Edit: Thanh
===============
Vì Khương Từ phải làm việc nên chuyện trang trí nhà cửa chỉ có thể giao cho công ty trang trí.
Lúc đầu cô muốn tìm một đồng nghiệp vừa trang trí nhà xong giới thiệu công ty trang trí cho cô, nhưng Thẩm Thính Nam nhất định phải làm giúp cô, cô muốn từ chối, cuối cùng Thẩm đại thiếu gia cũng có chút tức giận, anh ôm cô ngồi trên ghế làm việc, nhìn chằm chằm cô, sắc mặt hơi trầm xuống, “Không cho anh trả tiền, cũng không cho anh giúp đỡ, vậy em tìm anh làm gì, làm vật trang trí à?”
Khương Từ nghiêm túc nói: “Sao có thể là vật trang trí được chứ, anh không biết sau khi em hẹn hò với anh thì em vui vẻ cỡ nào đâu, hơn nữa chỉ cần em cần anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Thẩm Thính Nam không chịu thua trước dáng vẻ này của cô, anh vẫn xụ mặt, “Cho nên bây giờ em không cần anh?”
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam thật sự không vui, cô sợ mình quá độc lập, hai người sẽ thực sự vì chuyện này mà cãi nhau, cô giơ tay ôm cổ Thẩm Thính Nam, nói: “Vậy được, chuyện trang trí phòng ốc sẽ giao cho anh, nhưng kinh phí của em có hạn, không thể vượt quá tệ, phòng riêng của em chỉ cần quét vôi trắng, đồ đạc cũng không cần nhiều, chỉ cần một cái giường và một tủ sách ——”
Suy nghĩ một chút, cô nói thêm: “Bỏ đi, đồ dùng trong nhà em sẽ tự mua, anh giúp em tìm công ty trang trí để làm phần trang trí cơ bản là được rồi, phần trang trí cơ bản nhất định phải làm cho tốt, đặc biệt là chống thấm nước trong phòng tắm, em sợ sau này vách tường sẽ bị thấm nước.”
“À, đúng rồi.” Khương Từ đột nhiên nhớ ra, nói: “Còn có sưởi ấm sàn nhà, nhất định phải lắp đặt sưởi ấm sàn nhà, mùa đông bà nội sợ lạnh, có sưởi ấm sàn nhà nhất định dễ chịu hơn rất nhiều.”
Nói đến đây, Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Có phải không đủ ngân sách để lắp sưởi ấm sàn nhà không?”
Cô nghĩ một lúc, nói: “Vậy ngân sách lại thêm năm mươi ngàn đi, năm mươi ngàn có lẽ là đủ để lắp sưởi ấm sàn nhỉ?”
Thẩm Thính Nam nghe Khương Từ nói, đáy mắt mang theo ý cười, anh “Ừ” một tiếng, hỏi: “Còn gì nữa không? Luật sư Khương còn gì muốn chỉ đạo không?”
Khương Từ còn đang nghiêm túc suy nghĩ thật, cuối cùng cô chọc cho Thẩm Thính Nam cười, anh vừa buồn cười vừa tức giận nhìn cô, “Em không tin anh vậy à? Chút chuyện này anh cũng làm không xong?”
“Em nào có không tin anh, để tổng giám đốc Thẩm làm chuyện này đúng thật là đại tài tiểu dụng*.”
(*Đại tài tiểu dụng: là một phép ẩn dụ cho việc sử dụng tài năng không đúng cách và không tận dụng chúng một cách tốt nhất.)
Khương Từ nói xong mới nhớ ra vừa rồi mình nói liên miên một tràng, cô lập tức im lặng, nhìn Thẩm Thính Nam.
Ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn cô mang theo ý cười cưng chiều, đưa tay xoa đầu cô, có chút bất đắc dĩ nhưng nhiều hơn là đau lòng, “Sao lại thích lo lắng như thế.”
Anh ôm eo Khương Từ, dựa vào bàn làm việc, cầm giấy bút đặt lên tay Khương Từ, nói: “Em chỉ cần nói cho anh biết thói quen sinh hoạt của bà nội, hằng ngày bà có đặc biệt cần gì không, em viết xuống đi, đến lúc đó anh nói nhà thiết kế đưa ra mấy phương án, em cảm thấy thích hợp thì chúng ta lại khởi công.”
Anh nhìn Khương Từ, trong mắt hiện lên sự đau lòng, “Về phần trang trí cơ bản, chống nước gì đó em không cần lo lắng, anh sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Khương Từ nghe vậy không khỏi có chút sửng sốt, cô nhìn Thẩm Thính Nam một lúc lâu không nói gì.
Thẩm Thính Nam nắm tay cô, đau lòng dùng ngón cái vuốt v e gò má cô, nói: “Anh biết em đã độc lập quá lâu, quen với việc bận tâm đ ến mọi chuyện, nhưng bây giờ em có anh rồi, có một số chuyện em có thể tập ỷ lại anh, đừng gánh vác mọi chuyện lên vai, khiến mình cực khổ như vậy.”
Anh nhìn Khương Từ, thấp giọng nói: “Em có biết bạn trai dùng để làm gì không?”
