Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua chưa ăn uống gì, Thành Nam cảm giác bản thân không còn chút sức lực, đứng trước gã kia như trứng chọi đá. Anh chỉ còn cách liều mình đáp trả.
Tuy không có sức mạnh nhưng bù lại sự nhanh nhẹn khiến anh may mắn thoát khỏi lưỡi dao sắc nhọn trong gang tấc. Nhân cơ hội gã kia còn đang loạng choạng vì cú đâm hụt, anh cầm khúc gỗ giáng xuống người gã. Gã khổng lồ thét lên một tiếng rồi ngã nhào.
Ngay lập tức, gã đưa tay tóm lấy chân anh kéo anh ngã xuống dưới nền đất ẩm ướt.
Thành Nam bị ngã đau điếng, biết rằng chỉ chậm một giây cũng đủ để trở thành cái xác không hồn giữa rừng khuya thanh vắng, nên liền chống tay xoay người ngồi dậy. Một tiếng “phập” rõ to vang lên, cách anh chỉ một gang tay. Định thần lại mới hay, gã khổng lồ kia từ lúc nào đã nằm phía trên của anh, cắm mũi dao nhọn hoắc xuống mặt đất. Chỉ chệch một chút thôi là Thành Nam sẽ không còn cơ hội hít thở.
Anh bị gã kẹp chặt hai bên, không cách nào thoát ra. Con dao từ từ được rút ra, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của gã giơ lên, rồi hạ xuống cổ họng anh. Thành Nam dùng hết sức mình đưa tay đỡ lấy, nắm lấy lưỡi dao, cảm nhận vết cắt đau nhói truyền đến nơi bàn tay, máu chảy không ngừng.
Gã khổng lồ không ngờ anh chụp được cú đâm của mình, nhất thời lơ là. Bằng ý chí phi thường, anh co chân đá mạnh vào hạ bộ gã, làm gã thét lên một tiếng rồi ngã vật ra đằng sau. Nhân cơ hội này, anh lập tức đứng dậy chạy trối sống trối chết.
Chạy được một lúc lại nghe tiếng bước chân dồn dập, Thành Nam thở gấp, không dám ngoái nhìn, bàn tay đầy máu tươi nhỏ xuống mặt đất, rơi vãi lên những nhánh cỏ rậm rạp. Một lần nữa, anh nghe thấy tiếng bước chân sát ngay bên cạnh. Thành Nam bị mất máu, bắt đầu cảm thấy chóng mặt, rồi dần ngã xuống.
Anh nằm dưới mặt đất, yếu ớt ngước nhìn lên, trước mặt anh bây giờ không phải một, mà là hai tên.
Một trong hai tên kia là kẻ vừa bị anh đá gục lúc nãy, hắn nhấc anh lên khỏi mặt đất, vẻ mặt hung tợn nghiến răng nói:
“Chạy đi đâu cũng tìm đến chỗ chết, chi bằng ngoan ngoan ngồi yên một chỗ, có khi sẽ chết dễ coi hơn. Nhưng mà… nếu mày quỳ xuống van xin, bọn tao có khi sẽ nghĩ lại…”
Chết thì ai chả sợ, nhưng nhục nhã cầu xin thì anh thà chết còn hơn. Ánh mắt khinh miệt ném về phía gã:
“Muốn giết cứ giết!”
“Đâu phải thích chết là có thể chết dễ dàng vậy.” Gã phía sau lên tiếng: “Cô Hà dặn, nếu bắt được mày, thì phải làm cho mày chết không được, sống không xong.”
Nói rồi, gã liền tiến tới, lôi ra một khúc dây thừng, kéo anh dậy, trói vào một gốc cây. Thành Nam lúc này cơ hồ sắp ngất tới nơi, thều thào nói:
“Tụi bây tính làm gì…”
Gã tới sau đưa lưỡi liếm quanh vòm miệng, rồi dùng ngón tay bung một chiếc cúc áo của anh ra, hé lộ một khoảng da trắng trẻo. Thành Nam lúc này mới biết ý đồ của gã, nhưng anh không còn sức để nói chuyện, trước mắt mơ hồ, đất trời đảo lộn. Vậy cũng tốt, chết trước khi bị làm nhục, còn hơn là bị làm nhục tới chết. Anh đã không còn cơ hội gặp lại con trai, cũng không thể gặp lại Vĩnh Tân để hỏi cho rõ mọi chuyện nữa rồi.
