Rơi Vào Tay Em

Chương 46




Edit: Thanh



================



Vụ kiện buổi chiều kết thúc sớm hơn Khương Từ tưởng, sau phiên tòa, cô ngồi trên ghế thu dọn đồ đạc, lúc cầm túi xách đi ra ngoài mới lấy điện thoại ra xem.



Nhìn thấy một tiếng trước Thẩm Thính Nam có gửi cho cô tin nhắn Wechat: Anh có việc đột xuất không thể đến đón em được, anh nói chú Trần đến đón em, về tới nhà thì gọi cho anh.



Khương Từ vừa đi ra ngoài vừa cầm điện thoại trả lời: Được.



Ra đến bên ngoài, Khương Từ nhìn thấy xe của Thẩm Thính Nam từ xa, chú Trần đang đứng bên cạnh xe chờ cô.



Cô mỉm cười đi qua, ngượng ngùng nói: “Làm phiền chú Trần rồi, còn để chú đến đón con.”



Chú Trần giúp cô mở cửa ghế sau, hiền lành nói: “Chuyện nên làm mà, cô đừng khách khí.”



Khương Từ nói tiếng cám ơn sau đó khom người ngồi vào xe.



Trên đường về nhà, Khương Từ không nhịn được hỏi một câu, “Chú Trần, Thẩm Thính Nam còn ở Nam Sơn không ạ?”



Cô nhớ trưa hôm qua gọi điện thoại với Thẩm Thính Nam, lúc đó anh đang ở Nam Sơn bàn chuyện với Lục Ký Châu.



Chú Trần trả lời: “Không ở đó nữa, bốn giờ cậu ấy đã xuống núi, lúc đầu tổng giám đốc Thẩm chuẩn bị tới đón cô, đã trên đường đi rồi nhưng phu nhân bỗng nhiên gọi đến, nói tổng giám đốc Thẩm về nhà cũ một chuyến, nên chỉ đành về nhà trước.”



Khương Từ nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút.



Cô có thể đoán được đại khái mẹ Thẩm Thính Nam tìm anh làm gì. Trong Tết mẹ Thẩm Thính Nam phải ở nhà cũ thờ cúng tổ tiên nên không thể quay về, nhưng cô đã vô tình nhìn thấy giao diện Wechat của Thẩm Thính Nam và mẹ anh, chỉ cần nhìn tin nhắn trên Wechat là có thể cảm nhận được, sau khi biết chuyện Thẩm Thính Nam hẹn hò với cô Trình Tĩnh Nhàn đã tức giận cỡ nào.



Cô lo cho Thẩm Thính Nam, sau khi về tới nhà cũng không có tâm tình ăn tối, ngồi trên sô pha liên tục nhìn điện thoại, gửi wechat cho Thẩm Thính Nam mà anh vẫn chậm chạp chưa trả lời.



Cô lo lắng đi tới đi lui trong phòng, mãi cho đến gần sáng Thẩm Thính Nam mới trả lời.



Cô nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng chạy tới mở cửa, Thẩm Thính Nam đang định nhập mật mã thì cửa đã mở ra từ bên trong.



Anh đưa tay bóp khuôn mặt của Khương Từ, nói: “Sao lại không hỏi là ai mà đã mở cửa rồi hả? Lỡ như là người xấu thì sao?”



Khương Từ lo lắng nhìn Thẩm Thính Nam, “Thẩm Thính Nam, anh vẫn ổn chứ? Mẹ anh có mắng anh không? Sao lại về muốn thế?”



Thẩm Thính Nam dắt Khương Từ vào nhà, đóng cửa lại, hỏi: “Sao em biết anh về nhà cũ?”



Khương Từ nói: “Chú Trần nói.”



Thẩm Thính Nam vào nhà liền tắt đèn phòng khách, dắt Khương Từ đến ghế sô pha ngồi.



