Bọn Họ Lâm Dược Hoàng Phượng Kiều đều ở đại sảnh lầu một, Thịnh Ý vừa rồi chạy quá nhanh, bọn họ đuổi theo không kịp, lại không biết đi phòng nào tìm, đành phải ở chỗ này đợi. Thấy Thịnh Ý, Lục Kiêu đi xuống, vội vàng vây quanh.
"Lục ca!" Khương Vĩ thấy Lục Kiêu vẫn bình thường như mọi khi, hoàn toàn không giống bộ dáng gì đó với mỹ nữ tỷ tỷ trong tưởng tượng của bọn họ, nặng nề thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Tôi đã nói rồi, Lục ca làm sao có thể làm loại chuyện như vậy..."
Còn chưa nói xong thì đã thấy một người đàn ông mặc âu phục trông giống như quản lý đại sảnh khách sạn đang vội vàng đi về phía này, phía sau còn có một vị chị gái lễ tân, lễ tân nhìn thấy Thịnh Ý và Lục Kiêu, lập tức nói: "Chính là anh ta! "
Thịnh Ý trơ mắt nhìn quản lý đại sảnh đi tới trước mặt mình, vẻ mặt như trút được gánh nặng: "Thật tốt quá, ngăn anh trai cậu lại được rồi? "
Đột nhiên, bản thân Thịnh Ý nhớ tới mình vừa rồi vì lý do gì mà tìm được Lục Kiêu: "! "
Đớn quá!
Cậu còn chưa kịp nói chuyện, quản lý đã chuyển hướng về phía Lục Kiêu, dùng sức nắm lấy hai tay hắn, vẻ mặt buồn bã nói: "Chàng trai trẻ, sau này cũng không thể làm những chuyện như vậy! Ngươi xem, ngươi còn trẻ lại có tài, muốn kiếm tiền làm cái gì không làm, lại lựa chọn bán thân để kiếm tiền? Thế gian hiểm ác, một thân trai ở bên ngoài, cho nên nhất định phải yêu quý chính mình! "
Lục Kiêu: "..."
Đám người Lâm Dược, Khương Vĩ: "..."
__
"Ha ha ha ha ha!"
"Ha ha ha ha ha!!"
Thẳng đến khi ra khỏi khách sạn, một đám người vẫn còn đang cườu như điên, Khương Vĩ dựa vào tưởng, sút chút nữa không thể duỗi thẳng thắt lưng đứng dậy.
"Thịnh Ý, tôi thật sự phục cậu!" Hoàng Phượng Kiều lau nước mắt ở khóe mắt, "Cái cớ này, cậu làm sao có thể nghĩ ra!"
Thịnh Ý lặng lẽ ngước mắt lên nhìn sắc mặt của Lục Kiêu, kiên trì đến cùng: "Tôi... Tôi chỉ là lúc đó đã quá lo lắng. "
Cậu nhẹ nhàng kéo góc áo Lục Kiêu: "Lão đại, cậu đừng tức giận, tôi thật sự không phải cố ý. "
Lục Kiêu: "Đừng gọi tôi là lão đại. "
Trong lòng Thịnh Ý "lộp bộp" một tiếng, cho rằng Lục Kiêu thật sự tức giận, sau đó liền nghe Lục Kiêu dùng thanh âm không chút phập phồng nói: "Tôi là anh trai cậu vì để chữa bệnh cho mẹ mà lạc lối bán thân. "
*âm thanh không chút phập phồng: kiểu tự nhiên, bình thường.
Thịnh Ý: "..."
Những người khác: "Hahahahaha!!! "
Chờ mọi người rốt cục cũng cười xong, Viên Mãn liếc nhìn đồng hồ: "Mới có mười giờ, chúng ta đi thám hiểm mật thất chứ?"
"Đi a!" Lâm Dược nói, "Đúng rồi, Lục ca, cậu cũng xong việc rồi nhỉ? Chúng ta cùng đi chơi đi."
Lục Kiêu không có hứng thú với những trò chơi này, nhưng khi thấy Thịnh Ý đang ngửa mặt lên nhìn hắn, lời từ chối thoát ra khỏi miệng tạm dừng lại một chút, sau khi phát ra liền trở thành: "Được."
Thế là cả nhóm vui vẻ đến mật thất mới mở để thám hiểm.
Bởi vì là cửa hàng mới, lại đang làm hoạt động giảm giá nên chỗ này rất nhiều người, đến chơi phần lớn đều là sinh viên. Bọn Thịnh Ý xếp hàng một lúc mới đến lượt, bọn họ ngẫu nhiên chọn một phó bản "Trốn thoát khỏi trại tâm thần" rồi đi vào.
