Khi đến được bệnh viện, Vĩnh Tân đau đến lả người, không còn sức để nói chuyện với Thành Nam. Hắn được các nhân viên y tế đặt lên xe đẩy, gương mặt trắng bệch, đưa bàn tay lên muốn nắm lấy tay anh.
Thành Nam chạy theo xe đẩy, thấy người nọ yếu ớt chìa tay ra, bỗng trào dâng thương cảm, vội bắt lấy tay hắn, siết chặt:
“Anh ráng chịu đựng một chút!”
Y tá vừa đẩy xe vừa khẩn trương hỏi:
“Anh là người nhà của bệnh nhân?”
“Không phải.”
“Anh vui lòng liên hệ người nhà bệnh nhân giúp.”
Thành Nam ngẩn người ra, anh chưa bao giờ gặp người nhà Vĩnh Tân, chứ đừng nói chi tới việc có số liên lạc của họ. Anh cúi xuống hỏi hắn:
“Anh có điện thoại bên người không?”
Vĩnh Tân đau đến mơ hồ, trả lời ngắt quãng:
“Trong… túi quần…”
Thành Nam mò xuống túi quần hắn, lấy điện thoại ra, lại hỏi:
“Mật khẩu?”
Vĩnh Tân mấp máy môi đọc mật khẩu, nhưng hắn đau đến sắp ngất đi tới nơi, nói tiếng được tiếng mất, điện thoại liên tục báo sai mật khẩu.
Vĩnh Tân lúc này đã bán hôn mê, cảm giác bàn tay bị nắm lấy, nghe loáng thoáng Thành Nam sốt ruột hỏi:
“Ngón nào?”
“Ngón cái… tay phải.”
Chỉ chờ có vậy, Thành Nam ấn ngón cái bên tay phải của hắn lên điện thoại. Anh vừa chạy theo vừa vội vàng mở danh bạ ra. Người đầu tiên là ba của Vĩnh Tân. Anh bấm nút gọi, nhưng cả chục cuộc không ai bắt máy. Thành Nam tiếp tục kéo xuống bên dưới, thấy một số điện thoại lưu với tên “Chị Hai”, thật may là lần này có tiếng trả lời ngay từ cuộc gọi đầu tiên.
Lúc bấy giờ Vĩnh Tân đã được đưa vào phòng cấp cứu. Thành Nam mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, chờ đợi người nhà của hắn đến.
Một tiếng sau, bên trong phòng cấp cứu vẫn im lìm. Chị của Vĩnh Tân vẫn chưa thấy bóng dáng. Thành Nam như ngồi trên đống lửa, không biết Vĩnh Tân có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không. Anh đã từng nghe đến viêm ruột thừa cấp tính sẽ rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến như vậy. Tới giờ anh vẫn cảm thấy toàn thân run rẩy, tim đập thình thịch như gõ trống.
Không biết qua bao nhiêu thời gian rồi, Thành Nam bỗng nghe tiếng bước chân dồn dập chạy tới cửa phòng cấp cứu. Anh ngước mắt nhìn lên, trước mặt là một phụ nữ trạc bốn mươi tuổi nhưng vẫn mang nét đẹp sắc sảo, tóc ngắn ngang vai, vẻ mặt khẩn trương nhìn quanh quất. Thành Nam đoán ra đây là chị của Vĩnh Tân, đang tính cất tiếng gọi thì một giọng nói sang sảng cất lên làm anh khựng lại:
“Sao lại là anh?”
Thì ra là Vĩnh Thuỳ. Không hiểu sao cậu ta lại theo đến đây làm gì. Thành Nam nói:
“Là Vĩnh Tân gọi tôi đưa anh ấy đến bệnh viện.”
Chị gái Vĩnh Tân thấy hai người nói chuyện với nhau, liền đoán ra Thành Nam là người gọi cô tới, niềm nở lại gần nói:
“Tôi là Vĩnh Hà, chị của Vĩnh Tân. Thật cảm ơn cậu quá.”
Thành Nam mỉm cười nói:
“Không có chi. May mà liên lạc được với người nhà. Chị mau đi gặp bác sĩ làm thủ tục.”
Vĩnh Hà nghe xong, liền vội vàng chạy đi. Còn Vĩnh Thuỳ ở lại, cậu nhóc ném cái nhìn căm ghét về phía anh, nói:
“Người nhà đã tới, anh còn đứng đây làm gì? Mau về đi!”
Thành Nam không nói gì, tiếp tục ngồi xuống ghế, chờ đợi. Vĩnh Thuỳ tức tối vì bị xem thường, mặt mày đen xì chỉ tay vào Thành Nam:
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đó! Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, anh khinh người vừa thôi nha!”
Lúc này Thành Nam mới ngước lên, ánh mắt lạnh băng sắc bén hướng về phía Vĩnh Thuỳ:
“Tôi không biết cậu đã học được những gì ở trường. Nhưng môn giáo dục công dân có vẻ như điểm kém lắm phải không? Cậu về học thuộc sách giáo khoa rồi hãy nói chuyện với tôi.”
“Anh!”
Vĩnh Thuỳ tức lộn ruột, mặt mày lúc xanh lúc đỏ cực kỳ khó coi. Nhưng sắc mặt Thành Nam không đổi, mặc kệ cho thằng nhóc kia nãy giờ lồng lộn như muốn xé xác anh ra.
Thêm một tiếng đồng hồ trôi qua, Vĩnh Hà đã trở lại, hồi hộp chờ đợi. Chỉ mấy tiếng thôi mà Thành Nam tưởng như dài cả thập kỷ. Những đốt tay vì sự lo lắng của chủ nhân mà bị bẻ kêu răng rắc.