Khương Từ khẽ mím môi, mê muội nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam ôm cô vào lòng, qua một lúc anh mới khẽ nói: “Nếu bạn trai không dùng để dựa vào, vậy em cần anh làm gì?”
Mắt Khương Từ có chút ướt át, cô nhắm mắt dựa vào lòng Thẩm Thính Nam, vòng tay ôm lấy eo anh.
Bàn tay Thẩm Thính Nam xoa nhẹ gáy cô, thấp giọng hỏi: “Nghe anh nói chưa hả?”
Khương Từ nhắm mắt lại gật đầu, nhỏ giọng trả lời, “Nghe rồi.”
Một lúc sau cô đứng lên, hai tay nắm tay phải của Thẩm Thính Nam, chăm chú nhìn anh, nói: “Vậy anh cũng có thể ỷ lại em.”
Thẩm Thính Nam sững sờ một chút, nhìn Khương Từ một lúc không nói gì.
Khương Từ chân thành nhìn anh, nghiêm túc nói: “Không phải yêu là hỗ trợ lẫn nhau sao? Em có thể ỷ lại anh, anh cũng có thể ỷ lại em. Mặc dù anh nhìn thì có vẻ không gì không làm được, nhưng mọi người đều là người phàm mắt thịt, ai mà không có chuyện buồn lòng? Thỉnh thoảng em thấy anh cũng sẽ phiền lòng vì chuyện làm ăn, em rất muốn anh nói với em, mặc dù anh nói ra có lẽ em không thể giúp được, nhưng em có thể chia sẻ cảm xúc với anh, em có thể ở bên cạnh anh.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ thật sâu, anh muốn nói gì đó nhưng một trái tim tràn ngập những cảm xúc ấm áp, lời nói không thể biểu đạt được cảm xúc trong lòng anh, bàn tay anh đặt sau gáy Khương Từ, cúi đầu hôn cô thật sâu.
*
Trang trí nhà mất ba tháng, phần lớn thời gian đều là Thẩm Thính Nam tự mình giám sát, trong lúc anh đi công tác không ở Dung Thành, cũng sẽ phái Lâm Viễn đến theo dõi.
Đến giữa tháng 12, chuyện trang trí nhà đã gần xong, hôm đó là cuối tuần, hiếm khi Khương Từ không cần tăng ca nên dẫn bà nội đi xem nhà mới.
Xe lái đến khu Tân Thành, bà nội Khương nhìn qua cửa sổ trầm trồ: “Ở đây xây đẹp quá”.”
Khương Từ cười nói: “Bên này vẫn chưa là gì đâu, nhà mới của chúng ta còn đẹp hơn, từ ban công trong nhà có thể nhìn thấy hồ nhân tạo rất đẹp, môi trường sinh hoạt trong tiểu khu cũng rất tốt, đối diện cửa còn có một công viên ngập nước lớn.”
Bà nội Khương thấy hoàn cảnh ở đây tốt như vậy, lại bắt đầu lo lắng vấn đề tiền, bà nhìn Khương Từ lo lắng hỏi: “Tiểu Từ, con nói thật với bà đi, nhà này rốt cuộc bao nhiêu tiền?”
Khương Từ vừa lái xe vừa cười trả lời bà nội, nói: “Không phải con nói với bà rồi sao? Không đắt đâu.”
Bà nội Khương nói: “Con ít lừa bà đi, bà hỏi hàng xóm trong khu đều nói nhà ở đây đều hơn cả triệu.”
Khương Từ nói: “Cái bà nói là giá tổng cộng, còn con là vay tiền mua mà, không cần phải trả nhiều tiền như vậy ngay đâu.”
“Vay thì cũng phải trả lãi cho ngân hàng chứ, một tháng ít nhất năm sáu ngàn đúng không? Mua căn nhà này áp lực lắm đấy. Con đó, mua nhà mà cũng không nói với bà một tiếng đã tự chạy đi mua rồi.” Bà nội Khương càng nghĩ càng đau lòng, nói với Khương Từ: “Bà thấy hay là chúng ta bán nhà đi, chỗ ở bây giờ không phải cũng rất tốt sao.”
Khương Từ nói: “Một tháng không cần trả năm sáu ngàn nhiều như vậy đâu bà nội. Hơn nữa bà cũng biết mua nhà cho bà vẫn luôn là tâm nguyện của con mà, bây giờ con đã kiếm được tiền rồi, đương nhiên phải hiếu kính với bà. Nếu bà đau lòng cho con thì nhất định phải khoẻ mạnh, ở thật lâu trong nhà mới của chúng ta, đem tiền vốn về.”
Mắt bà nội Khương ươn ướt, đưa tay lau mắt, Khương Từ nhìn thoáng qua bà nội đang lau nước mắt, cô đưa một tay qua nắm chặt tay bà nội, nói: “Bà đừng khóc mà, cuộc sống của chúng ta bây giờ càng ngày càng tốt, chúng ta nên vui vẻ mới đúng.”
Bà nội Khương vừa khóc vừa gật đầu, nghẹn ngào nói: “Chỉ là quá vất vả cho con rồi.”