Căn phòng tối đen như mực, Khương Từ theo bản năng muốn bật đèn, Thẩm Thính Nam lại ôm cô vào lòng, thì thầm: “Đừng bật đèn, ôm một lúc.”



Trong phòng tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, Khương Từ không nhìn thấy mặt Thẩm Thính Nam nhưng cô biết Thẩm Thính Nam sẽ không vô duyên vô cớ tắt đèn, hai mắt cô nóng lên, đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt anh, “Thẩm Thính Nam, có phải mẹ anh tức giận đánh anh không?”



Vừa rồi ở ngoài cửa Thẩm Thính Nam đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ.





Nhưng cô không dám sờ loạn, sợ trên mặt anh có vết thương, cô thận trọng nói khẽ: “Thẩm Thính Nam, em mở đèn được không? Em muốn nhìn.”



Thẩm Thính Nam ngồi dựa vào ghế sô pha, một tay ôm eo Khương Từ, một tay nắm chặt bàn tay cô đang đặt trên mặt anh, thấp giọng nói: “Anh không sao, em đừng lo lắng.”



Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là bị tát một cái. Đau cũng không đau, nhưng dù sao anh cũng là người có chút thân phận, bị thương trên mặt, ít nhiều cũng có hơi tức giận.



Khương Từ bị Thẩm Thính Nam ôm, tay cũng bị nắm chặt, hoàn toàn không thể động đậy, cô thấy Thẩm Thính Nam không muốn mở đèn nên cũng không nhắc lại nữa, dựa vào lòng anh, tay phải ôm lấy eo anh.



Một lúc sau, cô nói nhỏ: “Thẩm Thính Nam, em không muốn kết hôn nữa.”



Đôi môi ấm áp của Thẩm Thính Nam áp vào tai cô, thì thầm: “Em đang nghĩ lung tung gì vậy?”



Khương Từ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Em nghiêm túc đó Thẩm Thính Nam, em thật sự không muốn kết hôn.”



“Em nói thẳng với anh Thẩm Thính Nam, buổi sáng ba anh tới tìm em, cho em một tấm chi phiếu, kêu em rời khỏi anh.”




Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ trong bóng tối, nghe vậy có chút nhíu mày.



Khương Từ nói: “Thẩm Thính Nam, nếu hai chúng ta kết hôn khiến mọi người rất không vui, vậy thì không kết hôn nữa. Chúng ta vẫn lặng lẽ ở bên nhau như trước, nếu như họ có hỏi thì anh cứ nói chúng ta đã chia tay rồi. Như vậy anh sẽ không cần vì em mà cãi nhau với người nhà nữa, chúng ta vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau.”



Sau khi gặp chú Thẩm cô vẫn luôn suy nghĩ, cô thực sự không muốn Thẩm Thính Nam vì cô mà chống đối với gia đình anh, càng không muốn để anh vì cô mà cãi lời ba mẹ.



Nhưng cô cũng không muốn chia tay với Thẩm Thính Nam, cô suy nghĩ cả ngày chỉ có thể nghĩ ra cách này.



Thẩm Thính Nam lợi dụng ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ nhìn cô, hỏi lại: “Sau đó thì sao? Lặng lẽ ở bên nhau, cả đời không thể lộ ra ngoài ánh sáng?”



Khương Từ nói: “Em không để ý.”



“Em đã nói rồi, em không quan tâm danh phận, em cũng không quan tâm có thể kết hôn hay không, chỉ cần anh không có người phụ nữ khác thì em có thể ở trong tối cả đời.”



“Anh để ý.” Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, nói: “Khương Từ, nếu ngay cả em anh cũng không bảo vệ được, ngay cả tư cách để em quang minh chính đại ở bên cạnh anh anh cũng không cho em được, để em cả đời làm người yêu trong bóng tối không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vậy anh biến thành gì chứ?”



