Rơi Vào Tay Em

Chương 7




Edit: Thanh



===============



Ngày 3 tháng 9 chính thức khai giảng.



Trước khi vào học một tuần, chú Thẩm đột nhiên đề nghị muốn giúp cô tổ chức tiệc nhập học, Khương Từ sợ tới mức vội vàng từ chối, cảm kích nói: “Cảm ơn chú, có điều con không quen chỗ đông người, không cần làm tiệc nhập học đâu ạ.”



Cô không nói dối, đúng là cô không thích những dịp như thế, nhưng quan trọng hơn là cô không có bất kỳ người thân nào để cùng cô chia sẻ niềm vui được lên lớp.



Chú Thẩm nói muốn tổ chức tiệc nhập học cho cô, đến lúc đó nhất định sẽ kêu người nhà họ Thẩm tham dự. Cô biết người nhà họ Thẩm đều xem thường cô, sao có thể tự rước lấy nhục bảo bọn họ đến chúc mừng cô được.



Chu Vân hiểu rõ con gái mình. Khương Từ không giống bà, bà đã sống hơn nửa đời người, sớm hiểu mọi thứ, bà chỉ cần mình vui vẻ là được, người khác nghị luận, đánh giá bà thế nào bà cũng không quan tâm.



Nhưng tiểu Từ thì khác, con bé vẫn còn nhỏ, tâm tư lại nhạy cảm, một ánh mắt hay một câu nghị luận của người khác cũng làm con bé nhớ rất lâu. Trong một năm đến Bắc Thành với bà, quả thật con bé rất không vui, không muốn tiếp xúc với người nhà họ Thẩm, luôn muốn rời khỏi đây.



Bà mỉm cười bước ra giải vây giúp con gái, nói: “Nếu tiểu Từ không muốn làm tiệc nhập học thì chúng ta không làm nữa, người một nhà chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm đơn giản chúc mừng cho con bé một chút là được rồi.”



Thẩm Triết cũng không làm khó nữa, nói: “Nếu tiểu Từ không muốn làm thì thôi vậy. Thế này đi, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay luôn đi, chú gọi điện kêu Thính Nam cũng tới.”



Khương Từ nghe thấy chú Thẩm nói muốn gọi Thẩm Thính Nam, cô không khỏi sửng sốt một chút.



Cô nghĩ, mặc dù mấy ngày nay cô có gặp Thẩm Thính Nam vài lần vì chuyện làm thêm, nhưng cô và anh cũng không thân thiết gì, vốn dĩ Thẩm Thính Nam đã chướng mắt cô, khả năng cao sẽ không có thời gian rảnh đến tham gia tiệc nhập học của cô đâu.



Cô ngồi trên ghế sa lon nghe chú Thẩm nói chuyện điện thoại với Thẩm Thính Nam.



Trong phòng khách yên tĩnh, giọng nói của Thẩm Thính Nam lạnh nhạt truyền đến, “Mọi người đi ăn đi, con rất bận, không dứt ra được.”



Thẩm Triết hỏi: “Vậy ngày mai thì sao? Hoặc là ngày nào con có thời gian?”



Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng lật tài liệu, Thẩm Thính Nam nói: “Một tuần sau con đều không có thời gian, ngày mai con phải đi công tác, không biết lúc nào mới về.”



Thẩm Triết trầm mặc một lát sau đó nói: “Vậy được rồi, ba không đợi con nữa.”



Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, nói: “Cúp đây, con có điện thoại.”



Nói xong anh liền trực tiếp cúp điện thoại.



Sau khi cúp máy, phòng khách yên tĩnh vài giây.



Thẩm Triết để điện thoại xuống, có lỗi nhìn Khương Từ, nói: “Tiểu Từ, gần đây Thính Nam bận rộn với công việc, có thể tạm thời không có thời gian để ăn tối với chúng ta, đợi nó đi công tác về, chú sẽ nói nó bù cho con một món quà nhập học.”



Khương Từ nghe vậy vội vàng khoát tay, nói: “Không cần đâu ạ.”



Cô nói: “Chú Thẩm, cháu nhận lòng tốt của chú, nhưng lên lớp cũng không phải chuyện gì to tát, cách ngày kiếm được tiền vẫn còn rất xa, cho nên cũng không có gì đáng chúc mừng đâu ạ.”