“Này… Này…”
Gã trước mặt thấy anh gục xuống, liền đưa tay vỗ mấy cái lên mặt, nhưng không thấy phản ứng.
“Chết rồi hả?” Gã bên cạnh hỏi.
“Ngất thôi. Thật mất hứng!” Rồi gã lại nói: “Nhưng không sao, tao sẽ khiến nó đau đớn tỉnh dậy mới được.”
Dứt lời, hắn liền đưa tay nâng cằm anh lên, cúi mặt xuống gương mặt không còn một tia huyết sắc của anh…
Nhưng chưa kịp làm gì, gã đã nghe một tiếng “bộp” vang lên sau lưng, rồi ngã xuống. Tên còn lại thấy người vừa xuất hiện, lắp bắp:
“Cậu Tân…?”
Vĩnh Tân đứng bên cạnh, giận đến run người, lao tới tóm lấy cổ gã, quát lên:
“Ai cho tụi bây đụng vào người của tao??”
“Tôi… tôi… tôi chỉ làm theo lệnh của cô Hà…”
Vĩnh Tân đưa tay co thành nắm đấm rồi giáng cho gã một cú trời long đất lở, tiếng quát làm náo động cả khu rừng yên tĩnh:
“Cút!!!”
Gã kia chạy đi rồi, Vĩnh Tân lập tức đến bên Thành Nam, nâng mặt anh dậy, vỗ nhẹ mấy cái nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền không có dấu hiệu của sự sống. Tim hắn như ngừng đập cúi xuống ngực anh, thở phào vì tim vẫn còn đập. Hắn nhìn xuống bàn tay nhầy nhụa máu, đau lòng thắt chặt hai chân mày. Rồi cởi áo khoác, xé vải của chiếc áo sơ mi đang mặc bên trong ra quấn ngang bàn tay của anh để cầm máu.
Vĩnh Tân cởi trói cho Thành Nam, rồi cõng anh trên lưng tìm đường ra. Nhưng sương mù giăng dày đặc, càng đi càng mờ mịt, hắn nhận ra mình đã lạc đường mất rồi.
Thành Nam không chịu được lạnh, lại bị thương như vậy, Vĩnh Tân thực sự lo lắng, tự trách bản thân ngu ngốc vô dụng, trong giờ phút dầu sôi lửa bỏng lại như bị ma quỷ che mắt, không tìm được lối ra khỏi khu rừng âm u đáng sợ này…
Vĩnh Tân tuyệt vọng đặt Thành Nam nằm xuống đi xung quanh, tìm kiếm những cành cây khô, chụm lại thành một đống củi lớn, rồi lấy ra trong túi quần chiếc hộp quẹt, đốt lửa lên, mong một phần nào xua tan cái lạnh nơi rừng núi Tây Bắc.
Hắn ngồi trước đống lửa, để cho Thành Nam nằm trên đầu gối của mình, thỉnh thoảng lại đưa tay kiểm tra hơi thở, để chắc rằng người nằm bên cạnh vẫn còn sống. Gương mặt anh dưới ánh lửa càng nhợt nhạt, làm cho hắn đau lòng không thôi, đưa tay vuốt nhẹ đường cong trên hai gò má.
Thành Nam vẫn nằm im lìm, Vĩnh Tân cúi xuống, hôn lên môi anh, khẽ thì thầm:
“Nếu em là công chúa ngủ trong rừng, à không, là chàng hoàng tử ngủ trong rừng, thì nụ hôn của anh, có làm em tỉnh lại hay không?”
Ai ngờ lời nói của hắn linh nghiệm thật. Vừa dứt câu hỏi, hàng mi cong cong trên đôi mắt anh bỗng dưng rung nhẹ, những ngón tay cũng khẽ cử động. Thành Nam nhíu mày, rồi ho lên vài tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Vĩnh Tân như từ trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng của đời mình, vui mừng reo lên:
“Nam… Em tỉnh rồi?”