Khương Từ cười tươi nói: “Con không vất vả, bây giờ con đang sống rất vui vẻ.”
Cô thật sự cảm thấy không có lúc nào tốt hơn bây giờ, có được một công việc mình yêu thích, có thể kiếm tiền, tình hình kinh tế cũng càng ngày càng tốt, cô còn có Thẩm Thính Nam, đây là chuyện cô chưa từng nghĩ tới trong kế hoạch cuộc đời mình, cô vốn đã sẵn sàng sống một mình hết đời, nhưng cô đã gặp được Thẩm Thính Nam, trái tim hoang vắng và âm u của cô đã được tình yêu nuôi dưỡng, bắt đầu nở rất nhiều hoa, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu, nhưng cảm giác rất tốt, tốt đến mức lúc nằm mơ cô cũng sẽ cười.
Lúc Khương Từ dẫn bà nội đến xem nhà, nhà đã sắp trang trí đến giai đoạn cuối, trang trí trong nhà cơ bản đã hoàn thành, chỉ còn màn cửa vẫn chưa treo, TV vẫn chưa lắp, nhưng TV vừa mua nên vẫn chưa giao tới nên quyết định thứ hai mới lắp tiếp.
Hôm nay trong nhà không có người thi công, Khương Từ cố ý dẫn bà nội tới, cô dẫn bà đi xem nhà, trong nhà có rất nhiều thiết bị nhỏ thông minh, Khương Từ lần lượt giới thiệu cho bà nội, còn dạy bà sử dụng hệ thống thông minh để bật và tắt đèn, bà nội Khương chưa từng thấy những thứ công nghệ cao này, vô cùng ngạc nhiên, nhìn đèn trên trần nhà, hỏi: “Mấy thứ này rất đắt đúng không?”
Khương Từ cười nói: “Cũng không đắt lắm đâu ạ, mấy năm nay công nghệ thông minh phát triển nhanh chóng, những thiết bị nhỏ thông minh tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc sống hàng ngày của chúng ta cũng bắt đầu xâm nhập vào từng hộ gia đình, mặc dù nhìn rất thần kỳ nhưng thật ra giá thành không phải rất cao. Sau khi lắp xong rèm cửa, chúng ta còn có thể điều khiển nó để đóng mở rèm.”
Bà nội Khương nắm tay Khương Từ, lo lắng hỏi: “Tiểu Từ, con lắp đặt mấy thứ này tốn rất nhiều tiền đúng không?”
Khương Từ nói: “Cũng không nhiều lắm ạ.”
Mặc dù Thẩm Thính Nam tự mình tăng ngân sách cho cô, nhưng cô thực sự thích hiệu quả của việc trang trí, cho nên cũng không trách anh đã tăng ngân sách của cô nữa, cùng lắm thì cô sẽ cố gắng kiếm tiền.
Bà nội Khương hỏi: “Nhưng con có tiền mua nhà sao?”
Khương Từ nói: “Con hỏi mượn Thẩm Thính Nam, mỗi tháng con sẽ trả góp tiền cho anh ấy.”
Bà nội Khương lo lắng nói: “Vậy mỗi tháng con phải trả bao nhiêu?”
Khương Từ mỉm cười, kéo bà nội vào nhà, nói: “Bà không cần lo lắng chuyện tiền bạc. Bây giờ con đã có thể kiếm tiền, sau này sẽ chỉ ngày càng tốt hơn.”
Bà nội Khương nói: “Con chỉ nghĩ đến sau này sẽ tốt hơn, nhưng lỡ như thị trường không tốt thì phải làm sao?”
Khương Từ tự tin nói: “Không đâu ạ, con chưa từng lo mình sẽ không kiếm được tiền. Cho dù thị trường không tốt thì con cũng sẽ nghĩ cách, bà đừng lo lắng.”
Bà nội Khương nhìn Khương Từ, còn muốn nói thêm gì đó, Khương Từ giữ chặt tay bà nội, chăm chú nhìn bà, nói: “Bà nội, con đọc nhiều sách như vậy không phải là vì hôm nay sao? Trước đây vì để tiếp nhận một sự giáo dục tốt hơn nên con đã theo mẹ đến Dung Thành học, lúc đó con đã nghĩ nhất định phải học thật tốt, sau này nhất định phải kiếm được nhiều tiền, để bà được sống một cuộc sống không cần lo chuyện cơm áo. Mặc dù bây giờ vẫn còn rất xa mới đến thời điểm sung túc tự tại, nhưng bà không cần lo lắng, bà chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt và tận hưởng cuộc sống, con sẽ cố gắng kiếm tiền.”
Hai mắt bà nội Khương rưng rưng, bà nắm chặt tay cháu gái, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được.”
Bà lại dặn dò cô, “Nhưng con cũng phải chú ý sức khỏe, không được quá vất vả.”
Khương Từ mỉm cười gật đầu, nói: “Được ạ, bà cứ yên tâm.”
*
Khương Từ dẫn bà nội đi tham quan nhà, lại lái xe đưa bà nội đến nhà hàng ăn trưa, lúc về đến nhà đã là một giờ chiều.