Thẩm Triết nghe vậy cười nói: “Năm nay con mới bao nhiêu tuổi. Mỗi giai đoạn đều có những chuyện riêng của nó, bây giờ lên lớp chính là chuyện quan trọng nhất.”



Nói xong, ông nhìn Chu Vân nói: “Nếu không tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, chúc mừng tiểu Từ một chút, em xem muốn ăn gì?”



Chu Vân cười nói: “Ăn gì đương nhiên phải để anh sắp xếp rồi, em và tiểu Từ không chọn đâu.”



Thẩm Triết cười nói: “Vậy đến Truy Phượng Lâu đi, nghe nói gần đây bọn họ vừa ra mấy món ăn mới cũng không tệ, đúng lúc đến đó nếm thử.”



Chu Vân cười nói: “Được, vậy em lên lầu thay quần áo.”



Khương Từ thật sự cảm thấy chuyện lên lớp chẳng có gì tốt để chúc mừng, nhưng so với tổ chức một bữa tiệc lớn, ăn một bữa cơm gia đình với mẹ và chú Thẩm thoải mái hơn nhiều.



Sau khi dùng bữa trong nhà hàng, bọn họ đi bộ đến trung tâm mua sắm gần đó đi dạo một lúc, chú Thẩm mua cho cô một chiếc máy tính mới làm quà khai giảng.



Thật ra Khương Từ không muốn lắm. Cô có một sự phân biệt gần như cố chấp đối với nhà họ Thẩm, từ tận đáy lòng, cô không muốn nhận bất cứ thứ gì của nhà họ Thẩm, như thể chỉ cần cô lấy nó thì sẽ xác nhận những gì người nhà họ Thẩm đánh giá về cô.



Nhưng cô chưa từng muốn chiếm một chút lợi ích gì từ nhà họ Thẩm.



Nhưng chú Thẩm nhất định muốn tặng cho cô một cái máy tính mới, nếu cô cứ liên tục từ chối thì có vẻ hơi không biết tốt xấu.



Cô cảm kích nhận lấy, nhưng sau khi đem về lại bỏ vào ngăn tủ, ngay cả bao bì bên ngoài cũng không mở ra.



Trước khi vào học một ngày, cô đang thu dọn hành lý trong phòng ngủ, mẹ cô mang hoa quả đến hỏi: “Sắp xếp xong chưa? Con nhìn kỹ xem có thiếu gì không, ngày mai tới trường báo cáo xong rồi đi siêu thị mua thêm.”



Khương Từ lắc đầu, nói: “Không thiếu ạ, gì cũng có rồi.”



Cô đóng vali lại, sau đó đứng dậy nhìn mẹ, đột nhiên nghiêm túc nói: “Mẹ, con đã thu dọn xong mọi thứ, con nghĩ sau này con sẽ không quay lại nhà họ Thẩm nữa.”



Chu Vân sửng sốt một chút, bà nhìn quanh mới phát hiện căn phòng này đã trở nên trống rỗng.



Đồ của Khương Từ vốn không nhiều, từ ngày vào ở cô đã chuẩn bị sẽ rời đi bất cứ lúc nào nên chỉ cần hai chiếc vali đã có thể đựng toàn bộ quần áo và sách vở.



Chu Vân nhìn căn phòng trống của con gái, như thể nhận ra điều gì đó, buồn bã nhìn cô, hỏi: “Con định bỏ lại mẹ sao?”



Khương Từ nghe vậy không khỏi sững sờ, cô muốn nói mình không nghĩ như vậy, nhưng cô để tay lên ngực tự hỏi, cô thật sự không nghĩ như vậy sao?



Từ ngày kỳ thi đại học kết thúc, cô đã lên kế hoạch tự lập, dự định không sử dụng tiền của mẹ, dự định rời khỏi nhà họ Thẩm, dự định sống trong trường học, đến lúc nghỉ đông và nghỉ hè thì trở về Dung Thành sống với bà nội.



Trong kế hoạch cho tương lai của cô, không có sự xuất hiện của mẹ.



Nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ, cô đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, mẹ cô cũng đã chăm sóc cô suốt sáu năm trời, cho cô điều kiện sống tốt nhất, cũng rất chu đáo với cô, nhưng trong kế hoạch sau này của cô dường như lại không có sự tồn tại của mẹ.



Lần đầu tiên cô nhận ra mình thật ích kỷ và vong ân phụ nghĩa. Trong lòng cô chỉ có bà nội, chưa từng nghĩ đến có phải mẹ cùng cần cô hay không.