Thành Nam nheo nheo mắt, trước mặt anh là một bóng đen mờ ảo, không nhìn rõ gương mặt, nhưng giọng nói vô cùng thân thuộc. Vĩnh Tân vừa gọi anh, vừa huơ tay qua lại:
“Em thấy trong người thế nào rồi?”
Lúc này anh mới bừng tỉnh, giật mình nhận ra Vĩnh Tân đã gần sát ngay bên cạnh. Hoá ra anh vẫn còn sống, hai tên khổng lồ ban nãy không thấy đâu cả. Thành Nam giật mình ngồi dậy, đưa tay sờ soạn cơ thể mình, vẫn còn nguyên vẹn chưa bị sứt mẻ miếng nào. Rồi anh nhìn Vĩnh Tân không chớp mắt, cứ sợ mình đang nằm mơ:
“Sao anh lại… ở đây?”
Vĩnh Tân thấy anh đã tỉnh táo, liền thở phào nhẹ nhõm:
“Anh tìm em khắp nơi. Rồi bắt gặp hai tên khốn kia tính giở trò với em. Cũng may mà anh đến kịp...”
Hắn vừa nói, vừa nhìn anh, ánh mắt chứa chan yêu thương mà từ lâu cứ ngỡ đã biến mất không tìm lại được.
Thành Nam bỗng nhiên bối rối tránh đi ánh mắt ấy. Những chuyện vừa xảy ra quá bất ngờ, tới giờ này anh vẫn bàng hoàng không dám tin là thật. Vĩnh Tân thấy anh im lặng, quàng tay ôm lấy anh, dịu dàng hỏi:
“Lạnh không!”
Sự quan tâm ấm áp của hắn làm anh choáng ngợp, không cần phải cố gắng gượng, khẽ gật đầu.
“Ôm anh…” Vĩnh Tân nói, rồi đưa tay anh vòng qua eo mình.
Thành Nam xấu hổ không kể siết, chỉ ngoan ngoãn để hắn mặc sức điều khiển cơ thể mình. Nép vào lòng người nọ, cảm giác ấm áp lan toả, trái tim ngỡ đóng băng từ lâu, bỗng hồi sinh đập mạnh. Anh nhận ra, mình chưa bao giờ hết yêu con người này. Chỉ là anh không dám đối diện sự thật mà thôi.
Ngập ngừng một lát, anh hỏi:
“Tân… tại sao anh lại giấu em mọi chuyện. Anh đâu cần phải làm vậy?”
Kể từ khi bắt gặp hai tên vệ sĩ của Vĩnh Hà bắt giữ Thành Nam, Vĩnh Tân đã biết được anh vừa thoát khỏi cô, và bị bắt phải chơi trò đuổi giết sống còn. Trò chơi mà chị hắn rất thích từ mười mấy năm về trước. Mọi nổ lực của hắn cuối cùng cũng vô ích, đành nói hết sự thật cho Thành Nam:
“Từ khi sinh ra, anh đã không còn mẹ. Chị hai một tay chăm sóc anh. Chị ấy vừa là chị, vừa là mẹ, hết mực yêu thương anh… Khi chị ấy biết được em là con của người gián tiếp hại chết mẹ mình, chị ấy như phát cuồng phản đối.”
Vĩnh Tân im lặng một lúc, rồi nói:
“Chị ấy ra điều kiện, nếu muốn tiếp tục quen em, thì phải làm mọi cách lấy lại công ty. Nếu không, chị ấy sẽ làm hại em.”
Thành Nam bỗng dưng ho khan, tiếng ho làm đau thắt ruột gan của Vĩnh Tân. Hắn ngưng kể, đưa tay vuốt ngực anh. Khi cơn ho qua đi, Thành Nam thều thào nói:
“Sống ở thời đại nào rồi, anh nghĩ chị ấy muốn giết ai là giết sao?”