Anh kéo cô vào lại trong lòng, đưa tay vuốt v e gáy cô, thấp giọng nói: “Anh đã nói em đừng suy nghĩ lung tung, Thẩm Thính Nam anh không đến mức ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được.”



Lại nghĩ đến lời Khương Từ vừa nói, buổi sáng cô đã gặp ba anh, anh dặn dò cô. “Sau này bất kể là ba hay mẹ anh, nếu bọn họ muốn gặp em thì em phải lập tức gọi cho anh, đừng đi gặp bọn họ.”



Khương Từ không lên tiếng, cô ngồi dậy khỏi người Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nhìn anh, nói: “Vậy anh cho em xem mặt anh trước đi.”



Thẩm Thính Nam cảm thấy có hơi mất mặt, không quá muốn cho cô nhìn. Nếu không phải sợ Khương Từ lo lắng thì tối nay anh đã ngủ trong xe.



Lúc nãy anh ở trong xe còn phiền não hút hai điếu thuốc mới lên nhà.



“Thật sự không có việc gì.” Anh ôm ngang Khương Từ lên, đi về phòng ngủ, nói: “Là ai mấy ngày trước còn thề son sắt nói phải đi ngủ trước 11 giờ tối? Bây giờ đã mấy giờ rồi? Nhanh đi ngủ thôi, không phải ngày mai còn đi làm à?”



Anh ôm Khương Từ về phòng ngủ, cũng không bật đèn, cúi người đặt cô lên giường, còn chưa kịp đắp chăn lại cho cô, Khương Từ đã ngồi dậy, mở đèn bàn lên.



Cô nhìn mặt Thẩm Thính Nam, nhìn thấy một vết thương ở gò má phải của anh.




Cô lập tức nhíu mày, xuống khỏi giường, đứng bên cạnh giường nhìn kỹ vết thương trên mặt Thẩm Thính Nam, mắt cô đỏ lên, vô cùng đau lòng, cau mày hỏi: “Đây là bị nhẫn quẹt qua à? Mẹ anh đánh anh sao?”



Thẩm Thính Nam biết không thể giấu được nữa, tối nay anh che giấu thì ngày mai Khương Từ cũng sẽ nhìn thấy, anh dứt khoát để cô nhìn, tay đút vào túi quần, vẫn còn tâm trạng đùa cô, “May là mẹ anh còn nhớ anh là con ruột, không ra tay quá nặng, nếu không chiếc nhẫn đó mà quẹt qua thì chỉ sợ gương mặt anh bị hủy mất.”



Khương Từ bỗng nhiên bật khóc, cô xuống giường tìm hòm thuốc, nói: “Em đã nói anh đừng nói chuyện của chúng ta với người nhà rồi mà, nếu không nói thì bây giờ cũng không có nhiều chuyện như thế, vai trái của anh còn chưa hết bầm, bây giờ lại có thêm vết thương mới trên mặt.”



Cô ra ngoài phòng khách lấy hòm thuốc, không nhịn được oán hận người nhà Thẩm Thính Nam, nói: “Chú Thẩm còn nói em không có gia giáo, em thấy mấy nhân tài trong nhà anh mới không có gia giáo, chưa nói câu nào đã động thủ.”



Cô ngồi xuống mép giường, lấy tâm bông và thuốc khử trùng từ trong hộp thuốc ra, Thẩm Thính Nam ngồi bên cạnh lo lắng nhìn cô: “Ba anh đã nói gì với em?”



Khương Từ nói: “Cũng không có gì, ông ấy nói nhận em làm con gái nuôi, cho em chút tài sản và cổ phần của Thẩm thị, còn nói sẽ giới thiệu mấy chàng trai ưu tú cho em, nói em và anh có thể làm anh em, nhưng không thể làm vợ chồng.”



Thẩm Thính Nam nghe vậy thì nhíu mày.



Lồ ng ngực anh như nghẹn lại, cũng không biết kiếp trước anh đã gây ra tội ác gì mà kiếp này lại gặp ba mẹ như vậy, người nào người nấy đều muốn chia rẽ nhân duyên của anh.