Dù sao thì bà nội cũng đã già, cả buổi sáng đi ra ngoài, về đến nhà có chút buồn ngủ, Khương Từ pha cà phê trong bếp đi ra, nhìn thấy bà nội sắp ngủ trên sô pha, liền cười nói: “Bà nội, bà vào phòng ngủ đi.”
Cô đặt cà phê xuống, dìu bà nội vào phòng, nói: “Bà ngủ trên giường đi, đừng nằm mãi trên sô pha, không tốt cho cột sống cổ.”
Bà nội Khương “Ôi chao” một tiếng, nói: “Lúc nãy bà vẫn còn đang xem tivi, mới xem được một chút đã ngủ mất.”
Khương Từ cười, đỡ bà nội nằm lên giường, giúp bà đắp chăn, nói: “Bà ngủ đi, cần gì cứ gọi con.”
“Được.”
Khương Từ ra khỏi phòng bà nội, nhớ đến Thẩm Thính Nam cũng thích ngủ ngủ trên sô pha, có đôi khi đi làm việc, laptop cũng chưa tắt anh đã dựa vào ghế sô pha ngủ mất.
Nghĩ tới Thẩm Thính Nam, cô bỗng nhiên rất nhớ rất nhớ anh.
Anh về Bắc Thành làm việc đã gần một tuần rồi.
Cô vào phỏng ngủ, ngồi xuống bàn làm việc, lấy điện thoại di động ra gửi cho Thẩm Thính Nam một tin nhắn WeChat: Anh đang làm gì thế?
Tin nhắn vừa gửi đi, mấy giây sau Thẩm Thính Nam liền gọi đến.
Cô lập tức nhận điện thoại, không giấu được cảm xúc vui vẻ, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh gọi cho em nhanh thế?”
Lúc đó Thẩm Thính Nam đang ăn trưa ở nhà cũ của mẹ trên đường Ngô Đồng, anh ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, những người lớn tuổi trong nhà đang nói chuyện, nhưng anh không nghe lọt câu nào, trong đầu anh đều đang nhớ Khương Từ, anh mở wechat của cô, đang định gửi tin nhắn cho cô thì cô đã gửi tin nhắn đến.
Anh cầm điện thoại đi ra bên ngoài, nghe thấy giọng Khương Từ, tâm trạng đang ủ rũ của anh lập tức vui vẻ hẳn lên, anh nhỏ giọng nói: “Anh đang định nhắn tin cho em thì em đã nhắn trước.”
Khương Từ cười, nói: “Chứng minh chúng ta có thần giao cách cảm.”
Hai người tâm linh tương thông đều đang nhớ người kia.
Thẩm Thính Nam cười khẽ một tiếng, hỏi: “Đang làm gì đó?”
Khương Từ nói: “Buổi sáng em dẫn bà nội đi xem nhà mới, bà vừa đi ngủ trưa, em chuẩn bị làm việc một lúc.”
Thẩm Thính Nam hỏi: “Bà nội có thích nhà mới không?”
Khương Từ cười nói: “Đương nhiên thích rồi, có điều bà nội cảm thấy quá tốn tiền.”
Thẩm Thính Nam nói: “Vẫn ổn, cũng không tốn bao nhiêu.”
Khương Từ nói: “Anh còn nói, anh tăng ngân sách của em lên cao như vậy, hại em bây giờ mỗi tháng phải trả cho anh nhiều như vậy.”
Thẩm Thính Nam cười, nói: “Em cũng có thể không trả, anh cũng không đòi em.”
Khương Từ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Vậy không được.”
Hai người nói chuyện cách điện thoại, Khương Từ nghe thấy bên Thẩm Thính Nam có tiếng gió, hỏi: “Anh đang ở ngoài sao? Gió lớn quá.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, nói: “Hôm nay anh đến nhà mẹ ăn cơm, trong nhà đông người ồn ào.”
Khương Từ nghe vậy “Ồ” một tiếng, nói: “Vậy anh mau vào nhà đi, bây giờ ở Bắc Thành đã rất lạnh, anh đừng ở ngoài để bị cảm, đến tối anh về nhà em lại gọi video cho anh.”
Cô nói xong liền muốn tắt điện thoại, Thẩm Thính Nam bỗng nhiên gọi cô, “Khương Từ.”
“Dạ?” Khương Từ cầm điện thoại, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thính Nam trầm mặc một lúc, giọng nói trầm thấp của anh mang theo tiếng gió, truyền đến tai Khương Từ qua ống nghe, anh thấp giọng hỏi cô: “Có nhớ anh không?”
Trong nháy mắt đó Khương Từ chỉ cảm thấy lỗ tai cô nóng ran, tim đập thình thịch, cô khẽ “dạ” một tiếng, hỏi: “Anh thì sao? Có nhớ em không?”
Thẩm Thính Nam thấp giọng “ừm” một tiếng, giọng nói trầm xuống, “Em nói xem?”
Anh không giỏi nói những lời yêu thương quá thẳng thắn, nhưng anh thật sự rất nhớ Khương Từ, lúc rảnh rỗi trong đầu đều là cô, không thể tự thoát ra nỗi nhớ nhung được.