Cấp độ và kịch bản trốn thoát trong các mật thất này đều ở mức bình thường, bất quá bố trí cảnh tượng khá chân thực. Trong bóng tối lộ ra hành lang dài huỳnh quang màu xanh lá cây, mặt đất bẩn thỉu dường như đã bị vấy máu, còn có dấu tay đẫm máu trên tường và một số ký hiệu khó hiểu, tất cả bao trùm lên bầu không khí một tầng cảm giác quỷ dị cùng kinh dị nhàn nhạt. Hai nữ sinh hiển nhiên có chút sợ hãi, Ôn Hinh gắt gao đi theo phía sau Viên Mãn, ngay cả Hoàng Phượng Kiều luôn luôn tùy tiện cũng nắm chặt lấy cánh tay Khương Vĩ, bóp cả khuôn mặt đều vặn vẹo: "Nhẹ một chút! Thịt của tôi sắp bị cậu nhào nát rồi!! "
Trong lòng Thịnh Ý kỳ thật cũng có chút sợ hãi, nhưng nhìn những nam sinh khác đều biểu hiện rất bình tĩnh, cậu cũng xấu hổ không thể có vẻ mình sợ hãi, vì thế lặng lẽ bám vào đi sát bên cạnh Lục Kiêu, đi gần đối phương nhất có thể.
Lục Kiêu vẫn nhìn về phía trước, dường như không chú ý tới sự tiếp cận của cậu, nhưng hai giây sau, Thịnh Ý đột nhiên cảm thấy tay trái mình ấm lên ——
Là Lục Kiêu dùng lòng bàn tay của mình bao lấy toàn bộ bàn tay trái của cậu.
Thịnh Ý kinh ngạc ngẩng đầu lên, bởi vì không gian tối mờ nên cậu không thấy rõ biểu tình của Lục Kiêu, nhưng trái tim lại không biết vì sao, từng chút từng chút lại đập nhanh hơn.
Họ bật đèn pin đi về phía trước, và theo một số gợi ý, họ đã mở ra hai cánh cửa một cách suôn sẻ. Đúng lúc này, biển nhắc nhở lơ lửng ở hành lang phía trước đột nhiên chuyển từ xanh sang đỏ, một tiếng còi cảnh báo chói tai từ trong loa phát thanh ẩn giấu trong bóng tối truyền ra:
"Cảnh báo! Cảnh báo! Các bệnh nhân tâm thần đột nhiên bạo loạn, sẽ đến hiện trường trong mười giây để tấn công người chơi, yêu cầu người chơi ngay lập tức tìm nơi ẩn náu an toàn, đừng để bị bệnh nhân tâm thần phát hiện!"
Tiếng còi báo động quá chói tai, ánh đèn yếu ớt trong hành lang bắt đầu điên cuồng chập chờn như mất điện, cộng thêm tiếng nhạc nền rùng rợn quỷ dị vừa phát lên khiến tất cả mọi người toàn thân thoáng chốc nổi da gà, lập tức tìm nơi trú ấn trong sự hỗn loạn.
"Đây đây đây! Chạy tới đây! "
"Tôi thấy một căn phòng ở đây! Mau lại đây!"
Dưới tình thế hỗn loạn mọi người dần dần chạy tán loạn, Thịnh Ý ngay cả đèn pin cũng bị đánh mất, loạng choạng bị Lục Kiêu nắm tay trốn trong một căn phòng.
Lục Kiêu đóng cửa, cố gắng khóa lại, lại phát hiện ra rằng chốt đã bị hỏng. Hắn nhìn quanh bốn phía, mơ hồ nhìn thấy góc trong cùng của căn phòng có một bóng đen hình khối cao lớn, hẳn là một cái tủ.
"Trốn vào." Ngoài cửa đã mơ hồ vang lên tiếng bước chân hỗn loạn của NPC, Lục Kiêu lập tức kéo Thịnh Ý đi tới cửa tủ, mở cửa đẩy cậu vào, sau đó tự mình đi vào trở tay đóng cửa tủ lại.
Nhưng sau khi đi vào, hắn mới nhận ra rằng không gian bên trong này quá chật.
Chiều cao tủ cũng không thấp, nhưng rất hẹp, lưng của Lục Kiêu dự vào cửa tủ, dựa vào phía sau một chút nữa sẽ rơi ra ngoài.
Hắn dựa vào trong, Thịnh Ý trước mặt liền lập tức hừ một tiếng, rầu rĩ nói: "Lão đại, cậu muốn đè chết tôi rồi. "
Lục Kiêu: "Nhẫn nhịn. "
Thịnh Ý không nhịn được.
Không biết tủ đã để ở nơi tối tăm này bao lâu rồi mà bên trong có mùi ẩm mốc, đặc biệt khó chịu. Vốn hơi thở đã có chút không thông, kết quả hai người còn kề chặt lấy nhau, ngực kề ngực, Thịnh Ý một lúc sau đã nghẹn không chịu nổi.
Cậu muốn đẩy Lục Kiêu ra ngoài, ai ngờ bên ngoài đột nhiên vang lên động tĩnh mở cửa, là NPC tiến vào, đang quanh quẩn tìm kiếm người chơi trong phòng.
Thịnh Ý lập tức không dám động đậy.
Cậu chịu đựng thêm được một lúc, nhưng dần dần không thể chịu đựng được nữa. Cơ bắp trên người Lục Kiêu rất rắn chắc, người nào đó lại được cưng chiều chiều chuộng từ nhỏ, nơi nào cũng mềm mềm mại mại. Thịnh Ý chỉ cảm thấy cả người bị đè ép khó chịu, hai cánh tay lộ ra ngoài tay áo ngắn cũng bị vách tủ gỗ thô ráp cọ đến phát đau, vì thế cậu lặng lẽ nâng cánh tay lên, hướng lên trên ôm lấy cổ Lục Kiêu.