Khương Từ ngẩng đầu, cẩn thận từng li từng tí giúp Thẩm Thính Nam khử trùng vết thương, sợ anh đau nên cô thổi nhẹ vào vết thương của anh, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào? Có đau không?”



Thẩm Thính Nam nói: “Không đau.”



Anh nhìn Khương Từ, lại hỏi: “Sau đó thì sao? Còn nói gì nữa? Có mắng em không?”



Khương Từ “Ừm” một tiếng, nói: “Em cãi nhau với ông ấy, ông ấy chỉ nói em không có gia giáo, không nói gì khác nữa.”



Thẩm Thính Nam nghe vậy thì sửng sốt một chút, ngược lại không nghĩ tới Khương Từ có thể cãi nhau với ba anh.



Anh nhìn cô, trong mắt không khỏi lóe lên ý cười, Khương Từ đang thổi vết thương cho Thẩm Thính Nam, thấy anh nhìn cô cười, hỏi: “Anh cười gì hả?”



Thẩm Thính Nam cười, đưa tay xoa xoa đầu Khương Từ, “Biết em không chịu thiệt thòi là tốt rồi.”



Khương Từ nói: “Nhưng chắc chắn bây giờ chú Thẩm rất ghét em.”




Thẩm Thính Nam cũng không cần hỏi đã đoán được ba anh nói gì với Khương Từ. Bọn họ đã quen chỉ tay năm ngón, nói chuyện với người khác luôn có thái độ như người bề trên, có thể khiến Khương Từ tức giận cãi nhau với ông ấy thì nhất định không phải lời gì tốt.



Anh nghiêm túc nhìn Khương Từ, nói: “Lần này coi như xong, có điều nếu lần sau bọn họ còn muốn gặp em nữa thì em đừng đi. Nhất là mẹ anh, nếu bà ấy liên lạc với em thì em nói cho anh ngay biết không?”



Trước đây ba anh ít nhiều cũng xem Khương Từ là một nửa con gái mình, nói chuyện có lẽ sẽ không quá đáng, nhưng anh hiểu mẹ anh hơn ai khác, nếu bà ấy gặp được Khương Từ thật thì không biết bà ấy sẽ nói lời khó nghe gì nữa.



Anh nắm chặt tay Khương Từ, nghiêm túc nhìn cô, “Có nghe thấy không?”



Khương Từ nói: “Em nghe rồi.”



Cô giúp Thẩm Thính Nam khử trùng vết thương, lại thổi nhẹ một chút, nói: “Mặc dù vết thương không quá sâu nhưng mấy ngày này cũng không được đụng nước, lỡ như bị nhiễm trùng để lại sẹo thì phải làm sao đây.”



Thẩm Thính Nam câu môi cười, nhìn cô, nói đùa: “Nếu để lại sẹo thật thì em định làm thế nào?”



Khương Từ cười, tránh vết thương của Thẩm Thính Nam hôn lên mặt anh một cái, nói: “Cái gì mà định làm thế nào? Em cũng không chê anh. Hơn nữa trên đùi em bị phỏng xấu xí như vậy, không phải anh cũng chưa từng chê em sao?”




Thẩm Thính Nam bóp mặt cô, nhíu mày: “Ai nói là nó xấu?”



Khương Từ mỉm cười, nói: “Được rồi, không xấu, em nói sai rồi.”



Bàn tay Thẩm Thính Nam đang bóp mặt Khương Từ đổi thành nhéo cằm cô, cúi người hôn lên môi cô một cái, ôm cô vào chăn, đắp chăn cho cô, nói: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”



Khương Từ ở trong chăn lộ ra khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, nghiêm túc nói: “Cẩn thận đừng để nước dính vào vết thương.”



Thẩm Thính Nam cười, vò tóc cô, “Anh biết rồi.”