Chu Vân rưng rưng nước mắt nhìn con gái, có chút nghẹn ngào, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Từ, con còn hận mẹ sao? Con chưa từng nghĩ tới việc sống cùng mẹ cả đời sao?”



Khương Từ rất áy náy đứng đó.



Cô không biết nói dối, nhìn thấy mẹ khóc, thậm chí ngay cả một câu dễ nghe cô cũng không biết nói.



Chu Vân nhìn con gái, qua một lúc, bà đã gật đầu hiểu ra.



Bà đưa tay lau nước mắt trên mặt, nói: “Quên đi, bây giờ con cũng đã lớn, mẹ không thể ép con nữa. Sau này con muốn sống với ai cũng là tự do của con. Nhưng tiểu Từ, con còn phải học ở Bắc Thành bốn năm, đừng vội cắt đứt liên lạc với mẹ được không? Con không ở nhà họ Thẩm mẹ cũng không miễn cưỡng con, nhưng nếu con có thời gian rảnh, có thể thỉnh thoảng về ở với mẹ một hai ngày được không?”



Khương Từ nhìn nước mắt trong mắt mẹ, cô đột nhiên cảm thấy mình rất xấu xa.



Cô kìm nước mắt gật đầu, đi đến trước mặt Chu Vân, giơ tay ôm lấy bà, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con không có ý định bỏ rơi mẹ, chỉ cần có thời gian rảnh con sẽ thường xuyên quay lại thăm mẹ.”



Chu Vân cố gắng không khóc nữa, gật đầu, vuốt lưng con gái, nhẹ nhàng nói: “Ở trường học phải chăm sóc mình thật tốt, có chuyện gì nhất định phải gọi cho mẹ.”



Khương Từ gật đầu, nói: “Con sẽ gọi cho mẹ.”



*



Ngày hôm sau khai giảng, Khương Từ không để mẹ đưa đi, cô tự mình kéo hành lý đón xe đến trường.



Chu Vân đứng trong sân, đưa mắt nhìn con gái lên xe từ xa, Thẩm Triết đứng bên cạnh, không đồng ý nói: “Em cũng thật là, con gái khai giảng, chuyện lớn như vậy, dù sao cũng nên đưa con bé đi chứ.”



Chu Vân lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn theo hướng Khương Từ đi, nói khẽ: “Tiểu Từ không giống với những đứa trẻ khác, con bé rất độc lập, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày con bé rời xa em.”



*




Đến trường học, Khương Từ đến tòa nhà giảng dạy để đăng ký nhập học, sau khi đóng học phí, cô kéo vali chuẩn bị đến ký túc xá trước.



Sinh viên đại học năm nhất khai giảng, trong sân trường có rất nhiều đàn anh đàn chị đang giúp chào đón tân sinh viên.



Khương Từ đang kéo hành lý về phía ký túc xá dưới cái nắng như thiêu như đốt, đột nhiên có một đàn anh mặc đồng phục tình nguyện cầm lấy vali của cô, hỏi: “Đàn em, em ở tòa nào? Anh dẫn em đến đó.”



Hành lý Khương Từ rất nặng, trừ quần áo thì một vali còn lại đều là sách vở, lúc đàn anh xách vali của cô lên, rõ ràng có chút không nhấc nổi.



Khương Từ rất ngượng ngùng, cô vội vàng đưa tay đỡ lấy, nói: “Không sao, em tự làm được rồi, có hơi nặng.”



Đàn anh lại xách vali về, thoải mái nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, một cô gái nhỏ còn xách nổi chẳng lẽ anh không xách nổi à?”



Lại nhìn Khương Từ hỏi: “Em học khoa nào thế?”



Khương Từ trả lời: “Khoa luật.”



“Vậy chắc là ở vườn quýt đúng không?”



Khương Từ gật đầu, nói: “Đúng ạ, tòa 3 ở vườn quýt.”



“Được, anh dẫn em đến đó.” Đàn anh nhiệt tâm dẫn đường cho cô, nói: “Vườn quýt còn rất xa, qua cầu còn phải đi thêm một đoạn.”



Lại tán gẫu hỏi: “Em tên gì? Người ở đâu?”



Khương Từ trả lời: “Em tên Khương Từ, là người Dung Thành.”