Thẩm Thính Nam đứng dưới tán cây nói chuyện điện thoại, một tay đút túi, thở dài nói: “Nhanh nhất đoán chừng cũng phải đến cuối tuần, những ngày cuối năm có rất nhiều việc.”
Khương Từ “Ồ” một tiếng, nói: “Vậy anh chuyên tâm làm việc đi, đợi anh về chúng ta lại gặp nhau.”
Thẩm Thính Nam khẽ ừ, dặn dò cô, “Đừng quá mệt mỏi, tốt nhất không nên đụng vào mấy vụ án quá nguy hiểm, chỉ cần là chuyện có chút nguy hiểm đều phải nói với anh trước, đi đâu cũng không được đi một mình.”
Khương Từ ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Em biết rồi, em sẽ chú ý.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, nói: “Có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.”
Khương Từ cười, ngọt ngào nói: “Được.”
Lại hỏi anh, “Tối anh làm gì? Vẫn ăn cơm ở nhà mẹ anh sao?”
Thẩm Thính Nam nói: “Buổi tối anh có việc, không ở đây.”
Khương Từ “Ồ” một tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”
Thẩm Thính Nam nói: “Xã giao.”
Khương Từ dặn dò: “Ít uống rượu thôi, tốt nhất là đừng uống.”
Thẩm Thính Nam cười, nói: “Được, anh biết rồi.”
*
Thẩm Thính Nam cũng không muốn uống rượu, nhưng làm ăn thì khó tránh khỏi phải xã giao, tối nay anh mời mấy vị lãnh đạo chính phủ đi ăn tối, không ngờ tất cả đều là cao thủ uống rượu, thật ra thì tửu lượng của anh cũng không tốt lắm, uống mấy ly rượu đỏ, rượu trắng xong, đầu anh liền đau như búa bổ.
Nhưng lúc đó còn sớm, vẫn chưa đến mười giờ, anh muốn đi trước cũng không thích hợp, khoảng mười giờ rưỡi, điện thoại trên bàn sáng lên, anh cầm lên xem, Khương Từ gửi cho anh một tin nhắn WeChat, hỏi: Anh đang ở đâu?
Lúc này Thẩm Thính Nam cũng không nghĩ nhiều, trả lời: Khách sạn Lệ Thành, anh đang xã giao.
Khương Từ: Còn chưa kết thúc sao?
Thẩm Thính Nam: Ừm, gặp phải mấy người uống rượu rất giỏi, đoán chừng còn phải uống một lúc nữa.
Khương Từ biết dạ dày Thẩm Thính Nam không tốt, lo lắng nhắn: Anh cũng uống rồi sao? Anh để họ uống là được rồi, dạ dày của anh không tốt, tốt nhất đừng uống.
Thẩm Thính Nam nhìn thấy Khương Từ gửi tới một loạt tin nhắn dặn dò, cách màn hình anh cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô, đáy mắt không khỏi hiện lên ý cười, trả lời: Anh biết rồi, đừng lo lắng.
Một vị lãnh đạo ngồi đối diện nhìn thấy Thẩm Thính Nam cúi đầu gửi tin nhắn, trên mặt hiếm có lộ ra nụ, dáng vẻ đó người từng trải vừa nhìn liền hiểu, cười hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, bà Thẩm à?”
Không đợi Thẩm Thính Nam trả lời, một lãnh đạo khác bên cạnh nói: “Đừng nói bậy, tổng giám đốc Thẩm còn độc thân đó, người đàn ông độc thân giàu có nổi tiếng ở Bắc Thành.”
Thẩm Thính Nam cười cười, nói: “Không phải độc thân, tôi có bạn gái rồi.”
Lãnh đạo bên cạnh nói: “Tôi nói mà, tôi không nhìn lầm đâu, dáng vẻ lúc nãy của tổng giám đốc Thẩm, người ở bên kia điện thoại không phải vợ thì chính là bạn gái.”
Thẩm Thính Nam cong môi cười, nói: “Đúng vậy, là bạn gái.”
“Bạn gái ở Bắc Thành sao?” Mọi người hóng hớt.
Thẩm Thính Nam cười nói: “Không phải, ở Dung Thành.”
“Ồ, rất xa nha, yêu xa?”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, nói: “Tạm thời coi là vậy.”
Một vị lãnh đạo khác tò mò hỏi: “Là tiểu thư nhà nào thế? Với điều kiện của tổng giám đốc Thẩm đây thì bạn gái cũng phải tìm một tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối đúng không?”
Thẩm Thính Nam cười một tiếng, nói: “Môn đăng hộ đối phải định nghĩa thế nào, bạn gái tôi là luật sư, rất hiền lành, rất xuất sắc, tôi thường cảm thấy mình không xứng với cô ấy.”
“Không phải chứ?” Đối phương nói: “Tổng giám đốc Thẩm đẹp trai, trẻ tuổi lại có triển vọng, tôi không thể tưởng tượng ra người phụ nữ thế nào mới khiến cậu cảm thấy không xứng.”
Thẩm Thính Nam chỉ cười không nói thêm gì.