Các cơ sau gáy Lục Kiêu tựa hồ hơi căng lên một chút.
Cánh tay sau khi được giải thoát, Thịnh Ý cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vì thế càng ngày càng ra sức lấy tay ôm cổ Lục Kiêu, hai chân ôm lấy đùi hắn, cả người giống như con gấu túi treo trên người Lục Kiêu.
Kiếp trước cậu rất thích giày vò người khác, còn tưởng Lục Kiêu đứng yên bất động, vì thế ở bên tai đối phương thở phì phò oán giận một câu: "Cậu ôm tôi a, tôi sắp rớt xuống rồi."
Lục Kiêu dừng một chút, đưa tay, nâng đùi Thịnh Ý lên.
Trong chiếc tủ chật hẹp và ngột ngạt, nam sinh cao lớn đang ôm chặt lấy người nhỏ hơn trước mặt, làn da Thịnh Ý không hề trở ngại dán chặt vào cả hai. Thịnh Ý treo lên người Lục Kiêu ý định vốn là để tiết kiệm không gian, tránh cho cho bọn họ chen chúc, nhưng tư thế quen thuộc trước mắt này, lại khiến cậu không kiềm chế được liên tưởng đến một số cảnh tưởng ở kiếp trước ——
Sau khi kết hôn, rất nhiều đêm, Lục Kiêu chính là dùng tư thế này ôm lấy cậu, dùng nơi đó của hắn dán chặt cậu lên tường, khiến cậu gục ngã xin tha thứ.
Suy nghĩ một khi khai mở thì khó có thể khống chế, Thịnh Ý đột nhiên cảm thấy chỗ da kề sát bốc lên một ngọn lửa, truyền thẳng đến từng tấc dây thần kinh của mình. Cơ thể có phản ứng theo những ký ức đang sống lại, ở dưới lớp quần áo mỏng manh cùng tư thế thân mật không chỗ che giấu.
Thân thể Lục Kiêu hơi cứng đờ. Hắn cúi đầu nhìn nam sinh treo trên người mình, đối phương vùi mặt vào cổ hắn, không nhìn thấy rõ biểu tình, chỉ cảm nhận được hơi nóng từ làn da truyền đến. Hắn động một chút, vốn định buông đối phương ra, lại không vô tình cọ đến nơi nào, khiến cho đối phương khẽ hừ một tiếng.
Mềm mại, dính dính, giống như làm nũng, và còn giống như một cái gì đó.
Nhịp thở vững vàng của Lục Kiêu dần dần thay đổi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi một giây đều bị kéo dài vô tận, tất cả các giác quan cùng tri giác cũng bị phóng đại vô hạn. Không biết qua bao lâu, NPC quanh quẩn bên ngoài tủ rốt cục cũng rời đi —— có lẽ bọn họ đã sớm đi rồi, chỉ là người trong tủ không phát hiện ra mà thôi.
Lục Kiêu chậm rãi buông Thịnh Ý xuống, mở cửa tủ, lùi ra ngoài.
Một lát sau, Thịnh Ý cũng chậm rãi cúi đầu đi ra.
Tuy rằng trong phòng nhỏ tối đen như mực, nhưng khuôn mặt của Thịnh Ý vẫn nóng đến vì hoảng sợ, thậm chí cậu có chút không biết đối mặt với Lục Kiêu như thế nào ——
Có quỷ mới biết chuyện gì vừa xảy ra!
Cứu mạng, Lục Kiêu sẽ không nghĩ rằng cậu là một kẻ biến thái chứ!
Thịnh Ý vừa thẹn vừa xấu hổ, nhưng nghĩ lại, thủ phạm rõ ràng chính là Lục Kiêu, nếu như không phải do tên tội phạm xấu tính này đã làm những chuyện xấu xa đó với cậu, cậu căn bản sẽ không biến thành như vậy!
Ngẩng đầu liếc mắt một cái, kẻ chủ mưu vẫn lẳng lặng đứng ở đó, từ đầu đến cuối vô cùng bình tĩnh, giống như một chút cũng không bị ảnh hưởng. Thịnh Ý nhất thời biến thành túi mật, chút xấu hổ kia lập tức bị sự phẫn uất thay thế.
"Làm sao?" Sợ Lục Kiêu chất vấn, cậu lựa chọn ra đòn trước, thẳng cổ nói, "Tôi là một nam sinh trung học mười bảy mười tám tuổi, chính là tuổi của huyết khí phương cương, cọ một cọ một chút phản ứng mới bình thường! Không giống người nào đó, cứng nhắc như khúc gỗ..."
Cậu dừng lại một lát, ánh mắt nhìn xuống, "Không phải là chỗ đó có vấn đề chứ."
Lục Kiêu: "..."
___________
Lục Kiêu: ừm, chỗ đó của anh có vấn đề, tất cả là tại anh hết, được chưa?