Đàn anh cười nói: “Dung Thành không tệ, đất thiêng mới có người tài, nghe nói nơi đó có rất nhiều món ăn ngon.”



Khương Từ cười nói: “Đúng là rất nhiều.”



“Đúng rồi, anh tên Từ Khiêm, năm hai khoa vật lý, lát nữa chúng ta thêm Wechat đi, em vừa vào trường, nếu bình thường có chỗ nào không rõ đều có thể hỏi anh.”



Khương Từ mỉm cười gật đầu, cảm ơn nói: “Được, cảm ơn đàn anh.”



Trên đường về túc xá, Khương Từ nhận cuộc gọi của Nhiễm Nhiễm, cô vừa nhận, còn chưa kịp mở miệng giọng nói của Nhiễm Nhiễm đã truyền qua loa, “Tiểu Từ, cậu ở đây thế? Báo danh xong chưa?”



Khương Từ nói: “Xong rồi, đang chuẩn bị đến ký túc xá. Cậu thì sao? Đang ở trường à? Tớ nghe thấy tiếng loa phát thanh.”



Chu Nhiễm nói: “Tớ cũng vừa báo danh xong, đang ở tòa giảng đường, cậu đợi chút, tớ đến tìm cậu ngay. Ký túc xá của cậu ở toà nào?”



“Vườn quýt, tòa 3.”



Lúc Khương Từ đến ký túc xá Chu Nhiễm đã đến được một lúc, xách túi đợi ngoài cửa hơn nửa ngày rồi.



Từ xa nhìn thấy Khương Từ đang đi tới với một đàn anh, trong mắt cô ấy dâng lên ngọn lửa hóng hớt, cười hì hì đến gần, “Cậu bò tới à? Tớ chờ cậu nửa ngày cậu mới tới.”



Khương Từ nói: “Từ chỗ tớ tới đây có hơi xa.”



Chu Nhiễm cười, ánh mắt chuyển qua Từ Khiêm, quan sát anh, hỏi: “Người này là…?”



Từ Khiêm cười tự giới thiệu, nói: “Anh tên Từ Khiêm, năm hai hoa vật lý.”



“Ồ, hóa ra là đàn anh.”



Từ Khiêm cười hỏi: “Đàn em nên xưng hô thế nào đây?”



Chu Nhiễm nói: “Khoa mỹ thuật, Chu Nhiễm.”




Từ Khiêm cười chào hỏi, “Chào đàn em Chu.”



Chu Nhiễm cười cười, “Chào đàn anh.”



Điện thoại Từ Khiêm bỗng nhiên vang lên, anh ấy cúi đầu trả lời tin nhắn, sau đó ngẩng đầu nói: “Thật ngại quá, chủ nhiệm khoa đột nhiên tìm anh có chút việc, anh phải qua đó một chuyến.”



Chu Nhiễm nói: “Được, không làm lỡ việc của đàn anh nữa.”



Từ Khiêm do dự một chút, vẫn là không nhịn được nói với Khương Từ: “Đàn em Khương, chúng ta thêm Wechat đi, sau này em có gì không biết có thể hỏi anh.”



Khương Từ phóng khoáng nói: “Được.”



Cô lấy điện thoại trong túi xách ra, mở Wechat, nói: “Em quét anh.”



“Được.”



Hai người thêm Wechat của nhau xong Từ Khiêm mới vui vẻ đi trước.



Sau khi Từ Khiêm đi, Chu Nhiễm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu thở dài: “Cậu cái đồ ngốc này, mới khai giảng ngày đầu tiên đã bị đàn anh lừa wechat rồi.”



Khương Từ cất điện thoại, nói: “Thêm một cái wechat thôi mà. Hành lý của tớ nặng như vậy, người ta giúp tớ xách, chỉ là thêm cái wechat tớ cũng không thể từ chối được.”



Chu Nhiễm nói: “Cậu không dạo diễn đàn trường nên không biết, mấy đàn anh này thích câu mấy em gái năm nhất vào ngày nhập học nhất.”



Khương Từ kéo hành lý vào túc xá, nói: “Yên tâm đi, tớ đã cắt đứt đường tình yêu rồi, không có người đàn ông nào có thể làm tớ rung động đâu.”



Chu Nhiễm giúp Khương Từ kéo một chiếc vali nhẹ hơn, cười nói: “Tớ không tin, ngược lại tớ muốn xem thử, sau này người đàn ông nào có thể khiến cậu rơi vào bể tình.”



