi.
"Bàn của lớp trưởng sáng nay bị xịt sơn, lớp trưởng mới đến hội học sinh đổi bàn."Mạnh Phi Du nhớ lại và phàn nàn: "Hình như là người lớp mình, vừa rồi Kỷ Nguyên đến tìm cậu có lẽ là về chuyện này."
"Tôi gặp cậu ấy trên đường, cậu ấy có nói."
Tạ Bệnh Miễn liếc mắt nhìn về hướng khác của lớp học, nam sinh ngồi trong góc đang đeo kính nhìn hắn, khi phát hiện ánh mắt của hắn liền có chút xấu hổ mà quay mặt đi chỗ khác.
"Sau này lớp trưởng sẽ kèm tôi học, đừng để cậu ấy phân tâm." Tạ Bệnh Miễn thản nhiên nói: "Tôi cũng đã lâu không thu dọn người rồi."
Nói xong lời này, cả Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ đều cảm thấy lạnh sống lưng, nghĩ đến cảnh Nhị ca đánh nhau, cả hai đều cảm thấy hơi hồi hộp.
Trước khi lên lớp Hạ Thanh Từ thu bài tập, bài tập nào cũng phải đưa cho cậu đếm, có người không nộp tự xếp hàng đến xin cậu.
"Tiểu lớp trưởng, tôi còn chưa làm bài tập cậu đừng viết tên tôi nha. Tôi hứa chiều nay sẽ nộp."
Hạ Thanh Từ đến hàng ghế sau gần cửa lớp là chỗ ngồi của đám Tôn Bằng và một số học sinh thể dục có lúc phải huấn luyện, có lúc lười biếng nên thường xuyên không làm bài tập:
"Lúc sáng giáo viên yêu cầu, trước khi lên lớp sẽ thu bài tập."
Giọng nói đều đều và thờ ơ, có nghĩa là đã đến hạn nộp bài.
"Hai ngày trước chúng tôi phải huấn luyện, thật sự không có thời gian. Lớp trưởng, cậu giúp đỡ chút đi."
"Hiện tại có thể làm, còn một chút thời gian. Bù được chút nào hay chút nấy."
"Bây giờ bù cũng đã muộn." Nam sinh thản nhiên nói: "Chỉ là cái tên mà thôi, không viết cũng không sao. Chúng tôi thật sự là huấn luyện không có thời gian. Trước đây có lần nào là không nộp bài tập đâu."
"Cậu không viết tên giáo viên cũng không biết, dàn xếp chút cậu cũng không chết."
Hạ Thanh Từ không nói gì, cậu viết một vài cái tên chưa nộp vào sổ. Sau đó hỏi hai nữ sinh còn lại, bọn họ vừa bổ sung xong liền đưa cho cậu và hứa lần sau sẽ nộp đầy đủ.
Cậu không viết tên hai nữ sinh này, bên cạnh không biết ai đã cười lạnh một tiếng, cậu xoay người chuẩn bị về chỗ.
Vừa quay người lại, sau lưng mơ hồ có một cỗ dự cảm không lành, còn chưa kịp quay đầu trên chân đột nhiên truyền đến một lực, cậu không kịp đề phòng mà lao về phía trước ——
Bắp chân truyền đến một trận đau nhứt, nghe thấy tiếng kêu thất thanh của các học sinh xung quanh cậu không tự chủ được mà ngã xuống. Trong lòng hoảng hốt bám vào một bên bàn, bởi không thể đứng vững mà nhào lên theo quán tính.
"Rầm" trên trán truyền đến cảm giác đau nhói. Hạ Thanh Từ quỳ một gối trên mặt đất, đầu gối bị đập đau, cậu cảm thấy chất lỏng ấm áp chảy ra, khi mở mắt chỉ thấy một vệt đỏ mờ.
"Lớp trưởng—"
"Lớp trưởng, cậu không sao chứ..."
Nhiều người xung quanh hét lên tên cậu, lớp học trở nên hỗn loạn. Hạ Thanh Từ cảm thấy tai mình ù đi, cậu đưa tay chạm vào và phát hiện có hơi dính.
Trong lúc hỗn loạn, một đôi tay trắng bệch, thon dài lạnh lẽo đỡ cậu từ dưới đất lên. Người kia động tác rất nhẹ, tựa hồ sợ làm cậu đau, khăn giấy áp lên trán cậu, một giọng nói quen thuộc truyền đến tai.
"Đưa cậu ấy đến phòng y tế."
Tạ Bệnh Miễn đưa cậu cho Diệp Kỳ. Diệp Kỳ do dự muốn nói lại thôi, cau mày nhìn các nam sinh ở hàng cuối với ánh mắt tự cầu phúc. Cậu đỡ người đi, trên mặt đất vẫn còn vài giọt máu sẫm màu.
Không khí trong lớp trở nên yên lặng, không biết từ lúc nào đã phả ra hơi thở lạnh lẽo.
Tạ Bệnh Miễn trên mặt không có biểu tình gì, hai mắt thâm trầm nặng nề giống như dưới mắt kết thành một tầng băng, trở nên hung ác nguy hiểm.
"Vừa rồi là ai động tay?"
Một sự im lặng chết chóc, không ai dám lên tiếng.
"Dám làm mà không dám nhận sao?" Trong lời nói Tạ Bệnh Miễn lộ ra một tia cười nhẹ, nhưng nụ cười kia căn bản không đạt tới đáy mắt.
"Tôi cho các cậu ba giây. Ba, hai, một..."
Khi con số cuối cùng được đếm, một người nào đó đứng dậy.
_____
#Bly