Ba năm sau…
“Alo, có phải phụ huynh của em Thành Dương không ạ?”
Đầu dây bên kia là giọng cô giáo vang lên. Thành Nam sốt ruột vừa nhìn đồng hồ vừa trả lời:
“Vâng. Là tôi. Thật ngại quá, tôi có cuộc họp đột xuất nên đến trễ. Cô chờ tôi thêm chút nữa, sắp tới nơi rồi.”
Cúp máy xong, anh nôn nóng giục tài xế chạy nhanh đến trường học. Sắc trời đã dần chuyển sang đen, đồng hồ điểm đúng sáu giờ. Trên đường xe cộ nối đuôi nhau thành một hàng dài, cứ mỗi năm phút lại nhích được vài mét càng làm anh lòng nóng như lửa đốt.
“Trường học còn cách đây bao xa?” - Nhìn đèn đường bắt đầu lên, Thành Nam ngước mặt hỏi tài xế.
“Dạ chỉ một cây số nữa thôi ạ. Nhưng với mật độ xe cộ như thế này, thì chắc phải cả tiếng nữa mới tới nơi.”
Không ổn rồi, Thành Nam nghĩ bụng. Cứ ngồi chờ vậy không phải cách hay.
Trong lòng như có hàng vạn con côn trùng chạy loạn, Thành Nam không cách nào yên phận ngồi chờ. Thế là anh đành yêu cầu tài xế mở cửa, cởi áo vest để trên xe.
Tài xế nhìn thấy vậy trợn tròn mắt nhìn anh hỏi:
“Sếp à, đừng nói là anh tính chạy bộ đến trường học nha?”
Thành Nam vừa trả lời, vừa xuống xe:
“Phải. Cậu cứ từ từ mà lái. Tôi đi trước.”
Nói rồi anh liền chạy đi, để mặc tài xế ngơ ngác nhìn theo.
Đã lâu không vận động gân cốt, hôm nay được dịp xuống xe chạy bộ cũng là một cách hay. Thành Nam cứ thế vừa đi vừa chạy. Quang cảnh xung quanh cũng chuyển động nhanh hơn theo từng bước chân của anh. Phút chốc mà mồ hôi đã tuôn ra như suối, ướt đẫm tấm lưng to rộng, loang ra chiếc áo sơ mi màu trắng.
Thành Nam chạy đến trường học vừa đúng sáu giờ mười lăm phút.
Anh vội vã phi như bay tới lớp học, vừa tới nơi chân liền vấp phải bậc thềm mà ngã xuống, mũi đập vào ngực người đối diện. Lồng ngực người kia rắn chắc khiến anh ngỡ như đụng phải một khúc gỗ, chiếc mũi cao và thẳng đau quá nên khẽ nhăn lại.
Ngẩng mặt lên, Thành Nam thấy người nọ chăm chăm nhìn mình, hai tay đỡ anh dậy. Gương mặt tuấn tú đối diện thoáng chút kinh ngạc, rồi trong tích tắc nhoẻn miệng cười, hỏi:
“Không sao chứ?”
Thành Nam cảm thấy xấu hổ, đường đường là một người đàn ông cao hơn mét tám, đi đứng thế nào lại vấp ngã vào lòng một người đàn ông khác. Anh vội vàng thoát ra khỏi cánh tay đang đỡ lấy mình,lắc đầu trả lời:
“Không sao, thật xin lỗi.”
Người nọ lại hỏi:
“Vội đi đâu à?”
Thành Nam vừa đáp vừa nhìn vào trong lớp:
“Tôi đi đón con trai.”
Người kia ngẩn ra một lát, rồi lại mỉm cười:
“Cũng vừa hay, tôi đi đón cháu tôi. Ở lớp này sao?”
“Phải.”
Nói rồi hai người cùng bước vào lớp. Vừa thấy Thành Nam, Thành Dương liền vỡ òa mừng rỡ, chạy đến ôm lấy anh. Liếc nhìn bên kia là một bé gái xinh xắn cũng chạy lại nhào vào lòng của người đàn ông nọ, vẻ mặt phụng phịu hờn dỗi:
“Mẹ con đâu, sao cậu lại đến đây?”
Hắn mỉm cười xoa xoa đầu cô bé:
“Mẹ con có việc nên nhờ cậu tới đón. Trên đường kẹt xe quá khiến cậu đến trễ.”
“Mẹ lúc nào cũng bận, con ghét mẹ!”
“Thôi nào, cháu gái ngoan. Con muốn ăn gì, cậu dẫn con đi.”
Cô bé vừa nghe vậy, quên hết giận dỗi, liền nói:
“Con muốn đi ăn kem.”
Thành Nam nhìn hai người bọn họ cậu cháu thân thiết, trong lòng cũng thấy vui lây, cúi đầu hỏi Thành Dương:
“Ba tới trễ, lại để con chờ. Con có ghét ba không?”
Thành Dương nhìn theo hai cậu cháu nhà kia rời đi, lắc đầu, bàn tay bé nhỏ nắm lấy bàn tay to lớn của anh:
“Không đâu, Ba bận rộn như vậy, chắc chắn là rất mệt rồi. Sao con ghét Ba được?”
Anh nghe con trai nói vậy, càng cảm thấy áy náy. Quả nhiên thằng nhóc còn nhỏ mà rất hiểu chuyện. Liền nói:
“Vậy ba bù cho con. Ngày mai nghỉ phép cả ngày, dẫn con đi chơi được không?”
“Dạ được!”
Ánh mắt Thành Dương long lanh sáng rỡ. Thành Nam xoa đầu thằng bé, gật đầu chào cô giáo rồi bước ra khỏi cửa.