*



Về ký túc xá cất đồ xong, Khương Từ đi cùng Chu Nhiễm ra ngoài trường ăn cơm.



Hai người đi ngang qua con đường lớn đón tân sinh viên, nhìn thấy hai bên sân trường đã có vài câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới, Chu Nhiễm lôi kéo Khương Từ qua đó xem náo nhiệt, thành viên của câu lạc bộ đang tự mình tới kéo người.



Chu Nhiễm rất hứng thú với câu lạc bộ nhạc cụ, lôi kéo Khương Từ cùng nhau tham gia, nói: “Không phải cậu biết đàn piano à? Chúng ta tham gia câu lạc bộ này đi.”



Chủ nhiệm câu lạc bộ nhạc cụ nhìn thấy hai người đẹp đến, rất niềm nở giới thiệu, nói: “Hai cô bé đến đây nào, trong câu lạc bộ của bọn anh có rất nhiều hoạt động, có một hoạt động nhỏ mỗi tuần một lần, một hoạt động lớn mỗi tháng một lần, các buổi biểu diễn văn nghệ của trường hàng năm, câu lạc bộ của bọn anh rất nổi tiếng, hơn nữa…”



Khương Từ tò mò hỏi: “Có thể kiếm tiền không?”



Người đối diện rõ ràng sửng sốt một chút, có lẽ không nghĩ tới một cô gái xinh đẹp như vậy vừa mở miệng đã hỏi tiền?



Anh ta lúng túng ho khan một tiếng, giải thích nói: “Không phải, đàn em, là thế này, tham gia câu lạc bộ trong trường đại học của chúng ta mục đích chính là để phong phú cuộc sống đại học của chúng ta, đồng thời cũng có tín chỉ tương ứng, quan trọng nhất là chúng ta còn có thể làm quen bạn bè.”



Khương Từ nghe xong, nói: “À, vậy em không tham gia.”



“…”



Cô nói xong liền đi tới câu lạc bộ khác bên cạnh.



Chu Nhiễm đi theo, buồn cười nói: “Tớ thấy cậu đó, đúng là trong mắt chỉ có tiền, tham gia câu lạc bộ còn muốn xem có kiếm được tiền không.”



Khương Từ nói: “Không thể kiếm tiền thì sao tớ phải đến, không phải lãng phí thời gian của tớ sao?”



Cô xem hết đủ loại câu lạc bộ, phát hiện chủ yếu đều là vui chơi, thế là cô lập tức không còn hứng thú nữa.



Ngược lại Chu Nhiễm tâm huyết dâng trào tham gia câu lạc bộ đạp xe, điền phiếu đăng ký xong liền ra ngoài trường ăn cơm với Khương Từ.




Cơm nước xong xuôi, Chu Nhiễm kéo Khương Từ đi mua trà sữa.



Khương Từ trong xương cốt đã có tâm hồn của một người làm thêm, mua trà sữa cũng nhìn xem ngoài cửa có dán thông báo tuyển dụng không.



Cô muốn tìm một công việc làm thêm gần trường, lúc không có lớp có thể kiếm thêm chút tiền sinh hoạt.



Có điều nhìn một vòng cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt hài lòng, hoặc là tiền lương theo giờ quá thấp, hoặc điều kiện làm việc quá hà khắc. Bây giờ cô đã học đại học, cô vẫn muốn tập trung vào việc học càng nhiều càng tốt, cho nên muốn tìm việc làm có lương theo giờ cao một chút.



Có điều chưa được bao lâu Khương Từ liền phát hiện bằng cấp đại học B rất có tác dụng. Vì vừa lên năm nhất nên vẫn chưa có quá nhiều lớp, bình thường sau giờ học cô có chút thời gian rảnh, vì vậy cô đã đăng một bài tìm việc trên mạng, trong bài tìm việc, cô đưa thành tích thi tốt nghiệp trung học của mình và thẻ học sinh của đại học B lên, nói cô có thể dạy kèm tất cả các môn cho học sinh cấp hai, cấp ba.



Bài viết chưa đăng được bao lâu đã có người liên lạc với cô, sau khi học thử, đối phương đã ký cho cô 30 giờ học với giá 300 tệ/giờ, học phí chia làm hai đợt để trả, trả trước một nửa, đến khi tất cả chương trình học kết thúc thì sẽ trả nửa còn lại.