Khoảng mười một giờ, vòng rượu thứ ba mới bắt đầu, Thẩm Thính Nam đau đầu, dựa vào lưng ghế, hy vọng những con sâu rượu này nhanh chóng uống xong.
Lý Tiến bỗng nhiên từ bên ngoài đi vào, cúi người nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Thính Nam, “Tổng giám đốc Thẩm, cô Khương ở bên ngoài.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy không khỏi sửng sốt, anh ngẩng đầu nhìn Lý Tiến, nghi ngờ mình uống rượu nhiều quá nên nghe lầm, “Gì cơ?”
Lý Tiến nhỏ giọng nói: “Cô Khương ở bên ngoài, cô ấy mua thuốc tới cho anh.”
Lúc này Thẩm Thính Nam mới nhìn thấy túi thuốc trong tay Lý Tiến, anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lên tiếng chào hỏi với mấy vị lãnh đạo ngồi cùng bàn, nói: “Mọi người uống trước, tôi có chút việc, xin phép vắng mặt một lúc.”
“Được, anh đi bận trước đi.”
Thẩm Thính Nam ra khỏi phòng riêng liền nhìn thấy Khương Từ đang đứng ngoài hành làng, anh đến trước mặt cô, nhìn sâu vào mắt cô, “Sao lại đến Bắc Thành rồi? Cũng không nói với anh một tiếng.”
Khương Từ cười nhìn anh, nói: “Muốn cho anh niềm vui bất ngờ.”
Thẩm Thính Nam nắm chặt tay Khương Từ, nhìn cô thật sâu, trong lòng anh trào dâng cảm xúc mãnh liệt, một lúc lâu không nói nên lời.
Khương Từ ngửi thấy mùi rượu trên người Thẩm Thính Nam, không vui nhìn anh, nói: “Em đã nói với anh phải uống ít rượu thôi, em biết ngay là anh sẽ không nghe mà.”
Lại nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Em nói thư ký Lý đưa thuốc cho anh rồi đúng không? Là thuốc giải rượu và bảo vệ gan, nếu muốn uống rượu thì nên uống viên bảo vệ gan trước, anh uống chưa?”
Thẩm Thính Nam nói: “Chưa uống.”
Anh nhịn không được ôm eo Khương Từ, tay phải đặt lên lưng cô, ôm cô vào lòng.
Khương Từ sửng sốt một chút, cô vẫn nhớ đây là Bắc Thành, còn đang ở nơi công cộng, cô theo bản năng muốn lùi lại nhưng Thẩm Thính Nam ôm cô không buông tay, vùi mặt vào cổ cô, thấp giọng nói: “Ôm một lúc.”
Nhịp tim Khương Từ đập rất nhanh, ánh mắt theo bản năng nhìn chung quanh, sợ gặp phải người quen.
Nhưng cũng may trên hành lang ngoài cô và Thẩm Thính Nam thì không có người khác.
Lúc này, một vị lãnh đạo từ trong phòng riêng thò đầu ra, cười hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, bạn gái sao? Cùng vào đi.”
Khương Từ không nghĩ tới sẽ có người ra đây, cô giật mình, vừa định từ chối thì Thẩm Thính Nam giữ chặt tay cô, nói: “Đi thôi, vào ngồi một lúc.”
Khương Từ không kịp từ chối, Thẩm Thính Nam đã nắm tay cô vào phòng riêng, giới thiệu cô với mấy vị lãnh đạo đang ngồi, đây là lần đầu tiên trong đời Khương Từ gặp quan lớn, cô có chút choáng váng, nhưng may là trước đó cô thường theo Lưu Yến ra ngoài xã giao, cũng coi như từng thấy việc đời, thoải mái nở nụ cười, chào hỏi từng người.
Thẩm Thính Nam giới thiệu cô, nói: “Bạn gái tôi, Khương Từ.”
Mặc dù đều là người có chức quyền cao nhưng mọi người đều rất hiền hoà, cười mời cô ngồi xuống rồi nói với cô: “Lúc nãy tổng giám đốc Thẩm còn nhắc tới cô đó, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp được người thật, quả nhiên là nam thanh nữ tú, trời sinh một cặp.”
Khương Từ khẽ cười, có chút bất ngờ, thế mà Thẩm Thính Nam lại nhắc đến cô.
Một vị lãnh đạo khác cười nói: “Lúc nãy tổng giám đốc Thẩm còn khen cô, nói cô vừa tốt bụng lại xuất sắc, ngay cả cậu ấy cũng cảm thấy mình không xứng với cô.”
Khương Từ quay đầu nhìn Thẩm Thính Nam, trao đổi bằng mắt với anh: Anh nói bậy bạ gì thế.
Thẩm Thính Nam lười biếng dựa vào ghế, ánh mắt nhìn cô mang theo ý cười.
Các lãnh đạo trên bàn tối nay đều rất giỏi ăn nói, có lẽ vì đã qua mấy vòng rượu nên mọi người đều rất thoải mái, trò chuyện một lúc, có người hỏi Khương Từ, “Cô Khương tốt nghiệp đại học B à? Hóa ra là học sinh xuất sắc, khó trách tổng giám đốc Thẩm say mê cô như vậy.”
