Một câu nói khiến ba người tại đây nghe xong ngu luôn, Hạ Huy nhấp một ngụm bia, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Bán cái gì cơ? "
"Thì là...là..." Thịnh Ý đảo mắt, hai gò má đỏ bừng, ngượng ngùng nói ra từ "da thịt, thân thể" vì thế khéo léo đổi thành, "... Sắc."
Bia từ trong miệng Hạ Huy trực tiếp phun ra, phát ra một trận tiếng ho khan kinh thiên động địa.
Đường Khải cười đến cả người phát run, nước mắt cũng sắp chảy ra, cả người thiếu chút nữa trượt khỏi chỗ ngồi. Lục Kiêu cũng vẻ mặt bất đắc dĩ quay đầu nhìn Thịnh Ý: "Trong đầu cậu nghĩ cái gì đấy? "
"Bạn học Tiểu Thịnh, chúng tôi làm dịch vụ nhu cầu đặc biệt, chứ không phải dịch vụ nhu cầu." Đường Khải xoa xoa cái bụng cười đến đau, "Đừng có xử oan người đứng đắn a. "
Thịnh Ý cũng phản ứng được suy nghĩ của bản thân đã đi quá xa, khuôn mặt càng đỏ lên. Cũng đúng, Lục Kiêu làm sao có thể đi làm chuyện như vậy...
"Vậy rốt cuộc các anh làm gì a?"
"Phạm vi kinh doanh của chúng tôi rất rộng, lần trước không phải cậu gặp một lần rồi sao?" "Đòi nợ là một trong số đó", Đường Khải nói.
Tranh chấp nợ nên được chuyển đến cho tòa án giải quyết, nhưng vấn đề là ngay cả khi tòa án có đưa ra phán quyết thì đôi lúc cũng không giải quyết được vấn đề. Rất nhiều người nợ tiền hoặc là thay tên đổi họ bỏ trốn, hoặc là lưu manh vô lại, lần nào cũng khóc lóc giả bộ đáng thương, nhất quyết trì hoãn trả nợ, ngay cả cảnh sát cũng phải bó tay.
"Lúc này, cần phải có một số giải pháp khác thường." Đường Khải gạt tăm vào trong mâm sắc, "Ác nhân tự có ác nhân mài, có đôi khi cảnh sát không giải quyết được chuyện, chúng tôi biết đâu có thể."
Thịnh Ý nhìn nụ cười trên mặt có vẻ vô hại của Đường Khải, sau lưng phát lạnh, lặng lẽ nhấc ghế lên dựa gần vào Lục Kiêu.
"Bất quá cậu đừng hiểu lầm a, chúng tôi không làm các hoạt động bất hợp pháp." Tựa hồ nhìn ra Thịnh Ý đang suy nghĩ cái gì, Đường Khải cười rộ lên, "Chúng ta sẽ không dùng bạo lực đòi nợ, cũng sẽ không giống như trong phim chém ngón tay con nợ. Cậu có nhớ Vương Tuyền lần trước không?"
Thịnh Ý ấn tượng rất sâu, lập tức gật đầu lia lịa.
Đường Khải: "Lúc ấy chúng tôi không lừa gạt cảnh sát, đưa Vương Tuyền đi đúng là đưa hắn làm việc trong một nhà hàng để trả nợ. Loại miệng hùm gan sứa này, uy hiếp bằng miệng rất có tác dụng. Nếu không muốn bị đánh thì ngoan ngoãn trả lại tiền, không có tiền chúng ta liền cung cấp địa điểm làm việc, đảm bảo phục vụ tại chỗ. "
"Lúc này chắc là hắn ta còn đang rửa chén." Hạ Huy cười xấu xa nói: "Chúng tôi phái người theo dõi hắn, nếu dám chạy trốn thì kéo trở về đánh một trận. "
Thịnh ý nghe đến say sưa: "Nếu người này tính tình nóng nảy thì sao? "
"Phân tích cụ thể tình huống cụ thể." Đường Giai nhàn nhạt nói, "Điều tra quan hệ xã hội của con nợ, tìm ra người quan hệ thượng nguồn gây áp lực lên hắn, mượn lực đả lực. Lần lượt gọi điện thoại cho bạn bè và người thân của hắn ta, để hắn sẽ không trả được nợ, nếu danh tiếng lan rộng, chỉ cần không hoàn toàn vô liêm sỉ, sẽ có phản ứng. Hoặc là dứt khoát dùng chiêu xấu, cầm còi lớn đến nơi làm việc của hắn ngồi xổm quát tháo, bình thường dùng phương pháp này, bảy trong mười vụ án liền trả ngay tại chỗ. "
Thịnh Ý nghe lại chuyện cũ, nghĩ lại cảnh tượng kia, nhe răng cười.