Gần đây Khương Từ đang dạy kèm cho một nữ sinh lớp mười hai. Có lẽ vì điều kiện gia đình quá tốt, từ nhỏ được ba mẹ nuông chiều nên tính tình của cô gái này không tốt lắm, mỗi lần không làm bài được liền muốn ném đồ nổi giận, ba mẹ cũng không la mắng, mỗi lần nhìn thấy con gái tức giận ném đồ đều rất kiên nhẫn dỗ dành, mẹ dỗ một lúc, ba dỗ một lúc, có đôi khi còn phải xuống lầu ăn khuya xong cô gái mới chịu ngồi lại vào bàn làm bài tập.



Còn Khương Từ vì phải chiều theo thời gian của cô ấy nên luôn đến dạy kèm lúc trời tối. Nhưng thường thường vì cô gái cứ nổi giận làm trễ giờ, dẫn đến việc gần đây mỗi đêm cô về trường đều đã gần rạng sáng.



Tối hôm đó lại như thế, cô dạy xong hai tiếng ra khỏi nhà chủ thuê đã là mười một giờ đêm.



Đêm đã khuya, ngoài trời còn mưa.



Khương Từ không mang dù, hai tay đút túi áo khoác đội mưa ra ngoài.



Có lẽ vì đêm quá khuya, mưa quá lớn, một mình đi trong đêm mưa không người, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy rất cô đơn.



Mỗi khi cảm thấy cô đơn ở thành phố lớn, cô luôn muốn quay về Dung Thành, về bên cạnh bà nội.



Tối nay Thẩm Thính Nam tăng ca ở công ty, lúc lái xe về nhà đã hơn mười một giờ.



Lúc không về nhà họ Thẩm, anh thường sống ở đường Dương Hòe bên này, gần công ty, chỉ cách mười phút lái xe.



Anh đang lái xe, xuyên qua màn mưa tầm tã, từ xa nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng bên đường.



Khương Từ không ngờ trời lại đột nhiên đổ mưa to như vậy, cô đứng ven đường đợi xe, người ướt sũng, trông vô cùng chật vật.



Cô đứng trong mưa xem điện thoại, ứng dụng đặt xe hiện vẫn còn mười người đang xếp hàng phía trước.



Ngay khi tâm trạng của cô chạm đáy, một chiếc Rolls Royce màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh cô.



Cô nhìn sang, cách màn mưa nặng hạt nhìn thấy Thẩm Thính Nam ngồi trong xe.



Có lẽ anh cũng thấy rất phiền khi gặp cô, cau mày nhìn cô, trầm mặc một lúc, anh hạ nửa cửa kính xe xuống, bấm còi ra hiệu cô lên xe.



Khương Từ do dự một chút, lại cúi đầu nhìn điện thoại, trên điện thoại vẫn hiện trước cô có mười người đang đợi xe.



Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi qua, kéo cửa ghế phụ cẩn thận ngồi lên.



Cả người cô ướt đẫm, vừa lên xe đã làm ướt đệm ghế.



Cô rất xin lỗi nhìn về phía Thẩm Thính Nam, nói: “Xin lỗi anh, làm bẩn xe anh rồi.”



Thẩm Thính Nam nhíu mày nhìn cô một lúc lâu, hỏi: “Không phải cô ở trường học sao? Muộn như vậy còn ở đây làm gì?”



Khương Từ nói: “Tôi dạy gia sư cho một nữ sinh lớp 12 ở đây, hôm nay tan học hơi muộn, sau đó trời đột nhiên đổ mưa…”



Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, mày nhíu lại càng sâu hơn, “Rốt cuộc cô thiếu tiền cỡ nào hả? Sao mỗi lần tôi gặp cô cũng thấy cô đi làm thế? Mẹ cô không cho tiền à?”



Khương Từ mím môi, cô nhìn Thẩm Thính Nam, từ đầu đến cuối không chịu trả lời.



Thẩm Thính Nam cũng lười hỏi lại, anh thu hồi ánh mắt, khởi động xe.



Khương Từ nhìn thấy xe không phải đi về hướng trường học cô, đành phải hỏi: “Đi đâu thế?”



Thẩm Thính Nam nói: “Trường cô quá xa, sáng mai cô tự về.”



Anh lái xe vào tiểu khu, đỗ xe trong ga ra, rút chìa khóa bước xuống xe, sau đó đi thẳng về phía thang máy.