Khương Từ nghĩ thầm, Thẩm Thính Nam thích cô thì liên quan gì tới chuyện này…
“Cô Khương làm luật sư? Ở Bắc Thành sao?”
Khương Từ mỉm cười trả lời: “Không phải, ở Dung Thành.”
“À, đúng đúng, lúc nãy tổng giám đốc Thẩm có nói bạn gái anh ấy ở Dung Thành. Có điều người trẻ tuổi có cơ hội thì vẫn nên đến Bắc Thành phát triển là tốt nhất, Bắc Thành lớn, có nhiều cơ hội.”
Khương Từ khẽ cười một tiếng, nói: “Ngài nói đúng, tôi sẽ suy nghĩ.”
“Tổng giám đốc Thẩm, sao tôi phát hiện anh nãy giờ không uống rượu rồi đó, không được, chúng ta cũng đã uống đến vòng thứ ba rồi, tốt xấu gì anh cũng phải uống thêm một ly nữa chứ.” Vị lãnh đạo kia nói xong liền rót một ly rượu trắng đưa cho Thẩm Thính Nam.
Mặc dù Thẩm Thính Nam thật sự rất không muốn uống, nhưng cũng không thể làm phật ý người ta, đưa tay nhận lấy, cười nhạt nói: “Anh rót cho tôi ly này bằng hai ly của trưởng phòng Vương người ta rồi.”
Đối phương cười ha ha nói: “Không phải là tôi đây thấy cậu một lúc lâu không uống sao, chỉ một ly này thôi, uống xong ly này thì tối nay không kêu cậu uống nữa.”
Thẩm Thính Nam cười nhạt nói: “Chính là ngài nói đó, chỉ một ly này thôi, tối nay tôi thật sự không uống được nữa, tửu lượng của tôi không tốt lắm.”
“Được, một ly này thôi, tối nay không ép cậu uống nữa.”
Khương Từ ở bên cạnh nhìn, cô rất muốn mở miệng uống giúp Thẩm Thính Nam, nhưng cô không đoán ra được tính khí của những người lãnh đạo này, dù sao cô cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không có tư cách uống rượu với họ. Cô sợ mình nói sai còn làm hỏng chuyện của Thẩm Thính Nam, nên không dám tùy tiện nói, cô lặng lẽ nắm tay Thẩm Thính Nam dưới bàn, Thẩm Thính Nam biết cô lo lắng, cầm ngược lại tay cô, trấn an cô.
Anh ngửa đầu uống xong một ly rượu trắng, mặc dù tối nay đã uống không ít nhưng cuối cùng bàn chuyện cũng coi như thuận lợi.
Tiệc rượu kết thúc cũng đã gần sáng sớm, Thẩm Thính Nam không tiện tiễn người nên phái thư ký Lý đi tiễn, anh ngồi trên ghế, đau đầu đến mức không nhịn được nhắm mắt.
Khương Từ đi lấy nước khoáng cho anh, ngồi lại bên cạnh anh, bóc thuốc giải rượu và bảo vệ gan đút đến bên miệng Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam cũng không hỏi là gì, Khương Từ đút cho anh, anh liền ngoan ngoãn uống hết, nhận lấy nước khoáng trong tay Khương Từ uống một ngụm nước rồi nuốt xuống.
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam đau đầu, cô vừa đau lòng vừa có chút tức giận, “Anh biết tửu lượng của mình không tốt mà còn uống nhiều như vậy.”
Thẩm Thính Nam dựa vào ghế, thấy lông mày Khương Từ nhíu lại không vui thu dọn thuốc, anh đưa tay sờ mặt cô, cười trêu chọc: “Đang giận à?”
Khương Từ không để ý tới anh, tự mình thu dọn đồ đạc, Thẩm Thính Nam nói: “Lúc nãy em cũng thấy rồi đó, tìm người ta làm ăn sao anh có thể không uống được? Người ta mời rượu anh, anh cũng không thể không nể mặt mũi người ta được đúng không?”
Khương Từ biết Thẩm Thính Nam tối nay không thể không uống rượu, cô quay sang nhìn anh, nói: “Em không giận anh.”
Thẩm Thính Nam cười, kéo tay cô, hỏi, “Vậy em đang giận cái gì?”
Khương Từ nói: “Em đang giận cái văn hóa bàn rượu cặn bã này.”
Cô tới gần đưa tay xoa lên mặt Thẩm Thính Nam, đau lòng hỏi anh, “Đầu còn đau không? Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Thẩm Thính Nam nắm chặt tay Khương Từ đang xoa trên mặt anh, si mê nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không đau nữa, đừng lo.”
Thẩm Thính Nam nói thì nói thế nhưng trên đường về nhà anh dựa vào vai Khương Từ ngủ thiếp đi, Khương Từ đau lòng ôm Thẩm Thính Nam, sợ anh ngủ không thoải mái, cô còn nhỏ giọng dặn tài xế, “Chú Trần, chú lái chậm một chút, con sợ anh ấy sẽ nôn.”