Tới cổng trường, liền thấy người đàn ông kia vẫn chưa rời khỏi. Hắn quay sang nhìn anh, mỉm cười:
“Chúng ta lại gặp nhau.”
Cảm thấy người đàn ông này thân thiện dễ gần, Thành Nam cũng dần cởi mở, cười hỏi:
“Sao anh còn ở đây?”
“Tôi chờ tài xế, còn cậu?”
“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”
Nói rồi hai người đàn ông, hai đứa trẻ cùng ngồi trên hai chiếc ghế đá gần đó. Dòng xe lúc này đã thông thoáng nhưng vẫn chưa thấy tài xế đâu... Thành Nam nhấc máy gọi tài xế, vừa lúc số của cậu ta cũng hiện trên màn hình. Anh bắt máy, sốt ruột hỏi:
“Cậu đâu rồi?”
“Sếp à, hôm nay thiệt là xúi quẩy, xe hư rồi, em đang chờ mang đi sửa.”
Thành Nam thở dài nói:
“Thôi được rồi. Tôi bắt taxi về vậy. Cậu cứ thong thả.”
Người đàn ông ngồi gần đó, nghe được câu nói của Thành Nam bèn hỏi:
“Sao phải bắt taxi?”
Thành Nam cúp máy, nói:
“Xe hư, tài xế mang đi sửa. Cha con tôi phải bắt taxi về.”
Thành Nam vừa dứt lời, một chiếc audi đen bóng cũng vừa vặn dừng trước mặt họ. Người đàn ông nhoẻn miệng cười, đưa tay về chiếc xe:
“Nếu không ngại, để tôi đưa cậu về.”
Thành Nam bất ngờ trước lời đề nghị của hắn. Vừa mới gặp nhau chưa lâu mà lại tốt bụng cho đi nhờ xe thế này, không phải là việc mà ai cũng có thể làm. Hơn nữa nhìn cách ăn mặc, và xe của người kia, đoán biết anh ta là người có tiền, không dễ dàng cho người lạ mặt lên xe mà không đề phòng.
Lẽ thường anh cũng sẽ từ chối, nhưng nhìn thái độ thân thiện cởi mở của người nọ, không hiểu sao anh lại gật đầu đồng ý.
Đường phố về đêm ngập ánh đèn. Thành Nam ngồi sau xe cùng với hai đứa nhỏ. Người đàn ông nọ ngồi ghế trên, bên cạnh tài xế. Liếc nhìn gương mặt thanh tú của Thành Nam qua gương chiếu hậu, hắn lên tiếng đánh tan bầu không khí im lặng:
“Đến giờ cũng coi như đã quen biết. Tôi là tên Lâm Vĩnh Tân.”
Thành Nam nhìn lên, thấy ánh mắt người nọ đang nhìn mình đăm đăm, có chút lúng túng, mỉm cười đáp lời:
“Tôi là Thành Nam. Trần Thành Nam.”
“Thành Nam, rất vui vì được quen biết cậu.”
Nói rồi, Vĩnh Tân rút trong ví ra một cái namecard. Vì phép lịch sự, Thành Nam nhận lấy, đồng thời đưa namecard của mình cho hắn:
“Tôi cũng vậy. Cảm ơn anh vì đã cho tôi đi nhờ xe.”
“Không cần khách sáo. Lần sau cậu mời tôi một ly, coi như thay lời cảm ơn là được.”
“Được, nhưng nói cho anh biết là tửu lượng của tôi rất khá. Anh không phải đối thủ đâu nhé.”
Vĩnh Tân cười sảng khoái:
“Để rồi xem. Cậu sẽ hối hận vì đã quá tự tin.”
Thành Nam cũng cười. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, liền quay sang con trai hỏi:
“Con đói bụng chưa? Hôm nay chịu khó ăn mì gói nha. Dì Tuyết có việc xin nghỉ phép, không ai nấu đồ ăn ngon cho con trai rồi.”
Thành Dương cười gật đầu:
“Dạ, con biết rồi ba.”
Vĩnh Tân nghe vậy liền hỏi:
“Thế mẹ của thằng bé đâu mà để con trai phải ăn mì gói?”
Nghe nhắc đến mẹ, Thành Dương hai mắt như ngậm nước. Khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên muốn khóc. Thành Nam xoa đầu thằng bé, khổ tâm nói:
“Mẹ nó mất sớm. Trong nhà chỉ có hai cha con cùng chị giúp việc.Thường ngày thì chị ấy đi rước thằng bé. Hôm nay có việc nghỉ phép nên tôi mới đi đón. Ai dè lại tới trễ khiến nó phải chờ.”
Đôi mắt trong gương hơi nhíu lại, không nhìn ra được biểu cảm. Mất một lúc sau hắn mới lên tiếng;
“Thật xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên hỏi.”
“Không có gì…”
“Nếu không ngại, tôi mời hai người một bữa. Xem như làm quen.”
“Thôi phiền anh quá. Hôm nay đi nhờ xe cũng đủ rồi.”
“Cậu lên xe của tôi thì đã xem nhau là bạn bè. Mời nhau một bữa cơm có gì đâu phải ngại.”
“Thôi được rồi. Bất quá để tôi mời anh. Coi như lời cảm ơn, được không?”
“Vậy cũng được.”
Cô bé xinh xắn ngồi kế bên nãy giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng:
“Cậu ơi, còn kem của con thì sao?”
Vĩnh Tân quay xuống, cười khà khà nói
“Làm sao cậu quên được? Ăn tối xong, mình đi ăn kem. Mời cả bạn cùng ăn, chịu không?”
Cô bé quay sang nhìn Thành Dương, hai đứa trẻ ánh mắt gặp nhau, khuôn miệng nhỏ nhắn xinh đẹp nhoẻn lên cười như hoa xuân nở rộ:
“Dạ chịu!”