"Không riêng gì đòi nợ, những công việc khác chúng ta cũng nhận." Hạ Huy vui vẻ trò chuyện, chủ động phổ cập cho cậu việc kinh doanh công ty "Ví dụ như phụ nữ độc thân bị những tên biến thái theo dõi và rình mò, vợ hoặc chồng bị bạo lực gia đình trong một thời gian dài, sau khi chia tay bị người yêu cũ dây dưa quấy rối... Những kiểu yêu cầu trợ giúp này là nhiều nhất và về cơ bản chúng tôi đều có cách để đối phó với nó."
Thịnh Ý dần dần hiểu ra.
Lấy vấn đề phụ nữ bị theo dõi và quấy rối làm ví dụ, nhiều người sẽ lựa chọn báo cảnh sát để được giúp đỡ và cảnh sát thực sự sẽ tích cực giúp giải quyết vấn đề. Tuy nhiên, những kẻ theo dõi và quấy rối thường hành tung bất định, cảnh sát dân sự trong tay nhiều vụ án như vậy, không có khả năng liên tục hai mươi bốn giờ liên tục cung cấp bảo vệ cho người báo án.
Nhưng "công ty dịch vụ nhu cầu đặc biệt" này thì không giống nhau.
Bọn họ chuyên môn hỗ trợ giải quyết những chuyện này, phong cách làm việc vừa thiện vừa ác, nguyên tắc làm việc là dùng độc công độc, dùng để đối phó với những tên lưu manh vô lại sắc bén, bạo lực gia đình cùng cuồng theo dõi, quả thực có thể sinh ra hiệu quả ngoài dự tính!
Thịnh Ý vẫn cho rằng những người này chính là đại ca của bọn xã hội đen, nhưng không nghĩ tới thì ra chân tướng là như vậy!
"Thật ngầu a." Ánh mắt cậu phát sáng, nhịn không được nói, "Quả thực giống như giang hồ đại hiệp! "
"Đúng không! " Đường Phòng cười ha ha, cầm lấy lon bia đụng vào chai nước dinh dưỡng của Thịnh Ý một chút, mặt mày thần thái phi dương, "Tôi cũng cảm thấy như vậy! "
Nói chuyện ăn ý, Hạ Huy hét lên cụng ly, Thịnh Ý cho rằng Lục Kiêu cũng cầm lấy lon bia, đột nhiên cau mày:
"Cậu làm sao lại uống bia? Cậu còn chưa đủ tuổi."
Cậu vẫn rất chán ghét mùi rượu, kiếp trước vốn đã cùng Lục Kiêu cãi nhau rất kịch liệt, đối phương nếu đi ra ngoài xã giao trở về mang theo mùi rượu, cậu có thể đem trong nhà náo loạn.
Hạ Huy thuận miệng trêu chọc: "Sao còn quản người ta uống rượu chứ? Cậu cũng không phải vợ Lục Kiêu."
Thịnh Ý đỏ mặt, đồng thời lại bĩu môi.
Anh ấy... Anh ấy đã từng như vậy.
Lục Kiêu nghiêng đầu nhìn cậu một cái, vẫn mở lon bia ra, ngửa đầu rót một ngụm.
Thịnh Ý không biết tại sao, tâm tình vừa rồi còn vui vẻ hào hứng đột nhiên nặng nề đi xuống.
Trong quá khứ, cậu nói bất cứ điều gì Lục Kiêu liền làm, hầu như không bao giờ làm trái ý cậu.
Bây giờ...