Khương Từ ngồi trong xe nhìn bóng lưng Thẩm Thính Nam, do dự chậm chạp không xuống xe.



Thẩm Thính Nam đi đến cửa thang máy, đưa tay ấn thang máy, quay đầu nhìn thấy Khương Từ vẫn ngồi trong xe, thở dài một tiếng nói: “Cô định ngồi trong xe tới sáng à?”



Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, do dự một chút vẫn là mở dây an toàn, từ trên xe bước xuống.



Thẩm Thính Nam ở tầng 23, vào phòng, anh đưa tay bật đèn, nói: “Trong tủ giày có dép lê, tự tìm đi.”



Khương Từ lạnh cả người, mặc quần áo ướt khiến tay chân cô lạnh đến mức có chút tê cứng.



Cô đứng ở cửa cẩn thận đổi dép rồi vào nhà, theo bản năng dừng lại trên khoảng đất trống bên cạnh ghế sô pha.



Trên người cô vẫn còn đang nhỏ nước, không dám đứng trên thảm hay ngồi trên ghế sô pha.



Thẩm Thính Nam đi vào phòng ngủ, khi đi ra, anh cầm theo một chiếc khăn tắm sạch sẽ, đưa cho Khương Từ, nói: “Còn mới, trong phòng ngủ phụ có kem đánh răng và bàn chải đánh răng mới, cô tự tìm đi. Chỗ tôi không có quần áo của phụ nữ, cô tắm xong thì thay quần áo ra, ném vào máy giặt sấy khô rồi mặc.”



Khương Từ nhận lấy đồ Thẩm Thính Nam đưa tới, cảm kích nhìn anh, nói: “Cảm ơn.”



Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm, còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy cô rối rắm như vậy, anh không đành lòng rắc muối lên vết thương của cô, cuối cùng chỉ nói: “Trong tủ lạnh có đồ ăn, muốn ăn gì thì tự đi tìm, tôi vào phòng đây.”



Anh nói xong cũng quay người trực tiếp về phòng ngủ chính.



*



Khương Từ cũng không ở lâu trong nhà Thẩm Thính Nam, cô đi tắm trong phòng tắm của phòng ngủ phụ, quấn khăn tắm đi ra, ngồi bên giường chờ quần áo trong phòng tắm sấy khô.



Hai giờ sáng, cuối cùng quần áo cũng khô, cô thay đồ, lại giúp Thẩm Thính Nam giặt khăn tắm sạch sẽ, bỏ vào máy sấy.



Cô ngồi cả đêm bên cạnh cửa sổ sát đất, lúc trời tờ mờ sáng thì lặng lẽ ra cửa.



Tám giờ sáng, Thẩm Thính Nam thức dậy, từ phòng ngủ nhìn thấy trên bàn trà trong phòng khách có để một chút tiền mặt.



Anh đi qua, nhìn thấy bên cạnh tiền mặt còn có một tờ ghi chú.



Anh khom người cầm tờ ghi chú lên, phía trên là nét chữ thanh tú của Khương Từ ——



“Xin lỗi anh, tối qua tôi làm bẩn xe anh, trên người tôi không mang nhiều tiền mặt, không biết chút tiền này có đủ rửa xe không, nếu không đủ lần sau tôi về nhà họ Thẩm tôi sẽ để lại một ít cho quản gia, nhờ ông ấy chuyển cho anh. Cũng cảm ơn anh tối qua đã chứa chấp tôi.”



Thẩm Thính Nam đọc xong, cúi đầu nhìn lướt qua tiền mặt Khương Từ để lại. Nhìn ra được cô có lẽ thực sự sợ mắc nợ người khác, ngoại trừ mấy trăm tệ tiền mặt, cô còn để lại vài tệ tiền giấy, có thể thấy cô lục hết túi tiền, để lại tất cả số tiền mặt có thể tìm được.



Thẩm Thính Nam đặt tờ giấy lại trên bàn trà, anh chẳng muốn đoán cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi đang nghĩ gì.



Chỉ là anh không thể hiểu được, một sinh viên đại học sao lại thiếu tiền như vậy?



Đến mức mỗi lần nhìn thấy cô, không phải đang làm thêm ở chỗ này thì cũng là làm thêm ở chỗ kia.



Đúng là làm thêm đến nghiện rồi?