Hoắc Đình Thâm vẫn làm chủ tất cả , điên cuồng chiếm đoạt cô. Anh biết cô là lần đầu nên không đổi quá nhiều tư thế ,nhưng mỗi một tư thế lại dài đến cả tiếng. Sức lực người đàn ông vô cùng dẻo dai mạnh mẽ. Cô như con cừu non bị anh chiếm đoạt hết lần này đến lần khác.
Bị anh hành như vậy lại thêm đang sốt nên cuối cùng Vương Đan Hi cũng không chịu nổi mà ngất đi. Thấy cô đã ngất xỉu Hoắc Đình Thâm vẫn chưa được thỏa mãn , anh làm thêm vài lần nữa rồi mới buông tha cho cô . Anh chạy nước rút rồi gầm lên một tiếng, anh bắn hết những tinh hoa trắng đục của mình vào sâu trong tử cung cô gái rồi mới rút ra.
Anh thương tiếc hôn lên môi cô. Là cô làm cho anh không dừng lại được, cô quá ngọt ngào khiến anh muốn cô bao nhiêu cũng không đủ . Anh lấy thuốc hạ sốt cho cô uống ,rồi lau người cho cô . Anh muốn cô ở bên cạnh anh, đi theo anh, phục tùng anh. Đây là cái giá cô phải đền bù cho anh .
.....................
Hoắc Đình Thâm là ông trùm khoáng sản , chủ nhân của năm mỏ quặng lớn ,cũng là lão đại của bang Thiên Long.Anh cũng ham mê khảo cổ học và sưu tầm đồ cổ. Anh cũng có một công ty riêng chuyên khai thác khoáng vật.
Người trong giới hắc đạo và bạch đạo đều phải kính nể Hoắc Đình Thâm.
Năm năm trước yêu Vương Đan Hi anh vẫn chỉ là một cậu thiếu gia nhà giàu. Từ khi chia tay cô anh đã lao vào công việc để có thể quên đi cô.
Vương Đan Hi tỉnh lại , khắp người cô đều đau nhức, chỗ nào cũng tràn ngập dấu hôn. Cô nằm nghĩ tới số phận của mình mấy ngày qua từ khi bị bắt cóc đến gặp lại anh ,rồi bị anh cưỡng bức ,bị anh hiểu lầm mà không thể giải thích, cô không kìm được mà bật khóc nức nở.
Giờ cô không biết phải làm sao, cứ tưởng đã gặp được anh, anh cứu cô trong lúc hoạn nạn, ai ngờ lại bị anh cưỡng ép, anh còn nói lời sỉ nhục cô nữa .
Anh chiếm đoạt cô trong lúc cô yếu đuối nhất, trong lúc cô bị sốt còn không có sức mà phản kháng.
Cạch..
Tiếng cửa mở phát ra, người đàn ông ngũ quan sắc nét ngược sáng đi vào. Vương Đan Hi sợ hãi lùi lại sát đầu giường, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, cô tóm chặt lấy chiếc chăn nhìn anh đầy vẻ phòng bị.
- Em sợ tôi đến vậy sao ?
Còn không sợ sao ?Anh đã cưỡng bức cô đấy , còn không để ý đến cảm nhận của cô cứ thế mà làm cô nữa. Thấy anh tiến lại gần cô lại hoảng lên, người đàn ông này lại muốn làm gì cô nữa .
- Hoắc Đình Thâm anh đừng có qua đây ? Anh muốn làm gì ?
- Đây là dinh thự của tôi. Tôi muốn qua đâu thì qua, muốn làm gì thì làm ,em cản được tôi sao ?
- Anh thả tôi ra đi, chúng ta đã chia tay nhau rồi ,anh cũng đã chiếm đoạt tôi rồi , anh làm ơn tha cho tôi đi.
Hoắc Đình Thâm nhướn mày .Tha cho em ? Vậy ai tha cho ông đây.
- Tha cho em sao ? Tôi đã chấm em rồi thì từ giờ em phải ngoan ngoãn đi theo tôi. Em không có quyền lựa chọn.
- Không, tôi không đồng ý ,anh làm như thế là phạm pháp ,anh có khác gì mấy kẻ bắt cóc tôi ngoài kia chứ .Tôi muốn về nhà .
- Em nghĩ em còn có thể trở về được sao, tôi đã điều tra rồi ,mẹ kế em đã hại em như thế, tôi nghĩ em mà quay về sẽ không còn mạng đâu. Biết điều một chút tôi sẽ cho em đi theo bên cạnh tôi. Ngoài ở bên tôi ra ,em cũng không còn nơi nào để đi nữa ,không phải sao ?
Không còn nơi nào để đi ư ? Hoắc Đình Thâm nói đúng , ngoài gia đình của mình cô còn có thể đi nơi nào ? Về nhà thì mẹ kế hãm hại , ở lại đây thì bị anh khống chế, ép buộc , hơn nữa chuyện năm xưa như vậy nếu anh biết sự thật bọn họ còn có thể ở bên nhau được sao ? ông trời sao lại tuyệt đường sống của cô như vậy chứ?
- Tôi muốn về vạch trần bộ mặt thật của bà ta cho cha tôi biết, ông ấy rất thương tôi, ông ấy sẽ tin lời tôi nói.
- Em ngây thơ thật đấy, mẹ kế em cũng là tiểu thư của một gia đình giàu có, em nghĩ bà ta đã lên kế hoạch trừ khử em bà ta sẽ để cho em dễ dàng trở về tố cáo bà ta sao ? Tôi khuyên em nên thức thời một chút, chỉ có ở lại bên cạnh tôi em mới được an toàn, nếu ngoan ngoãn nghe lời tôi thì cái gì tôi cũng cho em .
Chẳng nhẽ cô chỉ còn mỗi cách ở lại bên cạnh anh thôi sao ?
Xem ra cô chỉ còn cách này mà thôi, chuyện năm xưa cứ giấu được đến đâu thì giấu vậy .
- Vậy Người nhà anh ... Không có ở đây sao ? Sao anh lại đến Tây Ninh ?
- Đây chính là một trong những dinh thự của tôi ở Tây Giao . Tôi không sống cùng người nhà. Sau khi chia tay em ,tôi đã đến đây .
Anh là vì không muốn sống cùng một thành phố với cô nên mới đến đây sao ?Anh nói đây là Tây Giao gì đó, không phải lúc trước là Tây Ninh à ?
- Anh nói đây là Tây Giao sao ?
- Phải , đây là Tây Giao ,là một tỉnh gần sát với Tây Ninh nơi em bị bắt cóc. Cũng giáp tiếp giáp với biên giới nước Z.
Xa như vậy , cô có muốn về nhà, dù có mọc cánh cũng chưa biết lúc nào mới bay về đến nơi.
- Vậy anh làm gì ở đây ?
- Ở lại đây ,Sớm muộn gì thì em cũng sẽ biết thôi .