Anh thu dọn hòm thuốc đặt lên tủ đầu giường, sau đó lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm.



Tắm rửa xong đi ra trời đã gần sáng, Khương Từ vẫn chưa ngủ, cô nằm trong chăn mở to đôi mắt nhìn anh.



Anh cầm điện thoại lên, đứng bên giường gửi tin nhắn, nhờ Dương Tiêu từ ngày mai sắp xếp vài người đi theo ba mẹ anh, chủ yếu là không muốn để cho ba mẹ anh có cơ hội đến gần Khương Từ. Anh không thể lúc nào cũng đi theo Khương Từ, lại không thể đảm bảo rằng ba mẹ anh sẽ không đến tìm Khương Từ gây phiền phức nên dứt khoát phái người đi theo, nếu có chút động tĩnh nhỏ nào cũng dễ thông báo cho anh.



Anh vừa gửi tin nhắn vừa nói chuyện với Khương Từ, “Chưa ngủ sao?”



Khương Từ dạ một tiếng, nói: “Em chờ anh đó.”



Cô thấy Thẩm Thính Nam đang tập trung gửi tin nhắn, tò mò hỏi: “Đã trễ thế vậy rồi anh còn nhắn tin với ai thế?”



Thẩm Thính Nam đùa cô, “Em đoán xem.”



Khương Từ chua chua nói: “Dù sao cũng không phải là cô gái nào đó chứ?”



Thẩm Thính Nam cười, gửi tin nhắn xong liền ném điện thoại lên tủ đầu giường, lên giường ôm Khương Từ vào lòng, lật người đặt cô dưới người, tay chui vào váy cô, trêu chọc cô, “Tinh thần tốt như vậy thì đừng ngủ nữa nhé.”



Khương Từ cười, hai tay ôm cổ Thẩm Thính Nam, nói: “Em vốn cũng không muốn ngủ.”



Thẩm Thính Nam cười, đùa cô, “Em muốn à? Không nói sớm.”



Khương Từ đỏ mặt, ngẩng đầu hôn lên môi Thẩm Thính Nam, chặn lại mấy câu th ô tục của anh.



Một giây sau liền bị Thẩm Thính Nam đảo khách thành chủ công thành đoạt đất, âm thanh mập mờ trong phòng ngủ kéo dài đến ba giờ sáng, cuối cùng Khương Từ cũng mệt đến mơ màng dựa vào ngực Thẩm Thính Nam, ngược lại tinh thần của Thẩm Thính Nam rất tốt, nếu không phải sợ Khương Từ hít phải khói thì anh rất muốn hút một điếu sau khi làm xong.



Anh nhìn Khương Từ đang ngủ say trong lòng mình, xoa xoa khuôn mặt cô, buồn cười hỏi: “Ngủ rồi sao?”



Khương Từ mơ hồ “Ừm” một tiếng, cũng không biết cô đã thức hay vẫn đang tiến vào mộng đẹp, Thẩm Thính Nam ôm chặt cô hơn, thấp giọng nói: “Khương Từ, sổ hộ khẩu của em ở đâu thế?”



Khương Từ mơ mơ màng màng lặng lẽ mở mắt, nhìn Thẩm Thính Nam ngơ ngác hỏi: “Sổ hộ khẩu gì?”



Thẩm Thính Nam cười nhìn cô, bóp mặt cô, “Đương nhiên là hộ khẩu nhà em rồi, ở chỗ mẹ em hay ở chỗ bà nội?”



Khương Từ không kịp phản ứng Thẩm Thính Nam hỏi cái này làm gì, mờ mịt trả lời, “Ở chỗ bà nội, sao thế?”



Trong mắt Thẩm Thính Nam hiện lên ý cười, lại không nhịn được cúi đầu hôn cô, thấp giọng nói: “Em nói xem cần hộ khẩu làm gì? Đương nhiên là để đăng ký kết hôn rồi.”