Chú Trần là thân tín của Thẩm Thính Nam, là người biết Thẩm Thính Nam và Khương Từ hẹn hò sớm nhất, cũng sẽ không đi nói lung tung, ông ấy gật đầu nhẹ giọng trả lời: “Được.”
Khi đó đã là rạng sáng, đêm khuya ở Bắc Thành, trên đường yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió gào thét, gió lùa vào trong xe, Khương Từ vô thức ôm Thẩm Thính Nam chặt hơn một chút, đưa một tay ra đóng cửa sổ xe lại.
Xe chạy chầm chậm trên đường nửa giờ, cuối cùng cũng về đến nhà.
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam dựa lên vai cô ngủ rất say, cô không gọi anh dậy, trong xe có mở hệ thống sưởi ấm nên cũng không lạnh, cô ngồi thẳng dậy để anh dễ chịu hơn một chút.
Chú Trần ở phía trước nhìn qua kính chiếu hậu, muôn lên tiếng, Khương Từ nhỏ giọng nói: “Để anh ấy ngủ một lúc nữa.”
Chú Trần nghe vậy thì hơi khựng lại một chút, sau đó khẽ gật đầu, quay đầu nói nhỏ với Khương Từ: “Vậy tôi về trước nhé cô Khương?”
Khương Từ gật đầu, nói khẽ: “Dạ, chú vất vả rồi.”
Sau khi chú Trần đi, Khương Từ vẫn ngồi trong xe với Thẩm Thính Nam một lúc lâu, trong xe lóe lên ánh sáng yếu ớt, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Thẩm Thính Nam, Khương Từ cúi đầu nhìn anh, rõ ràng là thời tiết mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài gió lạnh gào thét, nhưng cùng Thẩm Thính Nam dựa vào nhau trong xe thế này, cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc.
Cô bất giác dựa vào Thẩm Thính Nam, tay ôm eo anh càng ôm chặt hơn một chút.
Cô không biết khi nào Thẩm Thính Nam sẽ thức dậy, đến lúc cô thức dậy anh cũng đã thức, tư thế của hai người biến thành cô dựa vào lòng Thẩm Thính Nam, cánh tay phải của anh dịu dàng ôm cô.
Trước khi cô chìm vào giấc ngủ, cửa sổ xe vẫn mở để thông gió, có chút gió yếu ớt thổi vào nhưng không lạnh, cô mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thính Nam, không biết anh đã nhìn cô bao lâu rồi, cô vô thức ngồi dậy khỏi vòng tay của anh, hỏi: “Anh dậy lúc nào thế? Sao không gọi em?”
Ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn cô có sự dịu dàng và tình yêu vô tận, ngón cái anh dịu dàng vuốt v e gò má cô, nhìn vào mắt cô, khẽ nói: “Thấy em ngủ ngon quá nên để em ngủ thêm một lúc.”
Khương Từ cong môi cười, đưa tay ấn huyệt Thái Dương của Thẩm Thính Nam, hỏi: “Đầu anh còn đau không?”
Thẩm Thính Nam trầm thấp cười một tiếng, kéo tay Khương Từ xuống, nói: “Đã không đau nữa rồi.”
Anh dắt Khương Từ xuống xe, đến hàng ghế trước mở cửa xe ra, thuận tay rút chìa khóa xe rồi đóng cửa khóa lại.
Lúc này đã là ba giờ sáng, sau khi vào nhà, hai người đi tắm rửa trước, Thẩm Thính Nam đã sớm tỉnh rượu, lại ngủ trên xe mấy tiếng nên sau khi tắm rửa xong anh còn tỉnh táo hơn, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Lúc Khương Từ từ phòng tắm ra, nhìn thấy Thẩm Thính Nam ngồi trên ghế sa lon, có lẽ nghe thấy tiếng mở cửa nên anh ngẩng đầu nhìn qua cô.
Hai người nhìn nhau, không biết tại sao tim Khương Từ lại đập có chút nhanh.
Có lẽ vì bầu không khí đêm nay quá tốt, cũng có lẽ vì tối nay hai người đều không buồn ngủ, nhưng quan trọng nhất là có lẽ vì tối nay hai người đều rất muốn có được nhau.
Đêm hôm đó, không ai kiềm chế được bản thân, lúc hai người ý loạn tình m3 trên ghế sô pha, Thẩm Thính Nam vẫn còn chút lý trí cuối cùng, bế Khương Từ trở lại phòng ngủ, Khương Từ nằm trên giường, nhìn Thẩm Thính Nam từ tủ đầu giường lấy ra một hộp bao cao su chưa mở, cô bất giác đỏ bừng mặt, hỏi: “Anh mua lúc nào thế?”
Thẩm Thính Nam nói: “Trước đây không lâu, lúc đến cửa hàng tiện lợi thì thuận tiện mua.”
Không biết ngày nào sẽ dùng, nhưng ít ra phải chuẩn bị trước.
Anh ngồi xuống bên giường, cúi người khẽ hôn lên môi Khương Từ, hơi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, trầm giọng nói: “Có thể không?”
Lỗ tai Khương Từ nóng lên, khẽ “Dạ” một tiếng, cô nâng tay ôm lấy cổ Thẩm Thính Nam, chủ động hôn anh.