Nhưng không để anh chờ lâu hơn nữa, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Y tá đẩy xe đi ra. Vĩnh Tân nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch. Trên người cắm đủ thứ dây nhợ. Thành Nam nhìn thấy hắn như vậy, lòng dâng lên một nỗi đau xót không diễn tả thành lời.
Bác sĩ bảo hắn đau ruột thừa cấp tính, chỉ cần chậm thêm chút nữa thôi là không thể cứu được. Hiện tại đã qua cơn nguy hiểm. Cả ba người lúc này mới trút bỏ được gánh nặng, đồng loạt thở ra một tiếng. Thành Nam đi theo bác sĩ vào phòng bệnh, nhưng vừa bước tới cửa đã bị Vĩnh Thuỳ ngăn lại:
“Chỉ người nhà được vào thôi. Anh đi về đi!”
Thành Nam không muốn đôi co với cậu nhóc con vắt mũi chưa sạch, chỉ một cú gạt tay đã đẩy cậu ta sang một bên, rồi đi vào trong. Vĩnh Thuỳ thở hồng hộc vì giận, kéo tay của Vĩnh Hà, bù lu bù loa:
“Cô xem! Anh ta có là gì của chú đâu mà nãy giờ cứ bám mãi không chịu đi!”
Vĩnh Hà gạt tay cậu ra, mắng khẽ:
“Đây là bệnh viện, nếu con không im lặng được thì về trước đi.”
Vĩnh Thuỳ không được bênh mà còn bị đuổi, giận tím cả mặt. Cậu quay ngoắt bỏ đi trước sự bất lực của Vĩnh Hà. Khi Vĩnh Thuỳ rời khỏi, cô cũng theo Thành Nam vào phòng bệnh. Thấy anh ngồi bất động bên cạnh hắn, vẻ mặt đầy lo lắng, cô đoán rằng mối quan hệ của hai người rất tốt. Vĩnh Hà đến bên cạnh vỗ vai Thành Nam, cười nói:
“Ở đây có tôi lo cho thằng Tân rồi, cậu có thể về nghỉ ngơi.”
Thành Nam lắc đầu nói:
“Tôi muốn ở bên cạnh chờ anh ấy tỉnh lại.”
Vĩnh Hà thấy vẻ kiên quyết của anh, không hỏi thêm nữa mà lặng lẽ ra ngoài. Thành Nam còn lại một mình trong phòng bệnh, mới không kiêng dè nắm lấy tay Vĩnh Tân. Bình thường người trước mặt rất thích bông đùa, lúc nào cũng cười nói trêu chọc anh, vậy mà hôm nay lại nằm im lìm, không nói chuyện, khiến anh cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Càng nghĩ tới cảnh không còn gặp Vĩnh Tân, trong lòng Thành Nam sợ hãi không thôi. Anh càng nắm chặt tay hắn.
Thành Nam ngồi bên Vĩnh Tân rốt cục ngủ quên lúc nào không hay, tới khi giật mình tỉnh lại đã là sáu giờ sáng. Cửa phòng bệnh bật mở, bước vào là Vĩnh Hà, và Vĩnh Thuỳ. Hoá ra cậu ta vẫn chưa về.
Vừa nhìn thấy Thành Nam, cảm giác chán ghét lại ập tới, Vĩnh Thuỳ nói:
“Anh còn chưa về? Chú tôi đã có cô tôi lo. Người ngoài như anh không có tư cách chăm sóc cho chú.”
Thành Nam nhếch môi, liếc nhìn Vĩnh Hà, rồi phóng tia lửa điện về phía Vĩnh Thuỳ:
“Ai nói cậu tôi là người ngoài?”
Vĩnh Thuỳ nghe anh nói vậy, bỗng giật mình. Không để cậu nói thêm câu nào, Thành Nam khẳng định chắc như đinh đóng cột:
“Tôi là người yêu của anh ấy!”
Câu nói của Thành Nam như tiếng sét nổ vang rền, cả hai cô cháu há hốc mồm nhìn anh, rồi nhìn Vĩnh Tân. Vĩnh Thuỳ tức muốn trào máu họng, miệng lưỡi cứng đờ nhất thời không nói được câu nào.
Thành Nam nhìn gương mặt đơ ra của Vĩnh Hà, hơi xấu hổ dời ánh nhìn đi chỗ khác. Vĩnh Hà ban đầu có chút bất ngờ, nhưng cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, nhu hoà nói:
“Xưa nay thằng Tân chưa bao giờ dẫn người yêu về nhà, cũng chưa nghe nó nói thích một cô gái nào. Hoá ra… là nó thích đàn ông? Chị cũng không ngờ tới…”
Thành Nam chỉ sợ câu tiếp theo sẽ là một lời cấm cản. Nhưng trái lại cô nở một nụ cười:
“Nếu nó đã chọn em rồi, thì em quả thật may mắn. Thằng em trai này của chị, xưa nay rất ít khi yêu thích một thứ gì đó. Nhưng một khi đã xác định được tình cảm của mình, có chết nó cũng không buông tay đâu. Nên em phải đối xử thật tốt với nó.”
Thành Nam nghe cô nói vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Coi như đã vượt qua cửa đầu tiên. Nhưng Vĩnh Thuỳ thì lại không cam tâm, hậm hực nghiến răng:
“Để rồi coi! Những thứ mà chú nâng niu như báu vật, có bao giờ giữ được bên cạnh mãi mãi đâu!”
Vĩnh Hà thấy Vĩnh Thuỳ nãy giờ vẫn hỗn hào, tính quay sang mắng cho vài câu, ai dè từ trên giường bệnh truyền ra một giọng nói:
“Không nói được lời nào tốt đẹp thì mau về đi. Đây là bệnh viện, không phải để nơi cháu làm càn.”