Vĩnh Tân lắc đầu:
“Có những việc em không thể tưởng tượng được đâu. Chị ấy đã xử lý kẻ phản bội vô cùng tàn nhẫn. Anh không muốn làm cho chị ấy lại nổi điên, càng không muốn làm hại chị ấy.”
“Nhưng anh nhẫn tâm làm hại em? Anh ngang nhiên bắt cóc em, không hề nói gì với em, làm em buồn bực sinh bệnh, rồi chạy trốn, gặp phải tình cảnh như bây giờ! Vừa lòng anh chưa??” Thành Nam bỗng dưng lại nổi giận hỏi.
Vĩnh Tân nắm lấy tay anh, tha thiết nói:
“Chuyện đó sẽ là nỗi ân hận đi theo anh suốt cuộc đời này. Em có thể không tha thứ cho anh, nhưng xin em đừng rời xa anh…”
Lại một trận ho như đốt cháy lồng ngực của Thành Nam. Vĩnh Tân đau lòng vuốt lấy ngực anh, giọng nói run run:
“Sau này, khi chị ấy đã lấy lại công ty, những tưởng mọi chuyện đã xong. Anh đi tìm em, mong em tha thứ. Nhưng chị ấy lấy đó làm khó chịu. Chị ấy… không muốn anh thuộc về bất cứ ai…”
Thành Nam nghe tới đây bỗng rùng mình:
“Chị ta lại có ý nghĩ điên rồ như vậy với em trai mình sao?”
“Trước đây đã có nhiều biểu hiện chiếm hữu, nhưng anh chỉ nghĩ do chị ấy quá yêu thương anh mà thôi. Những thứ mà anh yêu quý, không bao giờ giữ được lâu bên mình. Chị ấy luôn tìm cách vứt chúng xa khỏi anh. Từ chiếc xe điều khiển mà ba anh đã tặng, đến con mèo anh nuôi. Thậm chí cô bạn cùng lớp, chị ấy cũng tìm cách gây khó dễ. Chị ấy, đã điên cuồng chiếm hữu anh như vậy đó, nhưng anh không hề nhận ra. Cho đến khi chị ấy muốn làm hại em.”
Vĩnh Tân ngừng lại, thở dài rồi nói tiếp:
“Có lẽ nỗi ám ảnh vì mẹ anh bị ba phản bội đã hình thành nên tính cách của chị ấy hiện tại. Chị ấy yêu thương anh, không muốn anh đặt nặng tình cảm với bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Sai lầm của anh là đã quá mềm lòng. Anh không muốn chị ấy làm hại em, nhưng cũng không muốn hình ảnh về một người phụ nữ mạnh mẽ quyền lực, nhân hậu bị méo mó trong mắt em. Anh đã cố gắng thay đổi chị ấy. Trong thời gian đó, anh phải bảo vệ em, nên đã giam cầm em ở đây. Một bên là chị ruột, một bên là người anh yêu nhất, anh thật sự rất mệt mỏi…”
Thành Nam cười lạnh. Ban nãy còn hơi nguôi ngoai vì biết Vĩnh Tân không phải kẻ hại mình, nhưng sau khi nghe hắn kể mọi chuyện, lửa giận lại bốc lên đỉnh đầu:
“Tôi không cần anh bảo vệ tôi bằng cách đó. Anh vì bảo vệ chị ta, mà đành lòng nhìn tôi chết dần chết mòn trong tuyệt vọng. Tình yêu của anh vĩ đại quá, cao cả quá… tôi không nhận nổi…”
“Anh biết, chuyện này hoàn toàn là lỗi do anh… Em muốn đánh anh, mắng anh sao cũng được…”
Thành Nam lại chợt nhớ ra một việc, bèn nói:
“Anh dường như cũng sắp điên rồi đúng không? Lẽ ra anh phải đi tìm anh trai tôi! Tại sao cứ nhằm vào tôi vậy? Anh đi nói với chị ta, tôi không hề dính dáng gì tới anh hết! Làm ơn hãy buông tha cho tôi đi!”
Vĩnh Tân thở dài:
“Em quả nhiên đã quên rồi…”